Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1111.1: Xin nhất định phải chờ ta

.Nhớ ngày đó vì sao Vô Kỵ lão huynh lại liều mạng bảo vệ Vương hoàng hậu như vậy, đương nhiên không phải vì Vương hoàng hậu là con gái riêng của lão, trong đó có một lý do vô cùng quan trọng chính là vấn đề của thái tử.
.Ở xã hội phong kiến, thái tử vĩnh viễn là một đề tài quan trọng.
.Thái tử Lý Trung của hiện giờ cũng không phải người Lý Trị muốn lập lên, mà là người Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ lập lên, bởi vì thái tử chính là tương lai, bọn họ đều có tuổi rồi, cũng sẽ có ngày phải xuống mồ, chỉ có không ngừng nắm giữ được quân chủ trong tay, con cháu đời sau của bọn họ mới có thể kế thừa quyền lực, thế lực gia tộc ở trong triều mới vững như bàn thạch.
.Một khi phế hậu, như vậy tất phế thái tử, đây là tổn thất to lớn về chính trị.
.Bởi vì nguyên do mấu chốt này mà bọn họ kiên quyết không đồng ý phế Vương lập Võ.
.Đương nhiên, cuối cùng vẫn là bọn họ thua.
.Phế bỏ thái tử hiện hữu đã là chuyện ván đã đóng thuyền, là kết quả mà ai cũng biết là không thể thay đổi được, ngay cả trong lòng Lý Trị cũng rõ, mặc dù đó là con trai y, nhưng nếu y muốn giữ thái tử, thì tất sẽ củng cố địa vị của đàng phái Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Nghĩa Phủ bọn họ chắc chắn sẽ không đi theo thái tử hiện giờ.
.Nếu như không có đám hỏa hoạn đó, phỏng chừng trong cùng năm đó đã thay đổi thái tử xong, lúc đó đám Hứa Kính Tông liền dâng tấu thỉnh cầu lập trưởng tử Lý Hoằng của Võ Mị Nương làm thái tử.
.Nhưnng bởi vì cái chết thảm của Vương hoàng hậu khiến Lý Trị áy náy trong lòng, người cũng không phải là cây cỏ, sao có thể vô tình, nên cũng không có tâm trạng xử lý việc này.
.Trong lòng Võ Mị Nương cũng hiểu rõ, lúc đó hùng hổ ép người, có thể sẽ chỉ dẫn đến hậu quả ngược lại, cộng thêm Lý Hoằng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nếu làm thái tử, cậu cũng không biết phải làm thế nào, dù sao chỉ cần nàng ta còn đứng đầu hậu cung, con trai của nàng ta chắc chắn sẽ là thái tử, bởi thế nàng ta không gấp gáp nhất thời, bởi vậy hai năm nay cũng không nhắc tới chuyện này.
.Hiện giờ Hàn Viện, Lai Tể cũng đã rời khỏi Trường An rồi, đại quyền đều nằm trong tay đám Hứa Kính Tông, quan lại trong triều cũng sớm xa cách với thái tử Lý Trung, thêm nữa đã hai năm trôi qua, Lý Trị cũng không thể vẫn còn vì việc đó mà thấy áy náy, Vương Đức Kiệm nhận thấy thời cơ đã chín muồi rồi, có thể hoàn thành việc sớm nên hoàn thành này rồi.
.Kì thực trong lòng Hàn Nghệ cũng chưa quên chuyện này, nhưng hắn còn e dè cảm giác của tập đoàn Quan Lũng, bởi vậy hắn chưa từng nhắc tới chuyện này, chỉ là cố ý để bọn Hứa Kính Tông đi làm, dù sao thì bọn họ cũng có khả năng trong việc này.
.Hàn Nghệ xử lý hết việc này xong lại đi đến Học Viện Chiêu Nghi, bận việc khảo hạch nhập học.
.Thực ra ghép vần đối với người trưởng thành mà nói là rất đơn giản, bởi vì bọn họ vốn dĩ đã biết nhận mặt chữ, lại thêm việc có một người thầy tốt như Trịnh Thiện Hành, bởi vậy tuyệt đại đa số đều thông qua, chỉ có những người còn nặng giọng địa phương và ngũ âm không đầy đủ mới không thông qua. Nhưng Hàn Nghệ đã cho bọn họ thêm một cơ hội, để bọn họ học toán, nếu như vẫn không thể thông qua thì đúng là ngu dốt, nếu một cộng một bằng mấy còn không biết, ngươi còn dạy học cái gì nữa a.
.Cao phủ
.- Lão gia, Thứ sử Lương Châu cầu kiến?
.- Trì Mãn?
.Cao Lý Hành hơi nhíu mày, nói: - Mời gã vào đi!
.Một lát sau, thấy một hán tử chừng ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô đi vào, gã ta chắp tay với Cao Lý Hành nói: - Triệu Trì Mãn bái kiến Cao thúc thúc.
.Gã ta chính là nhân tài mới của tập đoàn Quan Lũng, văn võ song toàn, có đặc điểm rõ nét của Quan Lũng, thân phận cũng hết sức cao quý, là cháu trai của Hàn Viện, phải biết rằng thê tử của Hàn Viện là tỷ tỷ của Trưởng Tôn Thuyên, bởi thế nên dù trẻ tuổi như vậy nhưng gã ta đã được làm Thứ sử Lương Châu, đất Lương Châu lại là trọng địa mậu dịch và quân sự.
.- Trì Mãn đã về rồi!
.Cao Lý Hành cười ha hả, đưa tay ra nói: - Mau ngồi đi!
.- Đa tạ Cao thúc thúc!
.Triệu Trì Mãn là một người nói năng thận trọng, vừa ngồi xuống liền nói ngay vào trọng điểm: - Cao thúc thúc, vì sao di phu con bị giáng chức đi Bắc Đình, con đã đi gặp Thái úy, nhưng Thái úy né tránh không gặp con.
.Cao Lý Hành dửng dưng nói: - Việc lớn như vậy, chẳng lẽ con chưa nghe nói sao?
.Triệu Trì Mãn hơi nhíu mày, hoang mang nói: - Sự tình sao lại biến thành như vậy?
.- Trong việc này có rất nhiều nguyên nhân, nhưng các người nhất định phải chấp nhận kết quả này. Cao Lý Hành nói.
.Triệu Trì Mãn nói: - Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ như vậy, để mặc gian thần lộng quyền sao?
.Cao Lý Hành trầm mặc một lát, nói: - Con đã gặp Đại Tượng chưa?
.Triệu Trì Mãn ngẩn người, nói: - Lẽ nào những lời Đại Tượng nói đều là thật, Cao thúc thúc nghỉ bệnh, chính là để cho Hàn Nghệ nắm giữ Hộ Bộ, Cao thúc thúc, con nghe nói trước giờ Hàn Nghệ vẫn luôn ủng hộ Võ hoàng hậu, Chử Phó xạ chính là bị hắn đuổi khỏi Trường An.
.Cao Lý Hành nói: - Ta không biết Đại Tượng đã nói gì với con, có thể nó cũng đã hiểu lầm ý của ta, ta nghỉ bệnh quả thực là nhượng quyền cho Hàn Nghệ, nhưng không liên quan đến những thứ khác, chỉ là ta cảm thấy Hàn Nghệ thích hợp quản lý Hộ Bộ hơn ta, hắn đến quản lý Hộ Bộ, đối với quốc gia và bách tính đều tốt, con có thể hiểu là thoái vị nhượng hiền1.
.(1: nhường vị trí cho người hiền tài)
.Nói tới đây, ông ta dừng một chút, nói: - Trì Mãn, "đạt tắc kiêm tể thiên hạ, cùng tắc độc thiện kỳ thân"2. Con thân là quan đứng đầu một châu, việc cần làm không phải là đến hỏi ta.ai là kẻ thù ai là bằng hữu, mà nên đi tìm Hàn Nghệ, hỏi thử hắn, Lương Châu làm thế nào để phát huy vai trò trong đại kế hoạch tây bắc, làm thế nào khiến bách tính Lương Châu sống tốt hơn, đây mới là việc Thứ sử Lương Châu con cần làm. Nếu như con quá chấp nhặt chuyện của cữu cữu con, chỉ có thể liên lụy đến cữu cữu con, thậm chí khiến con cũng có thể lún sâu vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lùi lại vạn bước mà nói, nếu con có thể đưa ra chiến tích xuất sắc, nhận được sự công nhận của bệ hạ, đó mới là hồi đáp tốt nhất.
.(2: Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta)
.Triệu Trì Mãn cụp mắt trầm mặc một hồi lâu, nói: - Con biết rồi.
.30 Tết.
.Tuyết rơi trắng xóa, bao trùm lên tòa đại đô thị quốc tế, giữa đất trời một vùng trắng xoá mênh mông.
.Hàn Nghệ đến Triều Đường, phát hiện ra gần như hàng năm lễ mừng năm mới đều có tuyết rơi, bất kể là Dương Châu, hay là Trường An, bách tính cũng vui vẻ nhìn tuyết rơi, tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa à.
.Tiêu phủ.
.- Ai da! Ai da! Tỷ, tỷ, tỷ nhường đệ một chút đi!
.- Đánh trận tuyết đâu có phân tỷ đệ, đệ mau mau nhận chết đi.
.Tiêu Vô Y cầm nắm tuyết "đuổi cùng giết tận" Tiêu Hiểu đang ôm đầu chuột chạy trốn.
.Đúng lúc Tiêu Hiểu không còn chỗ để trốn, bỗng nhìn thấy một bóng người đứng ngay bên cạnh, theo bản năng gã liền nấp đằng sau người này, vừa ngẩng đầu lên, gã tức thì choáng váng: - Cha.
.- A!
.Tiêu Vô Y vừa ném ra một nắm tuyết truy đuổi, lập tức kinh sợ kêu lên một tiếng.
.- Cha cẩn thận!
.Tiêu Thủ Quy lập tức giơ tay đỡ nắm tuyết đang bay về phía Tiêu Nhuệ.
.Tiêu Vô Y, Tiêu Hiểu đồng thời thở phào một hơi. Tiêu Nhuệ sắc mặt âm trầm nói: - Tỷ, đệ các con sao vẫn như đám trẻ con vậy, đuổi đuổi đánh đánh, còn ra thể thống gì nữa, nhất là Vô Y con, con đừng quên con đã là người thành thân rồi đấy.
.Tiêu Vô Y chỉ về phía Tiêu Hiểu nói: - Cha, là Tiêu Hiểu đánh lén con trước, con chỉ đang dạy đệ ấy làm sao để kính trên yêu dưới.
.Tiêu Hiểu nghe vậy hai mắt trợn trừng lên, rõ ràng là tỷ đánh lén trước, nhưng thân làm đệ vẫn nên gánh "họa" thay tỷ tỷ a, liền đứng ra, buồn bực nói: - Cha, chuyện này không liên quan đến tỷ tỷ, là hài nhi nhất thời nghịch ngợm.
.Tiêu Thủ Quy tâm sáng như gương, cười nói: - Cha, con thấy đánh trận tuyết cũng không hại gì nhiều, cứ kệ chúng nó đi.
.Tiêu Nhuệ buồn bã lắc lắc đầu, không hiểu vì sao mình lại nuôi một cặp dở hơi thế này, hướng về phía Vô Y hỏi: - Vô Y, lúc nào thì Hàn Nghệ đến?
.Tiêu Vô Y nói: - Phu quân hôm nay đón tất niên ở Phượng Phi Lâu, mùng hai mới đến nhà chúng ta.
.Tiêu Thủ Quy buồn bực nói:
.- Ba mươi tết không ở nhà đón tết?
.Tiêu Vô Y cười nói: - Ca, đây là Tiêu gia chúng ta, Phượng Phi Lâu mới là nhà của phu quân.
.Liễu thị nói: - Vậy muội cũng đến Phượng Phi Lầu đón tết?
.- Đương nhiên là muội đón tết ở đây. Tiêu Vô Y cười nói.- Phượng Phi Lâu bọn họ có truyền thống của mình, muội cũng không tiện đến.
.Tiêu Thủ Quy nói:
.- Phu thê các người đúng là kẻ này quái dị kẻ kia còn quái dị hơn. Tiêu Nhuệ vô cùng quý mến Hàn Nghệ, tuy là về lễ nghi nghe có vẻ hợp, phu thê còn tách nhau ra mừng năm mới, nhưng ông cũng biết Hàn Nghệ là người không kiêng kị gì cả, nên nói: - Hàn Nghệ đón năm mới ở Phượng Phi Lâu cũng là điều nên làm, không cần phải gấp gáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận