Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 519.1: Có nhớ Trần Thắng Ngô Quảng không?

.Tiểu Mông, tiểu tử nói thật đi, có phải có cao nhân đứng đằng sau chỉ điểm cho ngươi?
.Bọn người Lý Trị vừa đi khỏi, Triệu Thiên Phú dùng thân hình béo tốt kẹp Dương Mông Hạo dưới nách, vô cùng kích động hỏi.
.Dương Mông Hạo bị kẹp không thở nổi, nhưng vẫn cắn chặt răng nói: - Cao nhân nào cơ, ta đã nói, tối hôm qua ta ở nhà tìm tư liệu suốt buổi tối, đây đều là ta nghĩ ra.
.Triệu Thiên Phú hừ nói: - Ngươi cứ khoác lác đi, sao ta lại không biết, những lời này không giống những gì ngươi có thể nói ra được.
.Dương Mông Hạo tranh giành nói: - Thiên Phú, ngươi đừng lúc nào cũng xem thường ta, trước kia ta không thích đọc sách, nhưng lần này lại khác, lúc đầu ta đã nói, lần này ta nhất định phải làm cho cha ta nở mày nở mặt.
.Lư Khai Minh đi tới, kéo Triệu Thiên Phú ra nói: - Thiên Phú, ngươi đang xem thường người khác, lần này tiểu Mông giúp chúng ta lập nhiều công lớn.
.- Đúng vậy, tiểu Mông, không thể ngờ được ngươi có thể giải quyết dứt khoát, vữa nãy, ngươi nói thật hay.
.Hôm nay trở đi Dương Mông Hạo đã nổi tiếng, các học viên phe phản biện đều vây quanh y, khen ngợi, mấu chốt là tiểu tử này da mặt dày, nói giống như thật. Từ nhỏ tới lớn, cảnh tượng này giống như trong mơ y thường mơ tới, trước mặt hoàng đế và các đại thần náo động, còn có chuyện gì so với chuyện này càng sảng khoái.
.Dù sao đánh chết y cũng không thừa nhận mình được cao nhân chỉ điểm, bí mật này nhất định phải giữ cả đời.
.Liễu Hàm Ngọc đi phía sau bọn họ, trừng mắt không cam lòng nói: - Thật không thể tưởng tượng nổi, không ngờ chúng ta lại thất bại trong tay tiểu Mông.
.Thôi Hữu Du thản nhiên cười nói: - Hàm Ngọc, thực sự chúng ta không thua bởi những lời này, mà thua ở tuổi của bọn họ ấu trĩ vô tri.
.Bên cạnh, Bùi Thiếu Phong nói: - Không sai, kẻ vô tri không sợ, bọn họ nói được, nhưng ta tin tưởng nhiều người sẽ đứng về phía chúng ta, nhóm bình phán lần này, bọn họ bỏ phiếu cho ai cũng không thể đại biểu cái gì.
.- Ôi! Cuối cùng đã kết thúc, mệt chết ta.
.Sau khi, Trình Xử Lượng tiễn Lý Trị trở về trong đại sảnh, duỗi tay duỗi chân nằm dài trên giường thấp, mệt muốn sống muốn chết.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng nói: - Nếu tất cả mọi người đều mệt, nên về sớm nghỉ ngơi đi.
.- Đợi đã.
.Trình Xử Lượng đột nhiên ngồi dậy, nghiêm mặt nói: - Hàn Nghệ, ngươi không được chạy, việc hôm nay ngươi giải thích thế nào? Ngươi làm thế nào chỉnh những học viên kia ta cũng không xen vào. Cũng không muốn quản, nhưng ngươi chơi như vậy sẽ làm chúng ta mất đầu, sớm biết như vậy ta sẽ không tới đây làm Tổng đốc sát làm gì.
.Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: - Hôm nay ngươi thực quá mức rồi, đắc tội tất cả mọi người, tương lai chúng ta phải cẩn thận, một khi có gió thổi cỏ lay, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục.
.Hàn Nghệ lại nhìn về phía Độc Cô Vô Nguyệt.
.Độc Cô Vô Nguyệt khí định thần nhàn: - Ta không muốn nói gì cả.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói với Trình Xử Lượng và Trưởng Tôn Diên: - Tướng quân, Trưởng Tôn Công tử, giả thiết ta không làm như vậy mà quỳ dưới đất, chó vẫy đuôi mừng chủ, ôm bắp đùi nịnh nọt bọn họ, các ngươi cho rằng bọn họ sẽ làm thế nào?
.Trình Xử Lượng giơ tay nói: - Ta nghiêm chỉnh nói với ngươi, ngươi đừng đông xả tây xả những chuyện này.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không không, ta rất nghiêm túc. Nếu ta thật làm như vậy, liệu có thể yên ổn ở trong này.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ta nghĩ là không.
.Trưởng Tôn Diên không lên tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Độc Cô nói không sai, kỳ thật trước kia ta cũng thử thành lập quan hệ hữu hảo với bọn họ, nhưng kết quả ta hiểu ra chuyện này không thể thực hiện, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì xuất thân của ta là nông phu, ta đứng chỗ này, đối với bọn họ là một loại sỉ nhục. Mặc kệ ta làm gì, bọn họ đều nhằm vào ta, bởi vì xuất thân của ta không thể thay đổi.
.Lúc trước báo danh, bọn họ đưa nhiều lễ vật như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ muốn con cháu bọn họ tới trại huấn luyện Hoàng Gia sao? Nếu thật như vậy, với phong cách làm việc của bọn họ chỉ cần phái người tới thông báo một tiếng là được, tuyệt không cần đưa lễ vật gì, tại sao bọn họ lại làm như vậy, đơn giản chỉ muốn đẩy ta vào chỗ chết. Hơn nữa ta không mời bọn họ tới nơi này, lòng dạ hẹp hòi khiến bọn họ tự vác xác tới, là bọn họ tự rước lấy nhục.
.Nếu ta đi lấy lòng bọn họ, bọn họ cũng không tha cho ta, vậy vì sao ta phải đi lấy lòng bọn họ, ta chỉ có một con đường để đi, đó là trực tiếp đối kháng với bọn họ, làm cho bọn họ mất hết mặt mũi, khiến bọn họ nếm mùi đau khổ, bọn họ sẽ không dám kinh thường ta nữa, kết quả là bọn họ vẫn hận ta tận xương nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả vụ nhà xí lần trước cũng không quên kéo ta xuống nước. Hơn nữa, chỉ có như vậy, trại huấn luyện này mới có thể tiếp tục hoạt động, nói cách khác, bọn họ chỉ hơi chút bị ủy khuất đã chạy về tìm cha mẹ tới tìm ta tính sổ, vậy cả ngày chúng ta cũng đừng nghĩ làm gì, chuyên môn dành thời gian ứng phó chuyện này rồi.
.Trình Xử Lượng suy ngẫm một chút nói:
.- Ngươi nói có lý, nhưng chuyện này sẽ liên lụy đến chúng ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tướng quân không nên coi thường chính mình, chỉ cần ngài chưa thực tham dự vào, tuyệt đối không bị liên lụy.
.Trình Xử Lượng ồ một tiếng nói: - Hóa ra ngươi đã sớm có ý định không cho ta nhúng tay vào chuyện của trại huấn luyện tồi.
.Hàn Nghệ nói: - Cũng không phải, cũng không phải, ta chỉ giải thích cho tướng quân rõ ràng hơn, để ngài quyết định tham gia hay không tham dự.
.Trình Xử Lượng lắc đầu nói: - Miễn đi, miễn đi, ta chỉ giám sát, giám sát, ngươi tự xử lý đi.
.Y không ngu, tình huống này rồi, ai còn muốn nhảy xuống.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Mặc dù ngươi nói có lý, nhưng ta vẫn muốn biết, ngươi có thật sự nắm chắc thắng được bọn họ? cho dù bọn họ vu tội ngươi cũng chỉ nhất thời xấu hổ, nhưng ngươi không thể thua dù chỉ một lần, một khi ngươi thua, vạn kiếp bất phục.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta không dám cam đoan mỗi lần đều nắm chắc, nhưng sao Trưởng Tôn công tử không xem lại, ta chỉ có hai bàn tay trắng, tối đa cũng chỉ trở lại hai bàn tay trắng, nhưng bọn họ có mấy trăm năm vinh quang, ta không thể thua, bọn họ cũng càng không thể thua, chân trần không sợ kẻ đi giày.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói: - Ta thấy bây giờ chúng ta nói chuyện này không có ý nghĩa gì cả, nhiệm vụ của chúng ta là huấn luyện ra một nhóm Cảnh sát Hoàng gia, làm tốt chuyện này trước đã, lại nói tiếp những chuyện khác.
.Trưởng Tôn Diên liếc nhìn Hàn Nghệ nói: - Nói đến huấn luyện, ta nghĩ cuộc sống của bọn họ sẽ càng khổ sở.
.Hàn Nghệ không hề che giấu cười nói: - Đương nhiên. Nếu nói hôm trước bọn họ chỉ là gà trong lồng thì bây giờ bọn họ chính là thịt trên thớt, vẫn là câu nói cũ, huấn luyện chân chính giờ mới chỉ là bắt đầu.
.Không ngừng có xe ngựa đi về hướng Đông Thành.
.- Cha, vì sao cha gọi con cùng cha trở về.
.Trưởng Tôn Xung hoang mang nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận