Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1120: Ai có thể vô tình?

.Câu nói kia của Hàn Nghệ khiến Vương Huyên có chút không kịp phản ứng, một lúc lâu, nàng ta mới nói: - Ngươi ngươi có ý gì, không phải là chuyện ngươi nói trước đó đều là lừa ta chứ?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Trời ạ! Sao cô lại ngây thơ như vậy, đây đương nhiên là lừa cô a, vậy mà cô cũng tin, cô động não nghĩ xem, ta thông minh như vậy, đáng phải đi bán trinh tiết của mình sao, nếu như ta bán trinh tiết, chỉ có một nguyên nhân, đó là đối phương vô cùng xinh đẹp, đương nhiên, ta có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm đấy, nhưng cô biết, ta khá là thích những thứ hơi khó một chút, bởi vậy ta chọn kiếm cơm dựa vào trí thông minh.
.- Ngươi ngươi
.Vương Huyên biết mình bị đùa bỡn lập tức nổi trận lôi đình, nàng ta thật sự bị lừa thảm rồi, lúc nãy còn rất thông cảm với Hàn Nghệ, quan trọng hơn là nàng ta cảm thấy hành vi này của Hàn Nghệ quá là bỉ ổi, lại còn lấy việc lừa người làm lạc thú, quả thực là cực kỳ vô liêm sỉ, chưa bao giờ nghe, nhìn cũng sắp quen rồi, nhưng nàng ta không khỏi lại nổi điên lên trước mặt Hàn Nghệ, gần như mỗi lần bão tố đến cuối cùng người thống khổ đều là mình, bởi vì nàng ta quá cần Hàn Nghệ, mà giá trị của nàng ta đối với Hàn Nghệ thì có thể có có thể không, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn xuống.
.Rất tốt! Cuối cùng nàng ta đã hiểu mối quan hệ giữa chúng ta là không bình đẳng rồi! Hàn Nghệ âm thầm cười, rồi lại lắc đầu thở dài: - Bởi vậy có thể thấy, cô thật sự rất không biết làm một nữ nhân.
.Ngươi lừa ta, còn châm chọc ta? Vương Huyên thật lòng không nhịn được, khẽ hừ nói: - Ngươi cũng rất thích hợp làm một kẻ lừa gạt.
.- Xem xem, trước đó ta dạy cô đã quên rồi, nữ nhân là làm từ nước, cô không cần phải áp chế cảm xúc của mình, cô chỉ cần lựa chọn một kiểu cảm xúc thích hợp để thể hiện ra là được. Hàn Nghệ buồn bực trợn mắt, nói: - Tức giận như vậy thật ra cũng là một kiểu vũ khí của nữ nhân, lúc nãy cô rất tức giận, cô có thể biểu hiện ra ngoài, chính như đặc chất của nước, nước không cần phải thay đổi bản chất của mình, chỉ là nó có thể biến vuông thành tròn, vậy thì nữ nhân tức giận cũng như vậy. Lúc này, cô có thể lẳng lơ, ồ không, làm nũng, phương thức biểu đạt khoa trương một chút, chính là hờn dỗi một câu "chàng thật xấu, ta mặc kệ chàng đấy!"
.Vương Huyên giật mình nghe thấy Hàn Nghệ học cách nói chuyện của nữ nhân, ra sức mím chặt môi để mình không cười ra tiếng.
.Nhưng Hàn Nghệ thì vẫn đang nghiêm túc giảng bài, nói: - Sau đó cô có thể đứng dậy, đi đến bên cạnh ngồi xuống, như vậy, có phải là cô có thể rời xa ta không? Đây là một cơ hội rất tốt, nhưng cô lại không nắm lấy. Cô phải hiểu, chỉ cần thời cơ cô nũng nịu là đúng, nam nhân không những sẽ không trách cô, ngược lại sẽ còn cảm thấy cô hết sức đáng yêu, càng thích cô hơn nữa, nam nhân sẽ mau chóng dỗ cô, đây là một kiểu chí thú, bất luận nam nhân, hay là nữ nhân đều sẽ hưởng thụ trong đó. Vậy thì thời cơ thế nào là đúng, chính là khi nam nhân đang vui vẻ, nếu như khi nam nhân phiền lòng, nữ nhân lại nũng nịu thì sẽ chỉ khiến nam nhân càng thêm tâm phiền ý loạn, thậm chí còn chán ghét cô, trút hết lửa giận lên người cô, cô nhất định phải biết đoán ý qua lời nói sắc mặt, vừa nãy cô cười vui vẻ như vậy, đây chính là một cơ hội rất tốt. Nói tóm lại, tất cả cảm xúc của nữ nhân, thật ra đều là thứ nam nhân thích, chỉ cần cô biểu đạt một cách thích hợp, lựa chọn thời điểm chính xác. Mặt khác, một nữ nhân thật sự thông minh là người có thể khiến nam nhân biến thành một cái diều, biến tất cả cảm xúc của mình thành sợi dây dẫn dắt con diều, căng chùng có độ, vậy thì nam nhân sẽ vĩnh viễn không thoát khỏi lòng bàn tay của nữ nhân.
.Những lời này nói ra, Vương Huyên không khỏi rơi vào trầm tư, bởi vì những thứ Hàn Nghệ dạy, nàng ta cũng từng đích thân nhìn thấy, bất luận là Tiêu Thục phi, hay là Võ Mị Nương, khi bọn họ lấy lòng Lý Trị đều có những động tác mà Hàn Nghệ nói đến, chỉ là nàng ta khinh thường làm như vậy, và còn vô cùng chán ghét nữ nhân khác làm như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể thấy Hàn Nghệ nói rất có lý, tuyệt không phải là nói vô căn cứ, chỉ là chưa từng có người tổng kết những điều này lại, lấy ra để dạy, đây cũng là lý do trước đó nàng ta nghe theo, cảm thấy vô cùng khôi hài, bây giờ nàng ta đã dần dần biết suy ngẫm rồi.
.Hàn Nghệ hơi liếc xéo mắt, khóe miệng hơi lộ ra một ý cười, đột nhiên nói: - Tắm cũng được rồi!
.Còn chưa dứt lời, chợt nghe róc rách một tiếng, thấy Hàn Nghệ đứng lên khỏi nước, đương nhiên, hắn mặc quần đùi, hắn không có trần truồng!
.- Á!
.Cho dù là như vậy, một tiếng thét kinh hãi lập tức vang lên, Vương Huyên gần như nghiêng mặt sang một bên theo phản xạ có điều kiện, trên mặt bất giác lộ ra một vẻ căm ghét, nhưng đột nhiên lại nhớ đến những lời Hàn Nghệ nói trước đó, không khỏi ngẩn người, lẽ nào hắn lại đang thăm dò ta? Liệu hắn có lại quở trách ta không?
.Trải qua kinh nghiệm mấy lần trước, chẳng biết từ lúc nào Vương Huyên bắt đầu lo sợ sự giáo huấn của Hàn Nghệ, cái miệng đó của Hàn Nghệ mà lải nhải không ngừng thì đúng là vô cùng đáng sợ, bởi vì Hàn Nghệ tinh minh giảo hoạt vô cùng, hắn biết ngươi đang nghĩ gì, cũng biết nói cái gì có thể khiến cho ngươi thống khổ!
.- Yên tâm, ta sẽ không mắng cô. Hàn Nghệ đột nhiên nói.
.Hắn làm sao hắn biết? Vương Huyên đại kinh thất sắc, suýt nữa đã quay đầu lại. Lại nghe Hàn Nghệ nói: - Đây là một kiểu phản ứng hình thành qua nhiều năm, nhất thời sẽ không thể sửa được, không phải vấn đề của một mình cô, việc này cần phải huấn luyện lâu dài mới có thể làm được một cách tự nhiên thư thả. Nhưng cô phải ghi nhớ hai điểm, điểm thứ nhất, phải chọn cho tốt góc độ quay đầu của cô, phải để lại cho nam nhân một nửa khuôn mặt, đặc biệt khóe mắt, bởi vì khóe mắt sẽ tạo thành một kiểu ảo giác, cho dù không phải cô đang nhìn, nam nhân cũng sẽ nghĩ rằng cô đang len lén nhìn, như vậy sẽ mang lại cho nam nhân sự tự tin rất lớn, hắn ta sẽ nghĩ rằng cô có ý với hắn ta, kiểu muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào này quả thực là vũ khí trí mạng của nữ nhân, cho nên cô phải nhớ đừng có quay hoàn toàn khuôn mặt đi, nhất định phải duy trì sự tác động qua lại. Còn về điểm thứ hai này thì sao, chính là khóe miệng, bởi vì góc độ của nửa bên mặt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng, hơn nữa biểu cảm của khuôn mặt mấu chốt nhất vẫn là ở ngũ quan, trong đó mắt và miệng là quan trọng nhất, nhớ khóe miệng không kéo xuống, nhất định phải hơi giương lên, như vậy sẽ tăng thêm mức độ ngượng ngùng, hơn nữa cũng sẽ khiến nam nhân nghĩ rằng cô đang nhếch môi, như vậy sẽ khiến nam nhân nghĩ rằng mình rất hài hước, chứ không mạo phạm giai nhân. Cô phải nhớ hai điểm này, sau đó khi cô ở một mình, từ từ luyện tập với gương, ta biết ta ở đây, cô khó tránh khỏi sẽ có chút căng thẳng, đây là phản ứng hết sức tự nhiên, cô không cần cảm thấy có bất cứ gánh nặng gì vì điều này. Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân duy nhất ta tặng gương đồng cho cô, soi gương nhiều, hiểu về bản thân, biết bên mặt nào của mình đẹp, góc độ nào là kém nhất, bởi vì biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu ngay cả bản thân mình mà cô cũng không hiểu, vậy thì cô dựa vào gì để khiến bệ hạ động lòng với cô. Đã biết chưa?
.Vương Huyên gật gật đầu theo bản năng.- Ta biết rồi.
.Nói xong nàng ta chợt thấy có chút không đúng, quay phắt đầu lại, chỉ thấy không bồn đã trống không, đến khi nàng ta phản ứng lại, chuẩn bị nhìn theo tiếng động, chỉ nghe thấy phía trước vang lên một tiếng cười.- Vô cùng vui khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng này của cô, chứng tỏ lúc nãy cô nghe hết sức nghiêm túc, ngay cả ta rời khỏi bồn mà cũng không biết.
.Vương Huyên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hàn Nghệ đã mặc áo khoác vào, đương nhiên, hắn chỉ dùng đai áo tùy tiện đóng y phục lại, cúi người cầm bình rượu trước mặt nàng ta lên, đi về phía giường đá.- Bài học hôm nay kết thúc ở đây, cô tự suy nghĩ đi. Ồ, còn điều nữa, đêm nay ta sẽ ngủ ở đây.
.- Cái gì?
.Vương Huyên kinh hô một tiếng.
.Hàn Nghệ dang hai tay ra, nói: - Bây giờ bên ngoài e là đã canh ba rồi, nếu bây giờ ta đi về, ngày mai cô sẽ phải gọi người đi tìm xác của ta. Đương nhiên, cũng không phải ta cố ý chọn lúc này để đến, chỉ là ban ngày ta quá bận, chỉ có thể đến giảng bài vào buổi tối.
.Vương Huyên quanh năm ở trong động, sớm đã không biết ban ngày ban đêm, nhưng nàng ta cũng chưa từng ngủ chung một căn phòng với nam nhân khác ngoài Lý Trị, trái tim không khỏi đập thình thịch, căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
.Lúc này Hàn Nghệ đã nằm trên giường, thấy nàng ta ngây ngốc ngồi bên bồn, cười nói: - Với chút tư sắc này của cô, ta thật không biết cô đang sợ gì.
.Vương Huyên ngẩn ra, quật cường nhìn Hàn Nghệ.- Ai nói ta sợ!
.Nói xong, nàng ta liền đứng dậy đi đến giường đá ngồi xuống, liếc xéo mắt nhìn Hàn Nghệ đăm đăm, dường như đang nói, ta căn bản là không sợ ngươi.
.Nữ nhân này thật là thú vị! Làm sao Hàn Nghệ lại không biết nàng ta có ý gì, cũng không để ý, chỉ uống rượu ngon, ăn hoa quả.
.Vương Huyên cũng không phải muốn đấu khí với Hàn Nghệ, chỉ là muốn biểu đạt sự dũng cảm của mình, thu hồi ánh mắt lại, trong động dần dần yên tĩnh hẳn đi.
.Hàn Nghệ chỉ đến dạy học, lúc nãy đã nói rất nhiều rồi, hắn cho rằng nhiệm vụ hôm nay của hắn đã hoàn thành, hắn hết sức hưởng thụ sự thoải mái sau khi tắm suối nước nóng, cũng không muốn mở miệng nữa.
.Một hồi lâu sau, Vương Huyên đột nhiên nói: - Có một vấn đề, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi.
.Hàn Nghệ ăn hoa quả, nói lúng ba lúng búng:
.- Nếu như là về vấn đề của thái tử, vậy thì cô đừng hỏi nữa.
.Làm sao hắn biết? Vương Huyên cảm thấy Hàn Nghệ thật sự là quá đáng sợ, cả kinh nói: - Vì sao? Chẳng lẽ thái tử đã
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thái tử hiện giờ vẫn ngồi ở Đông Cung, nhưng việc thái tử dọn khỏi Đông Cung chỉ là vấn đề thời gian, đây là hiện thực không thể nào thay đổi, cô vẫn lo tốt cho mình trước rồi hãy nói.
.Vương Huyên nhíu cặp lông mày kẻ đen, nàng ta quá rõ việc tranh đấu của hoàng thất sẽ mang lại hậu quả như thế nào, mặc dù Lý Trung không phải do nàng ta sinh ra, nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, con ngươi lấp lánh, liếc nhìn Hàn Nghệ, ngập ngừng hai lần, đột nhiên nói: - Thật ra không phải vậy, ngươi xuất thân thương nhân, chắc từng nghe qua đầu cơ kiếm lợi, lúc trước ngươi ủng hộ hồ mị tử kia cũng là vì đầu cơ kiếm lợi sao, bây giờ sao ngươi không làm như vậy nữa?
.Ngụ ý chính là hiện giờ thái tử không được sủng, mọi người đều xa cách thái tử, sao ngươi không đánh cược một lần vào thái tử, nếu như thành công, bên cạnh thái tử chỉ có một trọng thần là ngươi, có thể thấy, đến khi thái tử lên ngôi, địa vị của ngươi không cần nghĩ cũng biết.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Vương Huyên, rất hứng thú cười nói: - Ta thật sự phát hiện cô càng ngày càng thông minh rồi.
.Vương Huyên nói:
.- Ta chỉ nói thấy sao nói vậy thôi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đầu cơ kiếm lợi quả thực là thủ đoạn thường dùng của thương nhân, nhưng có những chuyện không thể dùng được, ví dụ như, nửa đêm thiếu mặt trời, nếu ai có thể khiến mặt trời mọc vào buổi tối, người đó nhất định giàu, nhưng chuyện này có thể sao? Đạo lý giống như vậy, việc thái tử dọn khỏi Đông Cung đã trở thành định số, với lại đối với thái tử mà nói, thái tử bây giờ hạ vị cũng là một chuyện tốt, bất luận là người ủng hộ Võ hoàng hậu, hay là người không ủng hộ, nếu như bọn họ nghĩ đến Đại Đường và bách tính, bọn họ nhất định se ủng hộ hạ vị.
.Vương Huyên nheo nheo mắt, nói: - Nếu đã như vậy, thì sao thái tử còn ngồi ở Đông Cung?
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Đây chính là chỗ thú vị nhất.
.Vương Huyên dường như hiểu được điều gì đó, lại nói: - Nếu ta làm theo tất cả những gì ngươi nói, ta thật sự có thể báo thù sao?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Ta chỉ có thể nói với cô, nếu cô không làm theo lời ta nói, thì cô nhất định không thể báo thù.
.Ngụ ý chính là cô không có đường để cò kè mặc cả, cô chỉ có một lựa chọn, vậy cô còn lải nhải cái gì.
.Vương Huyên cũng đã dần dần chấp nhận sự thật này, nói:
.- Ta tin ngươi sẽ không có lòng tốt giúp ta như vậy, không biết ngươi lại muốn có được cái gì trong chuyện này?
.Thật ra sau sự thất bại thảm hại trong cuộc đấu tranh chính trị này, đương nhiên nàng ta cũng trưởng thành không ít, nàng ta bắt đầu hiểu ra chính trị không nói đến tình cảm, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Cô chỉ lo việc báo thù của cô, chuyện của ta thì không cần cô lo lắng. Nói xong lại chỉ tay về phía hai quyển sách kia, nói: - Đọc nhiều sách, ta lấy hai quyển sách này cho cô đọc, không chỉ là cho cô đỡ buồn, bây giờ cô không có điều kiện này, mặc dù tình yêu trong sách là thứ có thể mong chờ chứ không thể cưỡng cầu, nhưng đối với một người ngốc nghếch về tình yêu như cô vẫn rất có trợ giúp, cô nhất định phải có một sự hiểu biết đại khái về tình yêu, như vậy thì đến lúc đó mới thuận buồm xuôi gió.
.Vương Huyên mỉa mai nói: - Trong cuộc đấu tranh ở triều đình, tình yêu còn có ích sao?
.Hàn Nghệ khẽ cười nói: - Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, tình vĩnh viễn đều là vũ khí trí mạng nhất của nhân loại, bất luận là sự biến Huyền Vũ Môn, hay là Trư vương tranh trữ năm đó, nhìn có vẻ đều lãnh khốc vô tình, nhưng thật ra tất cả những chuyện này đều căn cứ vào tình trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận