Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 506: Bắt đầu phục thù

.Tiêu Hiểu buồn bực nói: - Tỷ, đệ bị người khác bắt nạt. Sao tỷ lại vui mừng như vậy?
.- À?
.Tiêu Vô Y vội dừng cười lại. Trong lòng nàng, tỷ phu này đương nhiên phải đè ép cậu em vợ rồi, nói: - Đệ mau đi bái kiến phụ thân đi. Lát nữa tắm một cái rồi nghỉ ngơi cho tốt. Hi hi.
.Tiêu Hiểu cảm giác Hàn Nghệ là mới đệ đệ của nàng, nói: - Tỷ, giữa tỷ và Hàn Nghệ là trong sạch sao?
.Bốp.
.Ai ôi.
.Tiêu Hiểu hai tay che đầu, vội nói: - Tỷ, đệ biết sai rồi.
.Kỳ thực đệ nói không sai. Tiêu Vô Y tự lẩm nhẩm.lại nói: - Còn không mau đi vấn an phụ thân.
.- Ồ.
.Tiêu Hiểu gật đầu, lại nói: - Đúng rồi, tỷ, cửa hàng đàn của tỷ đã mở chưa?
.Bốp.
.Ai ôi.
.Tiêu Hiểu lại dùng hai tay che đầu, nói: - Tỷ, đệ đi vấn an phụ thân.
.Y ngậm nước mắt rời đi. Y không biết là lại nói sai cái gì rồi.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, tiểu tử này, lại chọn chuyện phiền lòng của ta để nói. Đáng ghét!
.Uất Trì phủ.
.- Thật là thoải mái.
.Chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch nằm trên chiếc giường thấp trải da hổ. Bên cạnh có ba tỳ nữ vây quanh. Người bóp chân, người bóp tay, người bê rượu.
.Còn phía dưới còn mấy tên lấm la lấm lét đang ngồi.
.Uất Trì Tu Tịch bỗng nhiên nói: - Mấy tên ngu xuẩn các ngươi. Không lẽ còn chưa nghĩ ra cách sao?
.Một người trong đó nói: - Đại công tử, chuyện này rất đơn giản. Chúng ta gọi người đi đánh cho tên nhà nông đó một trận là được.
.Uất trì Tu Tịch nói: - Đồ con lợn! Binh sĩ ở nơi đó đều là người của hắn. Ngươi gọi người đánh hắn hay là gọi người đánh ta?
.- Đại công tử, cậu hiểu lầm rồi. Ý của tiểu nhân là chúng ta đánh hắn ở ngoài.
.Uất trì Tu Tịch ngẩn người, lập tức lắc đầu nói: - Không được! Không được! Chúng ta đánh hắn ở ngoài. Chẳng may hắn đánh ta ở trong trại huấn luyện thì làm thế nào? Ngươi như vậy không phải hại ta sao? Không được! Không được! Các ngươi phải nghĩ một cách, làm cho tên nhà nông đó mất hết mặt, sống không bằng chết. Sau đó ảo não rời khỏi trại huấn luyện.
.Lại có một người nói: - Đại công tử, ta có một cách.
.- Nói.
.- Đại công tử, tên con nhà nông kia tuy là phó Đốc sát. Nhưng đồng thời cũng là thầy của đại công tử. Chúng ta hà tất phải nghĩ cách gì khác. Chỉ cần dùng những thủ đoạn trước đây chúng ta dùng với những lão già dùng trên người hắn chẳng phải là được rồi sao?
.- Cách này hay!
.Uất trì Tu Tịch trong mắt sáng ngời, nhưng lại nói: - Vẫn không được. Những thứ đó không mang vào được.
.Người kia nói: - Đại công tử, trong mười sáu vệ quân này. Có rất nhiều tướng quân đều là cấp dưới cũ của đại lão gia. Dàn xếp một chút có lẽ không phải là vấn đề.
.- Không sai! Không sai!
.Uất trì Tu Tịch nhếch môi cười lên ha hả, nói: - Làm như vậy đi. Các ngươi mau đi chuẩn bị. Ta cần một cách tàn nhẫn nhất. Không hành hạ cho tên nhà nông đó tè ra quần, thề không bỏ qua.
.Kỳ thực Hàn Nghệ sắp xếp hôm nay nghỉ ngơi còn có một mục đích khác chính là chợ đêm. Những công tử ca này đều là khách hàng lớn của chợ đêm. Hắn không thể giữ đám công tử này trong trại huấn luyện đêm nay. Như vậy là một loại lãng phí.
.Tình hình thực tế cũng giống với dự liệu của hắn. Đám công tử này nhẫn nhịn trong trại huấn luyện mấy ngày. Sớm đã đạt tới cực hạn. Còn chưa vào đêm ngưu quỷ xà thần ở các đường đã ló đầu ra, ăn uống thả cửa, tiền tiêu dùng tăng lên như đường thẳng.
.Rất nhanh màn đêm liền buông xuống.
.Ở một góc hết sức âm u trong chợ tây. Có mấy bóng người lén lén lút lút đang ngồi.
.- Dược quỷ này sao vẫn chưa tới. Nguyễn tam, ngươi đã cho người đi gọi chưa?
.- Ta sớm đã phái người đi rồi. Liệu có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?
.- Đến đây, đến đây!
.Chỉ thấy một bóng dáng gầy yếu bước tới. Y nhìn đông ngó tây, nhỏ giọng gọi.- Hiểu ca! Hiểu ca!
.- Ở trong này rồi.
.Bóng dáng gầy yếu này lập tức bước qua.
.Tiêu Hiểu đứng dậy nói: - Đã mang đồ tới chưa?
.- Chuyện Hiểu ca dặn dò, tiểu nhân sao dám chậm trễ. Ngươi xem đồ đã mang tới rồi. Bao này chính là thuốc xổ ta mới nghiền chế ra. Gọi là sinh gió dưới chân.
.- Sinh gió dưới chân?
.- Không sai! Chỉ cần ăn loại thuốc xổ này, lập tức thấy hiệu quả. Tất nhiên là sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đi nhà xí. Cho dù là một người què cũng trở phải mạnh mẽ đứng lên. Vì thế mới gọi là sinh gió dưới chân. Mạnh hơn gấp đôi so với đi lại vô tung của lệnh tỷ sử dụng.
.- Ngươi nếu như còn dám nhắc tới tỷ của ta. Ta sẽ phế ngươi.
.- Dạ dạ dạ.
.- Còn có nữa.
.- Ồ, đây cũng là loại bột ngứa mà ta mới nghiền chế ra. Loại thuốc này chỉ cần dính lên da nhất định cực kỳ ngứa khó chịu. Bất cứ loại thuốc nào cũng không thể giải được. Duy có dùng phân trâu xoa vào mới có thể giải được.
.- Phân trâu! Ha ha, loại thuốc này hay.
.Tiêu Hiểu mặt cười xấu xa, lấy một thỏi vàng ra, nói: - Cầm lấy, nếu chuyện này lộ ra nửa lời ta sẽ cho người thật sự biến thành quỷ.
.- Hiểu ca yêm tâm. Miệng của tiểu nhân rất kín. Lúc đầu lệnhha ha.
.- Ngươi đi di.
.- Ai.
.Dược quỷ vừa đi, Tiêu Hiểu liền cười ha hả nói: - Hàn Nghệ, lần sau đi trại huấn luyện. Lão tử nhất định làm cho ngươi mất mặt.
.- Ha ha, mấy ngày này tiền đi Bình Khang Lý coi như không cần nghĩ rồi.
.Chỉ thấy một bóng dáng gầy yếu, cầm theo một thỏi vàng, cười lên ha hả.
.Đột nhiên hai người đàn ông to lớn lao ra.
.- Các ngươi là?
.Hắn vừa nói ra miệng, liền bị một bàn tay lớn bịt miệng. Sau đó trước mắt tối sầm.
.Trôi qua hồi lâu, y mới cảm thấy miệng được thả lỏng. Lập tức kêu ầm lên.- Các ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?
.Nghe thấy một tiếng cười lớn nói: - Bỏ cái chụp xuống.
.- Vâng.
.Vừa dứt lời, người này chợt cảm thấy trước mắt sáng lên. Một tia sáng chiếu đến, chiếu vào làm y không mở mắt ra được. Qua một lúc, y mới quen với tia sáng này. Mơ hồ nhìn thấy căn phòng mình đang ở. Mà phía trước phòng có một người trẻ tuổi đang ngồi, đang cười tủm tỉm nhìn y, sợ hãi nói:
.- Ngươingươi là ai?
.Người trẻ tuổi cười nói: - Từ Trường Mệnh năm nay ba mươi năm tuổi, nhân sĩ Phù Phong. Bởi vì lúc sinh ra, mấy lần hấp hối. Vì thế lấy tên là Trường Mệnh. Lại bởi vì từ nhỏ cơ thể yếu nhiều bệnh dường như mỗi ngày đều phải uống thuốc. Bởi vì vô cùng hiểu rõ các vị thuốc. Sau này tự mình nghiên cứu ra thuốc mới, chữa được bệnh của mình. Nhưng bởi vì từ nhỏ đã bị người khác chế giếu là ấm sắc thuốc dẫn đến trong lòng không cân bằng tới cực độ. Cho nên sau khi lớn lên, chuyên nghiên cứu các loại thuốc hại người. Báo thù những người trước kia chế giễu mình. Nhưng cũng bởi thế mà khiến mọi người nổi giận. Bị người đuổi khỏi huyện Phù Phong. Sau này lại tới Trường An, chuyên buôn bán những loại thuốc hại người mà sống. Còn nhận được biệt hiệu dược quỷ. Ta nói không sai chứ?
.Từ Trường Mệnh kinh ngạc nói: - Ngươingươi là ai?
.Người trẻ tuổi kia cười nói: - Ta tên Hàn Nghệ. Ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận