Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 594.2:. Lớp học của ta ta quyết định !.

.- Cảnh sát hoàng gia tương lai có thể được nghe sự dạy bảo của bệ hạ trong quá trình học tập vậy chính là bọn họ có phúc.
.Hàn Nghệ vội vàng nhường lại bục giảng, từ lúc Lý Trị nói ra câu ‘Nói rất hay’ kia liền chứng tỏ y đã đứng về phía hắn.
.- Dạy bảo thì chưa dám nói. Vì những lời mà khanh vừa nói làm cho trẫm có đôi lời muốn chia sẻ mà thôi.
.Lý Trị đi đến trước bục giảng, thấy tất cả đệ tử đều đứng lên, y đầu tiên là phẩy tay để cho mọi người ngồi xuống, sau đó liền nói:
.- Cho tới nay, đều là Hàn Nghệ giúp trẫm kiến thiết Dân an cục này, cũng vẫn là Hàn Nghệ đang giúp trẫm giảng về ý nghĩa của Dân an cục ở đâu, chỗ nào, còn trẫm thì chưa bao giờ nói gì cả. Tuy nhiên, hôm nay trẫm cảm thấy cũng có mấy lời cần phải nói với các ngươi. Kỳ thật trẫm quyết định dùng cái tên ‘Cảnh sát hoàng gia’ này đều chỉ vì một người, người đó chính là Trần Thạc Chân.
.Toàn trường đều tỏ vẻ bị kinh sợ.
.Lý Trị khẳng định nói:
.- Không sai! Chính là Trần Thạc Chân, nàng là một kẻ dùng tà thuyết yêu ngôn hoặc chúng, lòng dạ rắn rết, tự nhiên nên giết. Nhưng điều khiến trẫm vô cùng khiếp sợ chính là, vì sao một nữ nhân có thể chỉ trong thời gian mấy tháng liền đạt được sự ủng hộ của mấy vạn dân chúng của trẫm đây? Đối với việc đó, trẫm vô cùng lo lắng, quốc gia như thế này thì có thể mong gì tới thịnh thế?
.Không ít người nghe vậy đều gật đầu. Nhưng mọi người cũng rất hoang mang khó hiểu, hai chuyện đó có liên quan gì với nhau sao?
.Lý Trị liền tiếp tục nói:
.- Kỳ thật nói cho cùng, chủ yếu vẫn là bởi vì quan viên địa phương làm việc bất lực. Thảm họa lũ lụt thì không cách nào ngăn cản được, nhưng huyện lệnh Thanh Khê tại sau khi thảm họa lũ lụt phát sinh, không những không lập tức tiến hành bổ cứu, ngược lại còn thu sưu thế trưng dụng nặng hơn, mặc kệ sự sống chết của dân chúng, lúc này mới khiến cho bạo loạn. Nhưng đó là chuyện mà lòng trẫm mong muốn sao?
.- Đương nhiên không phải, nếu lúc ấy Trẫm có mặt tại Thanh Khê thì nhất định trẫm sẽ cố hết sức cứu giúp. Nhớ tới lúc ban đầu, triều đình của ta gặp phải đại hạn, dân chúng xa xứ, cũng đói chết không ít người, tình huống khi ấy so với huyện Thanh Khê lúc trước phải ác liệt hơn nhiều, nhưng mà lại không có người tạo phản, kia cũng là bởi vì dân chúng cũng hiểu được, phụ hoàng cùng văn võ bá quan đã đem hết toàn lực ra cứu vãn cục diện, việc này Thái úy cũng vô cùng rõ ràng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nhớ tới đoạn thời gian ấy, trong lòng ông ta không khỏi cũng cảm thán không thôi.
.Lý Trị tiếp tục nói:
.- Nhưng người làm sao có thể chiến thắng ông trời được cơ chứ, bởi vậy dân chúng tuy rằng khốn khổ, nhưng họ lại vẫn không oán, bọn họ có thể lý giải triều đình. Nhưng trẫm lúc ấy ở Trường An, căn bản không rõ ràng lắm chuyện xảy ra tại Thanh Khê như thế nào cả, quan viên tại huyện Thanh Khê ấy lại vì chiến tích, đối với chuyện này bảo trì thái độ giấu diếm không báo. Kết quả là, dưới sự mê hoặc của Trần Thạc Chân, dân chúng liền đem đầu mâu chỉ về phía trẫm. Trẫm dùng loại quan viên như thế, tự nhiên phần sai là về trẫm. Nhưng tại trong lòng trẫm cũng thật ủy khuất, bởi vì đó cũng không phải là mong muốn của trẫm. Nếu trẫm biết tình hình thực tế nơi đó, nhất định Trẫm sẽ sai quan phủ mở nhà kho giúp nạn thiên tai, miễn trừ thuế má cho người dân.
.- Trẫm không khỏi liền nghĩ tới lúc phụ hoàng còn tại thế, người từng nhiều lần dạy bảo trẫm ba câu. Câu đầu tiên chính là, ‘Vua dựa vào nước, nước dựa vào dân’. Câu thứ hai chính là ‘'Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền’. Câu thứ ba lại là ‘ Dân nặng nhất, xã tắc thứ hai, vua thứ ba’. Nếu trẫm trái với ba câu đó, vậy trẫm tuyệt không lời nào để nói, nhưng trẫm tự hỏi bản thân, trẫm vẫn còn nhớ kĩ ba câu ấy, cũng thường thường nhắc nhở chính mình phải dùng nền chính trị nhân từ để trị vì thiên hạ. Nhưng dùng sức của một mình trẫm làm sao có thể quản được cả một quốc gia to như thế? Hơn nữa trẫm sống trong cung, mọi việc trẫm biết đều do nghe được. Bởi vậy trẫm cần quan lớn quan nhỏ tới hỗ trợ, nhưng trong số những quan viên lớn nhỏ ấy, luôn có hạng người gian nịnh, nếu vì sự sai sót của một người mà gây tổn thất cho toàn bộ đại đường này, trẫm thực khó cam tâm.
.- Bởi vậy mới có cảnh sát hoàng gia, dựa theo lời của Hàn Nghệ thì cảnh sát hoàng gia chính là cầu nối giữa trẫm và dân chúng. Trẫm không những phải lấy nền chính trị nhân từ để trị vì thiên hạ mà còn muốn con dân khắp nước của trẫm biết điểm này.
.Nói tới đây, tay y chỉ về phía những từ ‘ quý tộc’ ‘dân thường’ ‘nô tì’ tại trên bảng, tiếp:
.- Các ngươi ngẫm lại mà xem, trong những người đi theo Trần Thạc Chân tạo phản, trong ba loại người này, ai nhiều nhất?
.Mọi học sinh đều lập tức đứng dậy, thở dài nói:
.- Học sinh đã hiểu rồi.
.Hoàng đế đều nói đến mức đó, nếu vẫn còn không rõ vậy chẳng khác nào tên ngốc rồi. Cái này cũng giống như việc đại xá thiên hạ, thể hiện sự mênh mông cuồn cuộn của hoàng ân. Đại xá thiên hạ cũng không quan tâm ngươi là quý tộc hay là thường dân, không phải đều là bình đẳng hết đó sao. Đây chỉ là đế vương thuật, lung lạc dân chúng, khiến dân chúng đều nguyện trung thành với vị hoàng đế là y mà thôi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu cười, hướng tới một đám học viên nói:
.- Các ngươi thật sự là may mắn nha, trong nháy mắt, liền đã trở thành môn sinh của Thiên tử.
.Nói xong ông ta lại chắp tay nói với Lý Trị:
.- Lần phát biểu này của bệ hạ quả thật khiến cho lão thần vui mừng không thôi. Cuối cùng cũng không có cô phụ sự dặn dò của tiên hoàng đối với lão thần.
.- Thái úy quá khen, trẫm cũng chỉ là có cảm xúc nên mới nói vậy.
.Lý Trị thật ra có vẻ hơi ngượng ngùng, y nói với Hàn Nghệ:
.- Khanh tiếp tục dạy học đi, không cần quan tâm tới trẫm.
.Nói xong, y khẽ ngoắc tay với Trưởng Tôn Vô Kỵ, hai người cùng đi đến phía sau, đứng chung một chỗ với đám người Trưởng Tôn Xung.
.Lý Trị cười nói:
.- Không thể tưởng được khóa dạy của Hàn Nghệ lại được hoan nghênh như thế, các ngươi đều đến đây dự thính.
.Trưởng Tôn Xung bẩm báo chi tiết:
.- Khởi bẩm bệ hạ, tri thức trên sách vở, vi thần bất cứ lúc nào cũng có thể học tập, nhưng tất cả tri thức tại khóa dạy của Hàn Nghệ đều không có trong sách, bở lỡ liền không có cơ hội học được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười lớn nói:
.- Có thể được Xung nhi đánh giá cao nhu thế, lão phu kia cũng phải cẩn thận nghe một chút mới được.
.Mẹ nó! Lão tử đang dạy học, các ngươi tại bên dưới lại trò chuyện vui vẻ, cố ý chơi ta đúng không! Hàn Nghệ cũng đếch cần biết đối phương là ai, lớp học của hắn thì phải nghe lời hắn, hắn nói:
.- Bệ hạ, Thái úy, chúng ta có thể tiếp tục học tập sao?
.Mấy người đều là sửng sốt, Trưởng Tôn Vô Kỵ thấp giọng cười nói:
.- Bệ hạ, tiểu tử này đang ra lệnh cho chúng ta an tĩnh a!
.Lý Trị cười khổ nói:
.- Trẫm cũng đã hiểu.
.Mấy người lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận