Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1375: Cẩn thận không có sơ hở

.Hàn Nghệ tự thấy ở một vài phương diện là khá vô liêm sỉ, giới hạn thấp nhất của lão thiên vẫn thấp hơn một chút xíu so với người bình thường, Thánh nhân sẽ đi lừa người ta sao, sở dĩ Hàn Nghệ có thể chắc chắn cho là một chút xíu đó là vì hắn không lừa tiền của dân chúng, hắn chuyên lừa tiền của người giàu, nói một cách hoa mĩ thì là cướp của người giàu chia cho người nghèo. Tất nhiên, chia cho người nghèo cũng là chia cho bản thân hắn, nhưng dù cho thế nào, sau khi gặp được Lộc Đông Tán, hắn mới biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
.Đàm phán cấp bậc này liên quan đến sự tồn vong của một quốc gia, lại để cho Lộc Đông Tán làm ra loại không khí thân mật này, làm cho người ta chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm. May mà Thổ Dục Hồn không phái người đến, nếu không thì thế nào cũng sụp đổ mất, ngươi đây làm nhục người khác quá rồi, nắm tay nói chuyện, đây là đàm phán hay là nói chuyện yêu đương a, tất nhiên sự an nguy của quốc gia ta cũng không bì nổi tình cảm giả dối kia của các ngươi.
.Hơn nữa, mọi người tới đàm phán chắc chắn là thăm dò lẫn nhau, đâu có thể vừa tới, ngươi đã hỏi vấn đề chính của ta, còn dùng loại giọng điệu thành thật này, suýt nữa đã hỏi Hàn Nghệ đến ngốc rồi.
.Được a! Ngươi cũng không cần thể diện rồi, lẽ nào ta còn cần thể diện! Hàn Nghệ thở dài nói: - Nếu Đại tướng hỏi thật tâm, vậy ta sẽ nói thực thôi.
.Lộc Đông Tán vội hỏi: - Hàn Thị lang, ngài nói thẳng là được, giữa chúng ta không cần những lời khách sáo giả tạo ấy.
.Vậy cũng phải, mẹ ngươi đã muốn dồn ta vào chỗ chết rồi, còn khách sáo cái cọng lông gì! Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Chuyện này nếu nói ra, tất nhiên là Thổ Phiên các ông không đúng.
.Ngươi cũng quá thẳng thừng rồi!
.Lộc Đông Tán không lên tiếng, yên lặng chờ câu tiếp theo.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đúng, lần đàm phán trước, thiếu chút nữa đã đưa ta và Đại tướng vào chỗ chết, nhưng dù sao chúng ta cũng vẫn còn sống, nhưng Hà Nguyên quận vương và thế tử đều bỏ mạng tại chỗ, so sánh ra, thì Mộ Dung thị lại càng đáng thương hơn, mà lúc này, Thổ Phiên các ông thực hiện tấn công quy mô lớn, đây không phải đang ném đá xuống giếng sao, nếu việc này truyền ra ngoài, láng giềng xung quanh sẽ nghĩ như thế nào?
.Nói trắng ra chút nữa, dân chúng Đại Đường chúng ta luôn cho rằng quan hệ của Đại Đường và Thổ Phiên đã có thể nói là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, vậy cũng là người một nhà, nhưng chuyện này ầm ĩ lên, khó tránh sẽ có người cho rằng Thổ Phiên các ông lật mặt nhanh hơn cả lật sách, nếu như Đại Đường ta có biến động gì, có phải Thổ Phiên các ông cũng sẽ ném đá xuống giếng không?
.Lời này đúng là khá thẳng thừng rồi.
.Tán Tất Nhược nghe vậy vẻ mặt đầy tức giận, ngươi đây mắng cũng quá có văn hóa rồi, cái gì gọi là lật mặt nhanh hơn lật trang sách, ta phản bác ngươi như thế nào a.
.Lộc Đông Tán đương nhiên nghe ra hàm ý này của Hàn Nghệ, cũng chính là nói hôm nay Thổ Phiên các ngươi ném đá xuống giếng, đánh Thổ Dục Hồn, nhưng ai chẳng có lúc khó khăn, nếu Đại Đường lâm vào khó khăn gì, Thổ Phiên các ngươi chắc chắn sẽ đến tấn công Đại Đường ta, dù sao Thổ Phiên các ngươi đều là lưu manh, không biết đạo nghĩa, vậy thì Đại Đường chúng ta tất nhiên phải ngăn cản tất cả những việc này, trong này cũng đã bao hàm dụng ý Đại Đường xuất binh.
.Lộc Đông Tán đương nhiên không tin, lão ta vẫn luôn cho rằng Đại Đường đều có cảnh giác với Thổ Phiên, vì Lý Thế Dân cũng từng chơi rất nhiều âm mưu quỷ kế, gây chia rẽ Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn, lão ta đã học từ Lý Thế Dân không ít chiêu số, nhưng nói lại, từ xưa đến nay, nước lớn nào mà không phải lưu manh, miệng lại nói: - Hàn Thị lang, việc này lão hủ... lão hủ thật sự là... không có mặt mũi nào gặp lại bệ hạ, đều tại Khuyển Tử tuổi trẻ nóng tính, vì vậy mới gây ra đại họa như vậy, ta vốn sẽ không bỏ qua cho nó, nhưng lại niệm tình ở chỗ nó làm như vậy, hoàn toàn là vì một lòng hiếu tâm, lão hủ thật sự là không xuống tay nổi. Việc này vẫn xin Hàn Thị lang nhất định phải tin tưởng lão hủ, Thổ Phiên tuyệt đối không có ý nghĩ đối địch với Đại Đường.
.Lão ta một lần nữa nhấn mạnh điểm này, thế nhưng chính điểm này lại làm cho Hàn Nghệ có chút sợ hãi, thực ra loại người này là đáng sợ nhất, chính là nói khi lão ta không có ý định xung đột chính diện với ngươi, lão ta có thể làm ra vẻ hèn mọn, làm ra vẻ làm cho người ta căm phẫn, liếm đế giày của ngươi cũng không vấn đề gì, nhưng loại người này mà bật lại thì vô cùng đáng sợ, lão ta nhất định sẽ chơi chết ngươi, ném đá xuống giếng e rằng chỉ là món khai vị thôi.
.- Nếu Đại tướng thành tâm như vậy, theo ta thấy, sao Đại tướng không trao trả cho Thổ Dục Hồn toàn bộ địa bàn và tù binh đã chiếm lĩnh của Thổ Dục Hồn, ta tin tưởng làm như vậy, có thể biểu đạt ra thành ý của Đại tướng, cũng có thể chứng minh Đại tướng không có mơ tưởng đến lãnh thổ của Thổ Dục Hồn, việc này chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, hoặc nói là xuất phát từ một lòng hiếu tâm của lệnh công tử.
.Lộc Đông Tán vội vàng nói không ngừng: - Lý là nên như vậy, lý là nên như vậy.
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một chút kinh ngạc, lão hồ ly này lại trở nên phóng khoáng như vậy từ lúc nào chứ?
.- Phụ thân, việc này không được a!
.Tán Tất Nhược nói.
.Ồthì ra là hai phe à! Hàn Nghệ lập tức hiểu ra, cũng biết chiêu tiếp theo là yên tĩnh nhìn phụ tử bọn họ diễn kịch.
.Lộc Đông Tán nói: - Tên nghịch tử ngươi còn dám nói chuyện.
.Tán Tất Nhược vẻ mặt đưa đám nói: - Phụ thân, nếu làm như vậy, sẽ dồn ngô vương vào chỗ bất nhân bất nghĩa, cũng sẽ dồn phụ thân người vào chỗ bất trung bất nghĩa, làm vậy là tuyệt đối không thể a!
.Lộc Đông Tán nghe vậy sắc mặt cả kinh, nói: - Sao con nói như thế nào, việc này có quan hệ gì tới ngô vương?
.Tán Tất Nhược nói:
.- Phụ thân người có điều không biết, lúc đó hài tử chỉ là muốn báo thù cho phụ thân, sau khi tóm được sát thủ cũng không muốn làm hại những người vô tội kia, thế là một mực chưa tiến công, mà là lựa chọn chiêu hàng bọn họ, đồng thời lấy danh nghĩa ngô vương phong thưởng họ, nếu chúng ta lại giao họ ra, vậy thì họ nhất định sẽ mắng ngô vương là người nói không giữ lời, cũng sẽ không có người tin tưởng Thổ Phiên chúng ta nữa.
.Thì ra là vậy! Lão hồ ly này rốt cục vẫn là giữ lại một cánh tay vì Đại Đường ta a! Hàn Nghệ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thực ra lúc ấy hắn cũng khá là hiếu kỳ, nếu như Lộc Đông Tán đã nhận ra hắn là đang kéo dài thời gian, nhưng lại vẫn kiên trì lấy chiêu hàng làm trọng, mà chưa từng tấn công mạnh mẽ thành Thổ Dục Hồn, ngay cả Đại Mạc Môn cũng là chủ động đầu hàng, hiện giờ xem như là đã hiểu rồi, Lộc Đông Tán để lại chỗ trống vì Đại Đường, nếu lão ta đánh đến, vậy thì phải trả lại, nhưng nếu như người ta chủ động đầu hàng lão ta, vậy thì lão ta liền có cái cớ rồi, hơn nữa cũng có thể kiếm cớ giải vây cho sự xâm lược của mình, ta không muốn làm hại người khác, không muốn lạm sát người vô tội, vì vậy ta chiêu hàng.
.Đây đúng là đa mưu túc trí a!
.- Con... !
.Lộc Đông Tán chỉ chỉ vào Tán Tất Nhược, lại vẻ mặt rối rắm nhìn Hàn Nghệ, ảnh đế kia cũng là đang sỉ nhục kỹ thuật diễn xuất của lão ta.
.Hàn Nghệ nói thẳng: - Đại tướng, nhưng việc này không ổn a, các người xâm chiếm lãnh thổ của người khác như vậy, lẽ nào việc truyền ra ngoài sẽ có chỗ tốt cho danh tiếng của Thổ Phiên các ông sao?
.Tán Tất Nhược nói: - Hàn Thị lang, lời này thật không công bằng a, Đại Đường cũng không phải đã chiếm lĩnh địa bàn của Đột Quyết sao.
.- Ngươi câm miệng cho ta!
.Lộc Đông Tán quát Tán Tất Nhược một câu, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, Khuyển Tử thực sự không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với bọn chúng.
.Tuy nói là như vậy, nhưng câu này của Tán Tất Nhược thật sự làm cho Hàn Nghệ không dễ ăn nói, quạ trong thiên hạ này đều đen, Đại Đường cũng làm chuyện này không ít. Năm đó Hiệt Lợi thừa dịp loạn đánh lén Trường An, mà Lý Thế Dân thừa dịp nạn tuyết tiến đánh Đột Quyết, Lộc Đông Tán thừa dịp Nặc Hạt Bát bị thích sát, xâm lược Thổ Dục Hồn, tính chất chính là giống nhau, chỉ là so xem nắm đấm của ai lớn hơn, ai nhẫn tâm hơn, ngươi dựa cái gì mà chỉ trích ta. Hàn Nghệ cười nói: - Tất nhiên ta sẽ không chấp nhặt với gã, ta yêu cầu như vậy cũng là vì suy nghĩ cho Thổ Phiên các người.
.- Đúng đúng đúng!
.Lộc Đông Tán liên tục gật đầu, nói: - Nhưng việc này lão hủ cũng thật sự không hiểu rõ, Hàn Thị lang, ngài xem như thế này có được không, đợi sau khi lão hủ quay về hỏi rõ ràng, rồi lại trả lời Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đương nhiên có thể.
.Lần đàm phán thứ nhất này, quả thực dối trá đến tận cùng, nói suông khá nhiều, lời thiết thực khá ít, nhưng đây chính là đàm phán, thăm dò lẫn nhau, rồi dần dần tăng thêm hoặc giảm bớt lợi thế của mình.
.Nhưng vấn đề là ở chỗ, thứ mà họ nói, đều không giống như là của mình, Thổ Dục Hồn có thể vui vẻ sao?
.- Đâu có cái lý ấy! Lão hồ ly Lộc Đông Tán này, rõ ràng chính là có âm mưu muốn chiếm đoạt lãnh thổ của Thổ Dục Hồn ta, còn nói đến mức mặt dày vô sỉ như vậy. Hàn Thị lang, việc này thật không thể nhận lời a, nếu thành Thổ Dục Hồn và Đại Mạc Môn đều nằm trong tay họ, vậy thì họ không chỉ khống chế cả khu vực Hà Nguyên, hơn nữa, chỉ cần khai chiến, là lập tức có thể đánh đến Đại Phi Xuyên.
.Sau khi biết tin, Đạc Phục vừa sốt rột vừa tức giận, ngươi giết khả hãn của chúng ta cũng thôi đi, nhưng ngươi muốn chiếm Đại Mạc Môn và thành Thổ Dục Hồn, vậy ta ở Đại Phi Xuyên làm sao có thể yên tâm, các ngươi ra cửa là đến nhà ta rồi.
.Công chúa Hoằng Hóa trầm ngâm hồi lâu, nói: - Nếu phía Thổ Phiên một mực cho rằng những bộ lạc kia chủ động đầu hàng họ, vậy thì có phải là cũng có thể nói, nếu họ lại nguyện ý trở về Thổ Dục Hồn, vậy thì Thổ Phiên phải để cho họ trở về.
.Đúng là nữ anh hùng không thua đấng mày râu a! Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Mấu chốt chính là ở đây.
.Đạc Phục vội nói: - Trong đó có rất nhiều bộ lạc đều là tâm hướng về Thổ Dục Hồn, nếu như truyền tin tức cho họ, họ nhất định sẽ trở lại.
.- Nếu là như vậy, thìdễ làm hơn nhiều rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: - Nhưng việc này, chỉ sợ sẽ phải làm phiền Đại tướng quân rồi.
.Sau khi bàn bạc xong, Đạc Phục lập tức hạ lệnh sai người đi liên hệ với tù trưởng các bộ lạc, bảo bọn họ chủ động yêu cầu trở về Thổ Dục Hồn.
.- Lộc Đông Tán cáo già giảo hoạt, lão ta không thể nào không nghĩ đến điểm này, ta nghĩ Đạc Phục rất khó thuyết phục thành công. Trần Thạc Chân thản nhiên nói.
.Hàn Nghệ thở dài nói:
.- Nhưng dù sao cũng phải đi thử một lần, nếu không, họ sẽ cho rằng ta không tận lực.
.Trần Thạc Chân nói: - Thì ra là ngươi đã nghĩ đến rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta sớm đã từng nói, muốn lão hồ ly Lộc Đông Tán kia nôn ra thứ đã nuốt vào trong bụng, là việc không thể nào, muốn thu phục vùng lãnh thổ này, ngoài xuất binh ra thì không có thêm lựa chọn nào nữa. Nhưng vẫn chưa nuốt trôi, ngược lại có thể tranh thủ một chút.
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi muốn nói chính là thành Thổ Dục Hồn sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Ta đã phái người đi thành thổ Dục Hồn đốc chiến rồi.
.Mà phụ tử Tán Tất Nhược và Lộc Đông Tán bên kia sau khi trở về doanh trướng, Tán Tất Nhược cũng rất không hiểu nói: - Phụ thân, bây giờ chúng ta giữ thế chủ động, người hà tất phải khom lưng khụy gối với tên nhãi Hàn Nghệ, việc này hài nhi cũng thật sự không hiểu.
.Lộc Đông Tán ngồi ở bên giường, một nữ tì ở bên cạnh giúp lão ta tháo băng vải ra, quấn như vậy thật không thoải mái, lại nghe lão ta nói: - Nghĩ Việt Vương Câu Tiễn kia còn hạ mình hơn nhiều so với phụ thân con, mười năm nằm gai nếm mật, cuối cùng trở thành bá chủ một đời, so với ông ta mà nói, chút ủy khuất này của phụ thân con có là cái gì, nếu chúng ta không có ý định công khai trở mặt với Đại Đường, vậy thì tốt nhất vẫn là duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước.
.Tán Tất Nhược nói: - Nhưng hài nhi thấy Hàn Nghệ dường như một lòng muốn đòi lại những địa bàn kia, phụ thân thật sự muốn trả về chứ?
.- Thứ này đã vào miệng lẽ nào còn nhổ ra. Lộc Đông Tán cười ha hả, nói: - Ta sớm đã sai người khống chế tù trưởng của những bộ lạc kia, chỉ cần tù trưởng của các bộ lạc kia quy thuận Thổ Phiên chúng ta, là chúng ta sẽ có lý do không trả lại đất đai cho Thổ Dục Hồn, Đại Đường cũng chẳng thể làm gì được chúng ta.
.Tán Tất Nhược nói: - Phụ thân, vậy thành Thổ Dục Hồn còn chưa công phá, nhưng sớm đã là nỏ mạnh hết đà, chúng ta có thể cho người cải trang thành người của bộ lạc Bạch Lan, để bộ lạ Bạch Lan đánh chiếm thành Thổ Dục Hồn, làm như vậy, nếu Hàn Nghệ trách cứ chúng ta, chúng ta có thể đùn đẩy cho bộ lạc Bạch Lan, nếu lại chiếm thành Thổ Dục Hồn, vậy thì Thổ Dục Hồn cũng chính là vật trong tay chúng ta, lúc nào cũng có thể lấy được.
.Lộc Đông Tán cười nói: - Thành Thổ Dục Hồn sớm đã là vật trong tay chúng ta rồi, chỉ là ta cố ý không để bộ lạc Bạch lan chiếm lĩnh thành Thổ Dục Hồn.
.Tán Tất Nhược kinh ngạc nói: - Vì sao phụ thân phải làm như vậy?
.Lộc Đông Tán cười ha hả nói:
.- Đàm phán dù sao cũng phải đưa ra một chút tâm ý, đâu có thể lợi ích đều để cho chúng ta chiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận