Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 570.1: Học tập có thành tựu

.Bọn Lư Sư Quái nghe thấy mà hai mặt nhìn nhau.
.Trương Duệ Sách hơi nhíu mày, nói: - Ngươi từng xin Trương Minh rời khỏi Ngự Sử Đài?
.- Không sai!
.- Vậy ngươi có chứng cứ không?
.Đây chính là một chứng cứ vô cùng quan trọng, nếu Tưởng Hiến thật sự làm thế, vậy thì cũng có thể chứng minh khi đó y thật sự muốn bỏ qua.
.Tưởng Hiến nói:
.- Ta từng viết một phong thư cho Trương Minh, việc này các ngươi có thể hỏi Trương Minh.
.Lưu Yến hơi nheo mắt, nói: - Vì sao ngươi không trực tiếp nói với ông ta, mà phải viết thư.
.Tưởng Hiến nói: - Lúc đó ta không muốn nhìn thấy ông ta nữa.
.Trương Duệ Sách nói: - Theo ta được biết, ngươi vẫn luôn ở trong Ngự Sử Đài, theo lý mà nói, Trương Minh đuối lý trước, ông ta hẳn là hi vọng ngươi có thể rời khỏi Ngự Sử Đài, tại sao ngươi không rời đi?
.Tưởng Hiến nói: - Lúc đó ta cũng nghĩ thế, nhưng ngay lúc đó Trương Minh được thăng thành Ngự Sử Đại Phu, hơn nữa!
.- Hơn nữa cái gì?
.- Hơn nữa ba người Hoắc Nguyên Đức, Đinh Mão, La Văn lại dùng việc này uy hiếp Trương Minh, để Trương Minh đề bạt họ làm Ngự Sử Trung Thừa.
.Trương Duệ Sách nghĩ bụng, đây lại là cơ hội giảm bớt tội danh cho Trương Minh, nói: - Ngươi nói họ mượn chuyện Trương Minh và thê tử ngươi tư thông uy hiếp Trương Minh?
.- Không sai.
.- Làm sao ngươi biết được?
.- Trương Minh nói cho ta biết.
.- Vì sao Trương Minh lại nói cho ngươi biết?
.- Bởi vì lộ chuyện này ra, cũng vô cùng bất lợi cho ta, ông ta không tìm được người thương lượng, nên chỉ có thể đến tìm ta.
.- Vậy sau khi ngươi biết thì làm thế nào?
.- Ta đương nhiên là đi cầu xin bọn Hoắc Nguyên Đức đừng lộ chuyện này ra, nhưng bọn họ căn bản không nghe, còn tuyên bố nếu Trương Minh không đề bạt họ, nhất định sẽ lộ chuyện này ra.
.- Vậy Trương Minh lại làm thế nào?
.- Trương Minh càng không muốn họ lộ ra, nhưng Ngự Sử Trung Thừa chỉ có một, mà họ lại có ba người, cho dù là đề bạt ai, thì chuyện này đều sẽ bị tung ra.
.Lưu Yến hỏi: - Vậy ngươi không động tâm với chức Ngự Sử Trung Thừa này sao? Với lý lịch của ngươi cũng có tư cách làm Ngự Sử Trung Thừa.
.Tưởng Hiến nói: - Lúc đó ta làm gì còn dám nghĩ những chuyện này, ta chỉ muốn che giấu chuyện này lại thôi.
.Trương Duệ Sách đột nhiên nói: - Cho nên ngươi liền muốn giết người diệt khẩu.
.- Không có!
.Tưởng Hiến nói: - Ta tuyệt đối không nghĩ thế, quan hệ giữa ta và ba người họ vẫn luôn rất tốt, ta chưa từng muốn giết hại họ.
.Trương Duệ Sách hừ nói: - Hoang đường! Nếu ngươi chưa từng muốn giết họ, vậy tại sao ngươi lại nói, ngươi nghe theo lệnh Trương Minh giết họ diệt khẩu.
.Tưởng Hiến nói: - Là Trương Minh giật dây ta, ông ta nói một khi chuyện này bại lộ, ta và ông ta đều sẽ bị người ta chê cười, hơn nữa tội thông gian cũng không nhỏ, nội tử chí ít phải ngồi tù ba năm, hơn nữa ông ta còn nói, chỉ cần giết ba người đó, thì sẽ để ta làm Ngự Sử Trung Thừa, coi như bù đắp cho ta. Ta ta ngẫm nghĩ, hình như cũng không còn cách nào khác, nhưng nhưng ta thực sự không xuống tay được, dù sao bọn Hoắc Nguyên Đức cũng là huynh đệ nhiều năm của ta, nhưng Trương Minh nói không cần ta động thủ, chỉ cần ta hẹn họ đến ngoại ô thành nam thưởng nguyệt, những chuyện còn lại không cần ta hao tâm, lúc này ta mới đồng ý.
.Trương Duệ Sách nói: - Ngươi hẹn đám người Hoắc Nguyên Đức đến ngoại ô, bọn họ không hoài nghi sao?
.Tưởng Hiến nói: - Trước kia chúng ta thường uống rượu ngắm trăng ở đó, hơn nữa ta còn cầu xin bọn họ mấy lần, bọn họ chắc chắn tưởng rằng lần này hẹn bọn họ đi ngắm trăng lại là cầu xin bọn họ, cho nên không hoài nghi.
.Trương Duệ Sách nói: - Vậy sau đó các ngươi làm sao giết đám người Hoắc Nguyên Đức?
.Tưởng Hiến nói: - Đầu tiên ta cùng uống rượu với họ, đợi khi bọn họ uống kha khá rồi, ta mượn cớ đi nhà xí, sau đó ra ám hiệu cho Từ Sướng, Từ Lượng mai phục bên ngoài, bọn họ đột nhập vào, giết người diệt khẩu. Nhưng nhưng ta ta cũng giết giết một người.
.Tất cả mọi người đều cả kinh.
.Bởi vì khẩu cung Tưởng Hiến khi đó vô cùng đơn giản, hoàn toàn không rõ quá trình họ giết người.
.Trương Duệ Sách vui vẻ trong lòng, nói: - Ngươi giết ai?
.- Chính là lão Bố kia.
.Lão Bố trong miệng y chính là lão bá giúp họ nấu cơm, bưng trà.
.Tưởng Hiến nói rồi lại bày ra vẻ đưa đám nói: - Lúc đó ta cũng không muốn giết ông ấy, chẳng qua chỉ là khi huynh đệ Từ Lượng giết người bên trong thì bị lão Bố nhìn thấy, ta thấy ông ta định bỏ chạy, trong lòng vô cùng hoảng loạn, bởi vì nếu ông ta chạy rồi, vậy thì sự việc sẽ bại lộ, trong lúc cấp bách, ta mới giết ông ấy.
.Đám người Lư Sư Quái nghe thấy mà vô cùng hoang mang, nếu là do Tưởng Hiến bày kế, y không cần phải thừa nhận y đã giết lão Bố, cứ nói bọn Từ Lượng giết là được rồi, cũng không có chứng cứ có thể chứng minh điểm này.
.Trương Duệ Sách nói: - Vậy sau khi ngươi giết lão Bố thì sao?
.Tưởng Hiến nói: - Ta vừa đặt thi thể lão Bố trong phòng bếp, thì nghe thấy bọn Từ Sướng, Từ Lượng gọi ta, thế là ta đi ra ngoài. Bọn họ nói mọi chuyện đã làm ổn thỏa, nhưng ta đột nhiên phát hiện bọn họ không đúng lắm, thế là ta trở nên thận trọng hơn. Bọn họ lại nói nhanh chóng mang củi gỗ ra đốt sạch nơi này, giả tạo giả tượng hỏa hoạn. Nhưng trong chớp mắt ta xoay người, bọn họ vung đao chém về phía ta, may mà ta có lòng đề phòng từ sớm, bằng không, ta e rằng cũng khó tránh cái chết. Lúc này ta mới hiểu, hóa ra Trương Minh muốn giết cả ta nữa, như vậy có thể hoàn toàn che giấu được chuyện này.
.Lưu Yến đột nhiên nói: - Nhưng theo chúng ta biết, thân thủ của huynh đệ Từ Lượng vô cùng tốt, ngươi lấy một địch hai, hơn nữa còn trong tình huống mất đi tiên cơ, ngươi có thể giết được hai người họ sao?
.Tưởng Hiến nói: - Nếu quyết đấu công bằng, ta không phải là đối thủ của hai huynh đệ họ, nhưng khi đó ta cố ý lộ ra sơ hở để thử bọn họ, một đao của Từ Sướng không chỉ không chém trúng ta, ngược lại còn bị ta chém bị thương tay phải, như vậy ta mới chiếm được tiên cơ, nhưng dù sao bọn họ cũng có hai người, ta cũng liều mạng này mới giết được hai người bọn họ.
.Trương Duệ Sách hỏi: - Nhưng lúc đó ngươi biết rõ ngươi đánh không lại hai người họ, ngươi nên nghĩ cách bỏ chạy mới đúng, nhưng căn cứ theo báo cáo nghiệm thi của hai người họ, trên người hai người họ có nhiều chỗ bị đao chém, nói cách khác ngươi muốn dồn họ vào chỗ chết, chứ không muốn bỏ chạy.
.Tưởng Hiến kích động nói: - Tại sao ta phải chạy, ta có thể chạy đi đâu chứ, ta giúp họ như thế, không ngờ họ lai không tha cho ta. Ta hận đến mức muốn giết sạch bọn họ, sau đó lại đi làm thịt cẩu tặc Trương Minh kia. Nói đến đoạn cuối, hai mắt ông ta đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn.
.Trương Duệ Sách, Lưu Yến ngơ ngác nhìn nhau, mặt lộ vẻ sầu khổ.
.Ngay cả đám người Lư Sư Quái cũng không tìm được sơ hở trong câu này. Khi đó Tưởng Hiến chắc chắn là cực kỳ phẫn nộ, giúp người ta giết người, kết quả đến cuối cùng, bản thân mình cũng có thể không thoát được, chắc chắn muốn sống sót để tìm Trương Minh tính sổ, quá hợp tình hợp lý.
.Chuyện sau đó không cần phải nói nhiều, Tưởng Hiến thân mang trọng thương, không còn cách nào tìm Trương Minh tính sổ, chỉ có thể chạy đến cửa thành hô to cứu mạng, vậy thì chuyện này chắc chắn không giấu được.
.Trương Duệ Sách, Lưu Yến đã hỏi những gì nên hỏi. Hàn Nghệ vẫn trước sau như một chuyện không phiền lòng thì cứ làm, không hỏi thêm câu nào, sai người khiêng Tưởng Hiến xuống.
.Tiếp theo chính là tuyên Trương Minh lên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận