Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 757.1: Có thù báo thù, có oán báo oán

.Oa! Lời nói không biết xấu hổ như vậy mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được! Hàn Nghệ xem như phục rồi.
.Một đám học viên bắt đầu ồn ào.
.Dương Mông Hạo theo lý tranh cãi: - Các ngươi làm gì hả, chúng ta phải gánh vác sứ mệnh phục hưng tinh thần quý tộc đấy, nên đương nhiên phải chấp hành từng chi tiết rồi, nếu hôm nay ta thừa dịp Tu Tịch mệt mỏi không chịu nổi mà đánh bại y, thì ta đây chẳng phải sẽ thành tiểu nhân sao, việc này nhất quyết không thể được, nếu không thanh danh của Dương Mông Hạo ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát mất.
.Uất Trì Tu Tịch nổi giận: - Tiểu tử ngươi thật đúng là dám nói nha, nếu như ngươi thắng ta, ta dập đầu nhận ngươi làm sư phụ. Đừng có mẹ nó lắm lời nữa, nếu như ngươi còn chưa động thủ, thì để ta đây động thủ.
.Trong mắt Dương Mông Hạo hiện lên một chút bối rối: - Đây cũng không phải vấn đề có đánh hay không, mà đây là vấn đề nguyên tắc, cho dù ta không để ý danh dự của mình, thì cũng không thể hủy danh dự của đội cảnh sát hoàng gia chúng ta được. Lúc y nói chuyện, thân thể đã chuyển hướng chỗ Độc Cô Vô Nguyệt bên kia, nói: - Vô Nguyệt ca, ngươi tới bình luận phân xử đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt tuy rằng có dung mạo tuyệt sắc, nhưng cũng không phải người nhân từ nương tay, đối với những gì Dương Mông Hạo đã làm, y chỉ cảm thấy khinh bỉ, không thèm nghe nói, vươn tay ra, nhẹ nhàng đẩy: - Đường có nói nhảm nữa!
.Dương Mông Hạo loạng choạng vài bước lại trở lại giữa sân, trong lòng không ngừng kêu khổ, lúc này thật sự là chơi lớn rồi. Nhưng vào lúc đã đâm lao đành phải theo lao này, y chợt nhìn thấy phía sau đám người nhiều thêm một khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa, không khỏi hai mắt rưng rưng, cứu tinh đến đây! Y chỉ tay vào sau đám người: - Phó đốc sát!
.Mọi người nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Nghệ, không khỏi ngạc nhiên vui mừng nói: - Phó đốc sát!
.Tên khốn kiếp này, lão tử sẽ không cứu ngươi đâu. Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không để cho Dương Mông Hạo cứ thế tránh được một kiếp rồi, hắn rất muốn nhìn hình ảnh mặt Dương Mông Hạo chạm đất đấy, hắn cực kỳ nghiêm túc nói:
.- Làm gì, làm gì đấy, các ngươi đang đi học đấy, sao có thể tùy tiện thất thần được, đây là không tôn trọng Độc Cô công tử đâu, có chuyện gì đợi tan học rồi lại tới tìm ta.
.Dương Mông Hạo nghe vậy suýt thì phun máu, y còn trông cậy vào Hàn Nghệ tới cứu y đấy, lại không ngờ rằng cứ thế bị Hàn Nghệ bán đi, y đảo mắt, cười thầm, ngươi bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa, nói: - Phó đốc sát, nghe nói thuật cách đấu này bắt nguồn từ tay ngươi, dù sao ngươi cũng phải lộ vài chiêu cho chúng ta nhìn một chút chứ.
.Có mấy người nghe vậy trong mắt sáng ngời.
.Không xong! Không ngờ tên khốn kiếp này lại dám âm ta. Hàn Nghệ âm thầm nhíu lại lông mày.
.Uất Trì Tu Tịch liên tục chuyển động tròng mắt lớn như mắt trâu của mình, cười nịnh nói với Hàn Nghệ: - Tiểu Mông nói rất đúng, nếu như được Phó đốc sát chỉ điểm một phần, thì cả đời ta sẽ vô cùng được lợi, mong rằng Phó đốc sát có thể chỉ điểm ta một chút.
.Dương Mông Hạo y thật đúng là không để vào mắt, hoàn toàn là một tên đại vương khoác lác, nhưng Hàn Nghệ mới kịch chính a! Lúc trước bọn họ bị Hàn Nghệ chỉnh cho thảm như vậy, nếu không có Hình Ngũ cùng Độc Cô Vô Nguyệt đứng bên cạnh, bọn họ đã sớm đánh rồi, lúc này hay lắm, có thể danh chính ngôn thuận báo thù, thật sự là làm cho người ta rất mong chờ a.
.Dương Mông Hạo nghe vậy trong lòng thở dài một hơi, thầm nghĩ rằng, vẫn là lá chắn Hàn Nghệ dùng tốt a.
.Bùi Thiếu Phong cười nói: - Đúng vậy a! Phó đốc sát, Độc Cô Giáo úy tuy rằng cũng không tồi, nhưng luôn thiếu chút ý tứ, dù sao thuật cách đấu cũng là do ngươi sáng tạo ra đấy, dù sao thì ngươi cũng phải tự mình chỉ dạy chúng ta chứ.
.Vì có thể làm cho Hàn Nghệ lên đài tỷ thí cùng Uất Trì Tu Tịch, bọn họ cũng mặc kệ Độc Cô Vô Nguyệt ngươi lớn lên xinh đẹp cỡ nào.
.Độc Cô Vô Nguyệt ngược lại cũng không để ý tới việc này.
.Liễu Hàm Ngọc đột nhiên hét lên: - Các ngươi gấp cái gì nha, Phó đốc sát là thầy của chúng ta, từ trước tới nay, đều toàn tâm toàn lực giúp bọn ta hoàn thành việc học, đã dạy cho chúng ta không ít tri thức, theo ý ta, hôm nay Phó đốc sát nhất định đến vì việc này, các ngươi cứ yên tâm đi, Phó đốc sát nhất định sẽ bộc lộ tài năng cho chúng ta xem đấy.
.Mẹ kiếp! Các ngươi giấu cũng đủ sâu nha! Hàn Nghệ hoàn toàn cảm giác được một cỗ cảm xúc trả thù đang lan tràn trong đám người.
.- Hàm Ngọc nói không sai, các ngươi không nói, Phó đốc sát cũng nhất định sẽ tự mình chỉ điểm cho chúng ta đấy. Tiêu Hiểu đột nhiên đi ra giữa sân, xoay chuyển lời nói: - Tuy nhiên Tu Tịch à, vừa rồi ngươi đã đánh mấy trận, khẳng định đã mệt muốn chết rồi, hãy để ta theo giúp Phó đốc sát cùng biểu thị chỗ tinh diệu của thuật cách đấu cho mọi người xem đi.
.Hàn Nghệ nghe vậy buồn bực không thôi, lời gì cũng để các ngươi nói hết, vậy ta đây nói gì nữa a.
.Uất Trì Tu Tịch sao bằng lòng được, tức giận nói: - Cút cút cút, lúc trước ta chỉ làm nóng người thôi, ngươi lui ra một bên cho mát mẻ đi.
.Tiêu Hiểu thấp giọng nói: - Tu Tịch, ân oán giữa ta và Phó đốc sát ngươi cũng biết rồi đấy.
.- Chẳng lẽ ta không có sao! Uất Trì Tu Tịch nói: - Ta phải bắt rắn với chuột suốt vài đêm đấy.
.Tiêu Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Nhưng ta phải cọ nhà xí nhiều ngày, hơn nữa --- hơn nữa còn tiêu chảy cả ngày, ngay cả ---- ngay cả mông cũng thối, thù này không báo, ta thề không làm người.
.Uất Trì Tu Tịch hơi hơi hít một ngụm khí lạnh, ngẫm lại cũng thấy Tiêu Hiểu rất thảm, ít nhất thảm hơn chính mình, có câu quân tử không đoạt mối hận của người khác, y nói: - Vậy được rồi, nhưng ngươi cũng đừng quá độc ác, có đôi khi Phó đốc sát vẫn là rất không tệ đấy.
.Tiêu Hiểu cười nói: - Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn cho hắn xấu mặt một hồi thôi.
.Uất Trì Tu Tịch lớn tiếng nói: - Được rồi, ta đây tay chân vụng về sợ làm bị thương Phó đốc sát mất, để ngươi tới phối hợp với Phó đốc sát đi.
.Đều phải xuống đài nhưng vẫn không quên cho mình tăng thêm thể diện.
.Tiêu Hiểu liếc mắt ra hiệu cho Nguyễn Văn Quý một cái.
.Đám người Nguyễn Văn Quý lập tức hô: - Phó đốc sát! Phó đốc sát!
.Bọn họ vừa hô, những người còn lại cũng đồng thời hô theo.
.Quả thật là kêu là rung trời a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận