Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 512: Gặt lúa giữa ngày trưa

.Lý Trị khó chịu trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Trẫm thật sự hối hận đã nói ra câu này.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy bệ hạ có đi không, vi thần thật sự đói lắm rồi.
.Nói rất giống như ngài có không đi, ta vẫn đi.
.Ngươi tốt xấu gì thì cũng phải làm ra dáng một chút chứ!
.Lý Trị đối với Hàn Nghệ đã có chút hết chỗ nói rồi, trong lòng nghĩ cũng không phải việc to tát gì. để hắn đi đi, rồi quay sang các đại thần nói: - Các khanh nếu muốn ở lại thì ở lại, nếu như không thì đi cùng trẫm đến nhà ăn xem xem thế nào.
.Uất Trì Kính Đức và một số đại thần đang cổ vũ tinh thần cho cháu của họ, chẳng hề để ý gì đến bọn người Lý Trị.
.Lý Trị cũng chẳng quản bọn họ, cùng với đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng đi về hướng nhà ăn.
.Một đám người đến nhà ăn, mọi người trong nhà ăn đã sớm đứng ngay cửa chờ đợi, thấy Hoàng đế đến, liền khẩn trương hành lễ.
.Lý Trị từ tốn nói: - Bình thường các ngươi làm thế nào, thì cứ như thế mà làm, không cần phải để ý đến trẫm.
.Nói xong liền bước vào trong.
.Vào đến bên trong rất là rộng rãi, hơn nữa vô cùng sạch sẽ gọn gàng, bàn ghế đều được lau chùi sáng bóng loáng.
.Bởi vì Lý Trị chưa từng nhìn thấy dùng cơm tập thể là thế nào, đi đến ngay ô cửa phát cơm, chỉ thấy bên trên bày thật nhiều chén đũa, từng nồi cháo, từng nồi thức ăn, từng cái bánh bao trắng, sắp xếp cũng thật ngay ngắn gọn gàng đâu ra đó.
.Lý Trị hỏi: - Những thứ này có thể dùng được chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, tất nhiên là được ạ, bệ hạ có thể lấy khay bưng cơm bên đó, sau đó tùy theo sức ăn của mình để tự chọn thức ăn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Ăn bao nhiêu thì có thể lấy bấy nhiêu à?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Chính là như thế, đây cũng là lý do vì sao hạ quan nghiêm khắc trong việc lãng phí thức ăn, phàm nếu ăn không hết, dù là rơi trên ghế hay là rơi xuống đất, nhà ăn sẽ thu gom tất cả lại, để bữa ăn tiếp theo cho bọn họ dùng. Hạ quan cũng không phải nói để hù dọa, mà là nói được làm được. Hạ quan tuyệt không để họ đói, nhưng cũng không thể để cho bọn họ lãng phí lương thực được.
.Lai Tể gật gật đầu nói: - Lương thực không dễ mà có, lý nên như vậy.
.Lý Trị cũng gật gật đầu nói: - Chư vị ái khanh, trẫm thấy các khanh đã hiểu lầm Hàn Nghệ rồi, hắn không có ý muốn để các học viên đói hay là làm khó dễ bọn họ. Chỉ là muốn tập cho họ thói quen cần kiệm mà thôi. Mặc dù vừa nghe có vẻ khó tin, nhưng trẫm cũng nghĩ nên làm như vậy, vừa không để học viên chịu đói, lại tránh được tình trạng lãng phí.
.Những đại thần này đều gật gật đầu không nói.
.Lý Trị cũng chỉ nói chút như vậy liền ngừng lại, đối với bọn họ vẫn rất khoan dung.
.Chợt nghe ai đó thì thầm: - Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
.Người lên tiếng cũng không ai xa lạ, chính là Thôi Nghĩa Trung.
.Mọi người đểu chuyển mắt hướng nhìn, lại hướng nhìn về phía trước, chỉ thấy trên bức tường có bốn câu thơ.
.Trưởng Tôn Diên hiếu kỳ, nói: - Đây là ai viết vậy?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngạc nhiên nói: - Diên nhi, ngươi chưa thấy qua à.
.Trưởng Tôn Diên lắc lắc đầu.
.Hàn Nghệ vội tiếp lời: - Thái úy, đâyđây là hạ qua mới sáng nay đã sai người viết lên đấy
.Lý Trị hỏi: - Đó là thơ?
.Hàn Nghệ nói một cách ngượng ngùng:
.- Bất tài, cũng là do vi thần làm, vi thần hi vọng điều này có thể nói với bọn họ rằng lương thực không dễ có, phải biết trân trọng.
.Một người đột nhiên lên tiếng: - Thơ này ý đẹp thuần túy không nằm ở lời văn trau chuốt, lời như thông tục dễ hiểu, cũng là tác phẩm hiếm gặp, có thể ở đây đọc được câu này, cũng xem như không uổng chuyến đi.
.Người này đúng là Gián nghị Đại phu Tiêu Quân.
.Lại nghe một người cảm khái nói: - Bốn câu nói vô cùng tầm thường, nhưng lại cảm động người nghe như vậy. Nông phu trong thiên hạ đều rất đáng kính, đáng ca ngợi, lãng phí lương thực cho dù là trời phạt cũng không có gì là quá đáng.
.Người này cũng không phải là ai khác, chính là cha vợ của Hàn Nghệ, Tiêu Nhuệ, ông ta cũng phải đến để nhằm vào Hàn Nghệ, chỉ là nghe Hoàng đế đến đây tuần sát, lo lắng Tiêu Hiểu sẽ làm điều gì đại nghịch bất đạo nên mới chạy tới đây.
.Không ít đại thần vì bài thơ này mà không ngớt tán thưởng. Về phần bọn người Lưu Phất sao còn dám nói Hàn Nghệ ép bức cháu của họ ăn cơm nhặt dưới đất nữa, trời có trách phạt cũng không có gì quá đáng nữa là.
.Lý Trị thấy các đại thần đều tán dương bài thơ này của Hàn Nghệ không ngớt cũng cảm thấy tự hào, cười nói: - Hàn Nghệ, nói ngươi bụng đầy kinh luân đi thì vẫn còn kém một ít, nhưng nếu nói ngươi tài sơ học thiển mà có thể làm ra một tác phẩm xuất sắc đến thế, có lẽ nào ngươi đúng là một thiên tài à?
.Hàn Nghệ lắc lư người, nói: - Hồi bẩm bệ hạ, bài thơ này thật sự không phải khi không mà vi thần có thể viết ra, mà là hoàn toàn nhờ vào cha của vi thần ạ.
.Lý Trị hiếu kỳ hỏi: - Cha ngươi không phải là một nông phu ư, chẳng nhẽ cũng là một người đại tài ư?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Hồi bẩm bệ hạ, do bình thường lúc nhớ đến phụ thân, hình ảnh của người dưới ánh nắng chói chang làm việc luôn xuất hiện trong lòng vi thần, vì thế mới làm ra được bài thơ này ạ
.Hắn tới lui mấy chiêu đó, không vì bà vợ cũng là vì phụ thân.
.Nhưng chiêu hay cũng không ngại dùng lần thứ hai, bài thơ này làm cho không ít đại thần cảm thấy nông phu thật là vĩ đại, mà bài thơ này lại hoàn toàn vì phụ thân Hàn Nghệ mà được làm ra. Do đó, những kẻ bình thường hay dùng cái cớ xuất thân của Hàn Nghệ để công kích hắn, sao có thể còn dám nói nữa. Nông phu bọn họ rất vĩ đại, dựa vào đâu mà công kích chê bai họ. Không phải gạo lúa do các nông phu làm ra thì ngươi cả cơm ăn cũng không có, bài thơ này là Hàn Nghệ đã đánh trả lại bọn chúng một đòn.
.Chí ít thì bây giờ chúng cũng không còn dám đem thân phận của Hàn Nghệ ra để nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ tâm sáng như gương, khóe miệng mỉm cười, tiểu tử này quả là kỳ tài, ông ta biết đương nhiên đây là do Hàn Nghệ cố ý an bày. Lúc nào viết không viết, lại viết ngay lúc này, không phải là để cho Lý Trị đọc được sao. Từ đó cho thấy, Hàn Nghệ sớm dã dự liệu được bọn họ sẽ đến đây.
.Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta lại bắt đầu lo lắng, có trời mới biết sau lưng hắn còn bao nhiêu âm mưu quỷ kế gì nữa.
.Những đại thần kia cũng bắt đầu ý tứ cẩn thận, doanh trại huấn luyện này quả là không tầm thường, mỗi một bước đều có thể là một cái hố bẫy.
.- Tuyệt tuyệt tuyệt!
.Lý Trị không ngừng gật gật đầu, lại hướng về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Thái úy, trẫm định dùng danh nghĩa của mình đem bài thơ này đến tất cả các châu huyện khắp cả nước, để cảnh tỉnh mọi người rằng không được lãng phí lương thực, cũng là thể hiện lòng thành kính của trẫm đối với các nông phu, ngươi thấy thế nào?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đáp: - Bệ hạ thánh minh, lão thần tuyệt đối tán thành.
.Thôi Nghĩa Trung cũng không thể ngờ tới chỉ một câu nói thuận miệng của mình lại giúp cho Hàn Nghệ một việc lớn như thế.
.Lý Trị cười nói: - Chư vị ái khanh hãy cùng trẫm dùng bữa cơm nơi này, xem có phải đúng thật là ngay chó cũng ghét bỏ hay không.
.Câu nói này đánh vào không ít mặt của các đại thần, đúng là đánh gà không ra tiếng.
.Lý Trị lại nói thêm: - Đã đến đây đương nhiên phải tuân thủ quy tắc nơi đây, dùng bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không được lãng phí đấy.
.Nói xong ha hả cười, sẵn tay lấy một cái khay, Trương Đức Thắng bên cạnh muốn cướp đi, lại bị y ngăn lại, tự mình lấy quả thật thấy thú vị.
.Nhưng y vừa lấy được cái bánh bao đặt trong chén, bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập đang đến gần.
.Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy đám người Uất Trì Tu Tịch, Tiêu Hiểu đôi mắt đỏ rực, hùng hổ nhắm bên này mà vụt tới, đặc biệt là tên Uất Trì Tu Tịch kia, còn bay qua cái bàn nữa.
.Mọi người bị kinh một cú, bọn họ đang muốn làm cái quái gì vậy!
.Hộ vệ bên cạnh Lý Trị nhanh chóng xông ra, rút đao ra, quát to: - Đứng lại.
.Uất Trì Tu Tịch thất kinh, đứng chựng ngay lại.
.Chử Toại Lương quát bảo ngưng lại, nói: - Các ngươi muốn làm gì?
.Uất Trì Tu Tịch uất ức nói: - Chử thúc thúc, bọn ta chỉ là muốn dùng điểm tâm.
.Mọi người đều giật mình phản ứng mạnh trở lại.
.Lý Trị cười ha ha nói: - Các ngươi đến lấy trước đi, các ngươi trước đi.
.Uất Trì Tu Tịch thấy khay cơm trên tay Lý Trị, không dám lỗ mãng, nói: - Đương nhiên là bệ hạ lấy trước rồi ạ.
.Lý Trị cười nói: - Khi nãy trẫm đã dùng rồi, các ngươi ăn trước đi, dù sao phó Đốc sát của các ngươi cũng thật nghiêm khắc đấy.
.Nói đoạn y liền bước qua một bên, các đại thần thấy vậy cũng liền bước sang nhường đường.
.Đám người Uất Trì Tu Tịch thấy Hoàng thượng cũng đã nói vậy, cũng không nói thêm dong dài, dù sao bọn họ cũng không còn bao nhiêu thời gian, chút nữa là tập hợp luyện tập nữa rồi, cảm tạ hoàng ân xong tiến ngay lên trước lấy bát đũa, lấy bảy tám cái bánh bao để vào bát, lấy thêm một bát cháo lớn, sau đó ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có.
.Lý Trị hào sảng nhường chỗ, đám đại thần cũng ngồi sang một bên. Vì số người giảm đi một nửa, vừa hay có chỗ cho bọn họ, nhưng Chu Đại Đồng cũng không dám để Hoàng đế nhìn người khác ăn, liền sai người mang điểm tâm đến cho họ.
.Lý Trị và nhiều đại thần cũng đã dùng bữa sáng rồi, vả lại cũng chẳng phải cao lương mỹ vị gì, vốn dĩ cũng chẳng có hứng muốn ăn. Nhưng nghe bọn học viên ăn vào người kêu thơm, kẻ ăn vào kêu quên hết tất cả cũng không cầm nổi, bèn bắt đầu ăn cùng bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận