Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1382.1: Chính sách mang tính cách mạng

.Lời này vừa nói ra, tám đại thần trung tâm đều ngây người như phỗng.
.Thổ Dục Hồn không giống với Đại Đường, không có thuế thường niên. Bình thường khi cần tiền thì trực tiếp trưng thu của người giàu, rất ít khi trưng thu thuế của dân chúng. Kỳ thực dân chúng cũng không có tiền, đất đai đều nằm trong tay quý tộc, lại không phải là chế quân điền. Mà những tù trưởng nhỏ như bọn họ thông thường đều là chủ lực nộp thuế. Bởi vì bọn họ thuộc giai cấp trung lưu trong tầng lớp quý tộc, có đất, có người, có tiền, nhưng mà đều không nhiều, hơn nữa quyền lực thấp kém, những quý tộc cầm quyền trong triều mới đúng là những nhà giàu đỉnh cao, ruộng tốt đều trong tay bọn họ. Thổ Dục Hồn lại không phòng ngừa việc thôn tính đất đai, nhưng mà ngươi muốn trưng thu thuế từ bọn họ thì vô cùng khó khăn. Bởi vì bọn họ có thể lợi dụng quyền lực trong tay để trốn thuế. Tại sao những tù trưởng này bất mãn với Mộ Dung thị, chính là hễ một chút là ngươi trưng thu thuế của bọn họ. Nói đến tiền bạc nhất định sẽ tổn thương tình cảm, hơn nữa Mộ Dung thị căn bản là không có nộp thuế.
.Công chúa Hoằng Hóa miễn thuế, bằng với việc miễn thu thuế của bọn họ.
.Đây cũng có thể xem như một loại bồi thường đối với bọn họ. Nhưng vấn đề chính là triều đình không thu thuế, vậy thì tiền ở đâu để mà phát bổng lộc cho họ chứ? Lông cừu vẫn là từ trên người cừu mà ra a.
.Đạc Phục liền nói: - Vậy làm sao có thể được, không trưng thu thuế, triều đình vận hành như thế nào?
.- Đây là điều kế tiếp mà ta muốn nói đấy.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Ta dự tính tư hữu hóa nông nghiệp và chăn nuôi, mà nghề khai thác mỏ và nghề muối trong nước sẽ quốc hữu hóa toàn bộ.
.Đạc Phục vẻ mặt không hiểu, đây là có ý gì?
.Công chúa Hoằng Hóa giải thích: - Đất đai phân chia cho dân chúng, dĩ nhiên là thuộc về dân chúng. Mỗi năm dân chúng có thể được bao nhiêu, thì phải xem vào năng lực của bọn họ. Đồng thời, khai thác quặng mỏ như đồng sắt toàn bộ đều quy về sở hữu quốc gia. Ngoài ra, ta dự tính hồ Thanh Hải ngoại trừ đồng cỏ, đất trồng trọt ra, thì toàn bộ đều quy nạp về sở hữu của quốc gia. Còn nữa, chắc các vị cũng biết, trước mắt Đại Đường đang tăng cường thông thương cùng với Tây Vực, mà vị trí địa lý của Thổ Dục Hồn chúng ta là cực tốt, nên tăng cường phát triển thương nghiệp. Nhưng mà, Đại Đường quốc lực cường thịnh, nếu như dựa vào thương nhân của chúng ta đi tranh giành với bọn họ, chỉ sợ là tranh giành không nổi. Duy chỉ có dùng đến sức mạnh của quốc gia mới có thể được chia một bát canh trong đó. Vì thế ta còn dự định dùng danh nghĩa của quốc gia xây dựng xưởng với quy mô lớn, sản xuất ra thương phẩm đặc sắc của Thổ Dục Hồn chúng ta.
.Về điểm này Đạc Phục và những người khác đều đáp ứng.
.Ai cũng không muốn làm quan ở một nước nghèo. Ngân khố đầy đủ, làm quan mới có thể vơ vét được. Mặc dù bộ lạc Hạ Chân có lợi ích nhất định ở hồ Thanh Hải, nhưng mà lợi ích của bọn họ là bãi cỏ, đất trồng. Nhưng mà công chúa Hoằng Hóa không có nói quy nạp bãi cỏ, đất trồng của hồ Thanh Hải thuộc sở hữu của quốc gia. Những thứ này vẫn phải chia cho dân chúng, nghĩa là không có mất gì, mà cái đạt được lại là nguyên cả vùng hồ Thanh Hải, cùng với nguyên cả quặng mỏ và một bộ phận ngành chế tạo. Hơn nữa, còn không cần phải nộp thuế.
.Người, đất, thuế là ba mạch máu của quốc gia. Ba vấn đề đã này giải quyết xong rồi, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói rồi.
.Chỉ là có quá nhiều vấn đề, trong một ngày khẳng định là nói không hết được.
.Mãi cho đến lúc trời tối, công chúa Hoằng Hóa có vẻ hơi mệt mỏi rời khỏi đại điện, nhưng nàng ta không có trở lại tẩm cung nghỉ ngơi mà là đi đến gian điện bên cạnh. Chỉ thấy một người đang ngồi bên trong, chính là Hàn Nghệ.
.- Khả hãn, đàm luận như thế nào rồi? Hàn Nghệ vừa đứng dậy hành lễ, liền vội vàng hỏi.
.Công chúa Hoằng Hóa cười nói: - Hàn Thị lang đúng là liệu sự như thần, không, còn thần hơn cả liệu sự như thần nữa. Dù sao thì Hàn Thị lang cũng có thể phỏng đoán tâm tư của bọn họ triệt để như vậy, thật sự khiến người ta khó mà tin nổi.
.- Khả hãn quá khen. Hàn Nghệ cười khiêm tốn, nói: - Kỳ thực phỏng đoán tâm tư của bọn họ vào một thời khắc nào đó cũng không khó. Bởi vì loại chuyện này sẽ không mang theo tình cảm, chủ yếu vẫn là xem sự phân phối lợi ích. Chỉ cần tính toán rõ ràng sự phân phối lợi ích, thì có thể phát hiện nhược điểm của bọn họ. Nhưng mà trên thế gian này từ đầu đến cuối tâm tư của con người là khó đoán nhất. Bởi vì lợi ích sẽ vì thế cục thay đổi mà thay đổi theo. Tâm tư của bọn họ cũng vì vậy mà thay đổi. Vì vậy, khó khăn nhất vẫn còn ở phía sau.
.Công chúa Hoằng Hóa vội nói: - Việc này ta cũng biết, vì thế ta hy vọng Hàn Thị lang có thể ở lại đây thêm vài ngày nữa. Nếu như không có Hàn Thị lang ở đây, chỉ sợ là ta có lòng mà không có sức.
.Hàn Nghệ cười nói: - Khả hãn khiêm tốn rồi, với năng lực của khả hãn, ta cho rằng đủ để có thể điều khiển được mấy người bọn họ. Dù sao ta cũng là Hộ Bộ Thị lang của Đại Đường, chắc chắn ta vẫn phải quay về. Chẳng qua ta sẽ tận tâm tận lực, giúp đỡ khả hãn xây dựng nền móng vững chắc.
.Công chúa Hoằng Hóa nghe xong, lộ vẻ mặt thất vọng, gật đầu nói: - Đúng vậy. Dù sao ngươi cũng là Tể tướng của Đại Đường.
.Hai người lại chuyên tâm thảo luận về vấn đề của ngày mai thêm hai canh giờ nữa, Hàn Nghệ mới trở về.
.- Hàn đại ca, huynh đã về rồi.
.- Sao đệ còn chưa đi nghỉ đi.
.- Lúc nãy bên Tây Bắc có đưa thư đến.
.- Vậy sao?
.- Vâng, người đưa thư vẫn còn ở trong phòng.
.Mật thư này nhất định phải đưa tận tay Hàn Nghệ mới được.
.Hàn Nghệ vội vàng đi vào phòng, người kia giao thư vào tay Hàn Nghệ, sau đó liền lui xuống.
.Hàn Nghệ vội vàng mở thư ra xem.
.Lúc này Trần Thạc Chân cũng vào phòng, thấy vậy liền hỏi: - Trong thư viết gì vậy?
.Hàn Nghệ nhắm mắt thở dài nói: - Sợ là chúng ta còn phải đi Đại đô hộ phủ một chuyến.
.Trần Thạc Chân mày đen khẽ nhíu, nói: - Lẽ nào bên đó xảy ra chuyện?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ngược lại không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là kế hoạch Tây Bắc là do ta định ra, hiện giờ đã tiến hành hơn phân nửa rồi. Ta phải qua bên đó xem xem. Hơn nữa, ta còn phải giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây cùng bọn họ.
.Trần Thạc Chân hỏi: - Vậy ngươi dự định khi nào xuất phát?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Chỉ sợ còn phải đợi vài ngày nữa, ít nhất cũng phải đợi sau khi Thổ Dục Hồn ổn định lại. Ngoài ra, ta cũng cần thời gian để chuẩn bị.
.Mà ở phía bên công chúa Hoằng Hóa vẫn đang gấp rút thương lượng các loại chính sách cùng với Đạc Phục bọn họ, thực sự là quá rườm rà rồi. Vì thế, thảo luận vài ngày mới quyết định được.
.Mà trong thời gian này, những đại thần trung tâm cũng làm công tác tư tưởng với những đại thần còn lại, nói rõ quan hệ lợi hại trong đó. Những đại thần khác thấy hoàng thất cùng với đại thần trung tâm đều lấy mình làm gương, vậy thì bọn họ đương nhiên cũng không sao cả. Chế quân điền vẫn sẽ bảo đảm đất đai của quan viên nhiều hơn đất đai của dân chúng, cũng không có giao ra bao nhiêu đất đai cả. Quan trọng nhất là làm suy yếu thế lực của quý tộc cũ đi nhiều, vì thế cũng liền đáp ứng.
.Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì hiện tại Thổ Dục Hồn đang như tổ ong vỡ nát, còn da lông mọc, còn chồi nảy cây. Bọn họ cũng chỉ có thể đồng tâm hiệp lực, trước mắt cũng không có lựa chọn nào khác nữa. Sau khi quyết định xong, công chúa Hoằng Hóa lập tức ban bố cáo thị trên cả nước.
.Thứ nhất, đại xá thiên hạ, đây là điều bắt buộc. Từ cổ chí kim, từ trong ra ngoài đều là như vậy, chỉ có tội phạm hung tàn nhất và người Thổ Phiên là không được đặc xá, còn lại toàn bộ đều đặc xá, bao gồm những kẻ đi theo Tố Hòa Quý làm loạn lần này. Sau đó là binh sĩ bị bắt làm tù binh, không những đại xá, mà còn phân đất cho bọn họ.
.Thứ hai, hủy bỏ chế độ nô lệ trên diện rộng. Trừ người Thổ Phiên ra, mỗi người đều là con dân của Thổ Dục Hồn, là không phân sang hèn.
.Thứ ba, ban bố chế quân điền. Chế độ này cũng không khác với chế độ của Đại Đường là bao. Chính là nghiêm khắc quy định mỗi một người dân có bao nhiêu đất, quan viên có bao nhiêu đất, chỉ là một điểm không giống, chế quân điền của Đại Đường là chia thành vĩnh nghiệp điền và khẩu phân điền, một loại là tư hữu, mà một loại là công hữu, hơn nữa lấy khẩu phân điền làm chính.
.Nhưng mà chế quân điền của Thổ Dục Hồn thì toàn bộ đều là tư hữu, cũng chính là nói, đây là một chính sách cây búa, chỉ nhằm vào dân chúng trước mắt, những người được sinh ra sau này thì không có được điều kiện này. Bởi vì nếu là chế độ tư hữu thì ruộng đất không thể lấy lại được. Trừ phi ngày ngày khuếch trương, nếu không như vậy thì đất lấy ở đâu ra. Hoàng thất cũng chỉ còn lại một số đất đai ít ỏi. Nhưng đồng thời cũng quy định, trong vòng mười năm không được làm giao dịch đất đai, hơn nữa không được phép để đất hoang, mà còn dùng pháp luật để hạn chế điểm này, ngươi không trồng trọt khiến cho đất đai hoang phế, chính là ngươi phạm pháp. Hiện tại thứ Thổ Dục Hồn có là đất, Tố Hòa Quý đã giết không ít quyền quý, lại đem nhiều quyền quý như vậy đi, đất đai của bọn họ đương nhiên quy về sở hữu của quốc gia.
.Mà trong đó người bị tổn hại nhiều nhất đó chính là những quý tộc lớn lâu đời. Triều đình cũng không thương lượng cùng với bọn họ. Nói tóm lại, bọn họ nhất thiết phải giao ruộng đất ra. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho quý tộc mới chấp nhận những chính sách kia. Đánh địch tổn thất hơn một ngàn, ta cũng bị tổn thất hai trăm, hơn nữa còn phải trợ cấp, mợ nó chứ thế này thật sự quá có lời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận