Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 488: Hoan nghênh đên Địa ngục

.Hàn Nghệ nói: Giống như những người nghèo như ta đây, mỗi ngày đều lo ba bữa cho ngày mai, làm gì có thì giờ mà hao tâm tổn sức vì việc này, ai chết đi thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, chỉ có những người giàu như các cô mới cả ngày nghĩ muốn cái này muốn cái kia, suy nghĩ nhiều, lại càng nhiều phiền não hơn, cô nói có phải là bệnh nhà giàu không. Thật ra biện pháp tốt nhất là cô đem tiền cho ta, để ta cũng mắc bệnh người giàu, dựa vào giao tình giữa hai ta, ta bằng lòng gánh vác tất cả ưu phiền giùm cho cô.
.Nguyên Mẫu Đan nghe đoạn sau thì dở khóc dở cười:
.- Ngươi cũng không nghèo.- So với Nguyên gia các cô, ta chỉ là người nghèo trong số những người nghèo.
.Hàn Nghệ cười nói: Mẫu Đan nương tử, về điểm này nàng không bằng Vân Thành quận chúa, không nói đến quan niệm của các người ai đúng ai sai, ít nhất Vân Thành quận chúa muốn làm gì thì làm, không để ý đến ánh mắt người khác, vì vậy nàng ta sống rất thoải mái phóng khoáng, mà cô dường như tự mình gánh vác quá nhiều gánh nặng, cho nên cuộc sống rất áp lực. Giống như lời cô nói, cô và Thôi đại tỷ chọn hai phương thức không giống nhau, nhưng lại rơi vào kết quả giống nhau, một khi đã như vậy, cô còn để ý những thứ có có không không đó làm gì, cô vui vẻ một phần, Nguyên công tử cũng đỡ đi một phần áy náy. Thực sự Nguyên Mẫu Đan rất ít thổ lộ tâm tình với người khác, nếu không phải Hàn Nghệ vô tình xông vào, nàng ta lại uống rượu, không cần thiết phải nói với Hàn Nghệ những chuyện này, nhưng sau khi nói xong, nàng ta cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, khẽ mỉm cười nói: Cảm ơn ngươi đã nói với ta những chuyện này.
.Hàn Nghệ đĩnh đạc nói: Cảm ơn thì không cần, uống rượu của cô rồi, dù sao cũng phải lừa dối cô vài câu.
.Nguyên Mẫu Đan hơi khinh khỉnh, đột nhiên nhớ tới gì đó, hiếu kì nói: Hàn Nghệ, ngươi có từng nghĩ, lúc trước khi ngươi đang đấu với hai chợ, nếu Nguyên gia chúng ta ra tay tương trợ, thì ngươi có còn có giành được thắng lợi không. Hàn Nghệ sửng sốt, cau mày nói: Đương nhiên cũng đã từng nghĩ qua, dù sao trong thương nghiệp, không có kẻ thù và bạn bè tuyệt đối, nói không chừng Nguyên gia các cô cảm thấy ta là một sự uy hiếp cũng không chừng, hoặc cô muốn thừa cơ thu mua ngõ Bắc của ta. Còn chuyện có thắng lợi hay không, nếu chỉ xét theo góc độ thương nghiệp, ta có thể sẽ thua, có điều chuyện này không xảy ra, ta cũng không tiện phán đoán. Thế nào? Nguyên gia các cô muốn động thủ với ta sao?
.Nguyên Mẫu Đan lắc đầu nói: Không có, nhưng ngươi cho rằng chuyện này sẽ xảy ra sao?
.Hàn Nghệ nói: Việc này do cô quyết định, ta sẽ không đắc tội với Nguyên gia các người đâu.
.Nguyên Mẫu Đan thản nhiên cười nói: Ta chẳng qua chỉ là một người quản sự, cũng không có quyền quyết định cái gì cả.
.Hàn Nghệ rất dứt khoát nói: Vậy thì cũng có thể, dù sao ta cũng ưu tú như vậy.
.Nguyên Mẫu Đan gật đầu nói: Nói cũng có lý, nếu quả thật xảy ra như vậy, thì ngươi sẽ ứng phó như thế nào?
.Hàn Nghệ lại cau mày nói: Trước đó, ta phải làm rõ sự việc, nếu quả thực sự xảy ra, Nguyên gia các người là nhằm vào mình ta hay là nhằm vào ngõ Bắc.
.Nguyên Mẫu Đan cười nói:
.Nguyên gia chúng ta sẽ không tham dự đấu tranh trong triều đình, nếu muốn cũng nhằm vào ngõ Bắc thôi.
.Hàn Nghệ nói: Vây ta cũng không sao.
.Nguyên Mẫu Đan nói: Ngươi thật không sợ chút nào sao?
.Sợ?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.Tại sao ta phải sợ, các người cứ việc phóng ngựa lại đây, xem chúng ta ai cao ai thấp, ta thuận tiện nói cho cô biết một tiếng, thật sự ta còn chưa bắt đầu dùng lực đâu.
.Nguyên Mẫu Đan không hề khoan nhượng nói: Ngươi cũng chỉ nhìn thấy một góc băng sơn của Nguyên gia. Hàn Nghệ đĩnh đạc nói: Như vậy cũng không sao cả, bởi vì ngọn lửa này của ta cũng đủ thiêu hủy cả ngàn tòa băng sơn, có lẽ một góc đó vẫn có thể sống sót.
.Nguyên Mẫu Đan nói: Ngươi đây là tự tin hay là kiêu ngạo?
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: Đợi đến lúc xảy ra, ta sẽ nói cho cô biết?
.Ừ. Nguyên Mẫu Đan gật đầu.
.Hàn Nghệ lại nói: Có điều nếu đã như vậy, ta nghĩ cần phải kết thúc những hợp tác chưa kịp phát triển của chúng ta.
.Nguyên Mẫu Đan nói: Theo lý thì nên thế.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười nói:
.Bất kể thế nào, cũng cảm ơn cô đã cho ta biết việc này. Nguyên Mẫu Đơn nói: Không cần cảm ơn, ta chỉ thể hiện sức mạnh của Nguyên gia thôi mà.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: Hiểu rồi, hiểu rồi.
.Vạn cốt khô trong câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, không phải chỉ mạng người, mà chỉ đến lợi ích nhiều hơn.
.Theo đinh luât bao toan quyên lơi, khi môt ngươi đat được càng nhiều, cũng cho thây co nhiêu ngươi phải mât mat rât nhiêu, đây là điêu không cách nào tránh khỏi ca.
.Nguyên gia là gia tôc thương nghiêp đê nhât cua Đại Đường, măc nhiên cung năm trong sô đo, chỉ la Hàn Nghệ không muốn gây thu hăn vơi nha ho Nguyên, dù sao giấc mộng của hắn không phải muốn thay thế Nguyên gia, không phải kiếm thât nhiều thât nhiều tiền, muốn trở thành phu thương đê nhât Đai Đương, đây không phải la ước nguyên trong long hăn. Nếu hai bên hợp tác, có thể gianh được cục diện hai bên cùng thắng, nhưng cũng có khả năng chỉ minh hăn đơn phương tình nguyện, luc băt đâu con tôt, nhưng đợi cho hắn dần dần lớn manh lên, Nguyên gia chưa chắc sẽ dung nạp hắn, bởi vậy hắn mới nhiều lần cho Nguyên Mẫu Đơn một số lơi ich, để biểu đạt thành ý của mình.
.Nhưng mà, theo lơi Nguyên Mẫu Đơn, thành ý của hắn dường như không co hiêu qua. Có điều Hàn Nghệ cũng sẽ không cưỡng cầu, hắn không muốn, không có nghĩa là hắn sẽ sợ, nếu thật sự phải thê, hắn cũng sẽ trực diện ứng đối.
.Ngươc lai, hắn còn rât cảm tạ Nguyên Mẫu Đan, bởi vì Nguyên Mẫu Đan không bắt đầu cuộc chiến mà không báo trước, hay la động tay động chân sau lưng, mà trước đó sẽ đánh tiếng vơi hăn trươc, đê hăn cũng có thể chuân bi tâm ly trước.
.Đương nhiên, mục tiêu của hắn lúc này vẫn đặt vào chợ đêm và Dân An Cục, không dư hơi đâu mà đi chú ý tới Nguyên gia. Lúc trước hắn vẫn có chút lo lắng, chợ đêm lần thứ hai này có xuất hiện tình huống số người giảm bớt hay không, dù sao hắn cũng biết chợ đêm lần thứ nhất sở dĩ chấn động như vậy, là do bên trong còn có nhiều người tò mò, có điều sự lo lắng của hắn dường như đã dư thừa, chợ đêm thứ hai còn náo nhiệt hơn so với chợ đêm lần đầu, cho dù là khách hàng hay thương nhân, đều tăng lên không ít, đây cũng là bởi vì chợ đêm lần đầu đã lấy được thành công, dân chúng thấy được nhiều ích lợi trong đó, hơn nữa khách hàng còn tận hưởng được sự vui vẻ trong đó nữa.
.Có thể nói là hai bên cùng có lợi.
.Còn về Giọng hát hay càng là điểm sáng lớn nhất trong chợ đêm, từ lúc mới bắt đầu luôn nằm trong thế cao trào, rất náo động, và cũng đã tạo nên một kỷ lục, chất lượng so với đêm đầu còn tốt hơn, bởi vì rất nhiều người đều nhận thấy được lợi ích vô cùng tận từ chợ đêm này. Đây là một sân chơi mà một người có thể bay lên ngọn cao biến thành phượng hoàng, người có năng lực sau cùng đều dành ca kỹ cho chính mình, kỳ vọng nàng ta có đủ năng lực một phát mà nổi tiếng. Rất nhiều ca từ lạ mắt lạ tai xuất hiện trước mặt mọi người.
.Ở hậu thế, mọi người thường nghe đến Đường thi Tống từ, đây cũng là bởi vì người triều Tống cảm thấy xét về thơ, người triều Đuờng đã chơi đùa đến mức đăng phong tạo cực, rất khó mà vượt qua, bởi vậy mới chọn đột phá từ phương diện từ, do vậy từ của triều Tống có đột phá vô cùng lớn, cũng có thể nói đạt tới mức đăng phong tạo cực, thời Minh Thanh thì bắt đầu tuột dốc, thơ từ căn bản không cách nào vượt qua thời Đường Tống.
.Nhưng vì sự xuất hiện của Giọng hát hay, từ cũng từ đó đẹp hơn, vì sự tồn tại của từ đều sinh ra từ nhạc khúc, là ca từ tạo ra, là xuất từ nhạc phủ, không giống với thơ, thơ không hay như nhạc khúc, do đó đa số nhân tài đều tốn tâm tư vào phương diện từ, vô số ca từ hay đã được hát lên, về điểm này, Hàn Nghệ cũng không ngờ rằng, sự xuất hiện của Giọng hát hay sẽ thúc đẩy mãnh mẽ sự phát triển của từ đến vậy. Nếu như từ cũng bị người triều đại nhà Đường chơi hỏng mất, thì người triều Tống phải làm sao đây.
.Đương lúc chuông trống vang lên, phiên chợ đêm thứ hai này cũng đạt được thành công chưa từng thấy.
.Dường như mọi người đều đang nghĩ, nếu ngày nào cũng có chợ đêm như vậy thì tốt biết bao.
.Thế mà, trong đó rất nhiều công tử quý tộc đều không phát giác được, cơn ác mộng của họ đang sắp phủ xuống.
.Sáng sớm hôm sau. Cửa Bắc nghênh đón một đoàn người leo núi kỳ dị, chỉ nhìn thấy một đám đông công tử, mặc đồ hoa lệ đang ngáp dài ngáp ngắn hùng tráng tiến vào cửa bắc, chỉ thấy ai ai cũng đều bơ phờ, đi trên đường cũng đong đưa hết bên nay sang bên kia. Tuy Hàn Nghệ rõ ràng không cho phép mang theo hạ nhân, nhưng họ đều không nghe, mỗi người ai cũng mang theo tùy tùng bên mình, chẳng qua là không ngồi xe ngựa, dù sao bọn họ phải đi đến Hoàng cung mà. Rốt cuộc Hàn Nghệ muốn giở trò gì đây, chỉ việc báo danh thôi cũng biến thành phức tạp như vậy, phái một người đi không phải được rồi sao, mẹ nó, đêm qua lão tử tìm hắn cả đêm, muốn hỏi cho rõ, mà nào biết hắn ta trốn đi đâu rồi.
.Cũng không thể nói như vậy, chúng ta là Cảnh sát Hoàng gia, nếu được diện kiến hoàng thượng, thì sao có thể tùy tiện phái một người đi chớ
Bạn cần đăng nhập để bình luận