Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 820.3: Ngươi mới là đầu sỏ gây nên chuyện

.Ông ta và Hàn Nghệ xem như là đối thủ cũ, đại cục tạm thời đều gác sang một bên không nhắc đến, nhưng ông ta đã nhiều lần chịu thiệt thòi trong tay Hàn Nghệ. Hơn nữa ông ta biết Lý Tích rời núi cũng là do Hàn Nghệ thuyết phục. Ít nhất dân chúng bên ngoài đều truyền tai như vậy. Thù mới hận cũ gộp chung lại, ông ta hận không thể lột da, rút xương Hàn Nghệ.
.- Hàn Nghệ bái kiến Hữu Phó Xạ.
.Hàn Nghệ cưỡi ngựa chặn phía trước, khẽ mỉm cười, chắp tay nói.
.Chử Toại Lương tức giận hừ một tiếng, nói:
.- Ngươi tới làm gì?
.- Tại hạ đặc biệt muốn tới tiễn Hữu Phó Xạ. Thật may đã không bỏ lỡ.
.Sắc mặt Hàn Nghệ hãy còn mang theo sự mỉm cười.
.Nhưng theo Chử Toại Lương, đây chẳng khác nào cười nhạo ông ta. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Đừng vội nói những lời dễ nghe như vậy. Đơn giản chỉ là nhà ngươi đến xem để cười nhạo lão phu mà thôi. Ngươi chớ vội đắc ý, nhất định có một ngày lão phu sẽ quay trở lại. Đến khi đó lão phu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
.Ngươi nghĩ rằng mình là lão sói xám ư, nói trở về là có thể trở về. Ngược lại Hàn Nghệ chẳng hề tức giận, nói:
.- Hữu Phó Xạ muốn nghĩ như vậy, ta cũng có thể hiểu được. Nhưng không phải ta tới đây để cười nhạo Hữu Phó Xạ, ta cũng chẳng đến mức rảnh rỗi như thế. Ta tới đây tiễn Hữu Phó Xạ, chủ yếu là bởi vì khi ta mới tới Trường An, Hữu Phó Xạ cũng từng tới Ngõ Bắc động viên ta, và muốn mời ta nhập Công bộ. Cũng có thể coi như là có ơn tri ngộ đối với ta. Ta tới tiễn ngài, coi như là báo đáp một phần ân tình này.
.Chử Toại Lương hừ nói:
.- Khỏi cần, ta chỉ hận lúc trước đã không đuổi ngươi ra Trường An.
.Hàn Nghệ coi như không có nghe thấy, nói:
.- Không biết Hữu Phó Xạ có muốn xuống xe cùng ta tán gẫu thêm mấy câu. Ta ngược lại có mấy lời muốn nói với Hữu Phó Xạ.
.Chử Toại Lương vốn định cự tuyệt. Nhưng suy nghĩ lại, nếu cự tuyệt chẳng phải là sợ hắn. Không trả lời, liền xuống xe ngựa. Lập tức, Hàn Nghệ cũng vội vàng đến bên, thì thầm gì đó với ngựa của mình rồi quay lại nói với một người hầu của Chử Toại Lương:
.- Giao cho ngươi đó.
.Vừa nói xong liền ném dây cương cho người hầu kia, sau đó đưa tay về phía Chử Toại Lương nói:
.- Hữu Phó Xạ, mời!
.Chử Toại Lương vênh mặt ưỡn ngực, nhanh chóng đi lên phía trước.
.Hàn Nghệ cười cười, nhanh bước đuổi tới. Hắn cười nói:
.- Nói vậy chắc hẳn lúc này trong lòng Hữu Phó Xạ nhất định cảm thấy rất không cam tâm, cảm giác như bị người khác mưu hại, hoặc là cảm thấy bệ hạ tin lời nói sàm, trung gian chẳng thể phân biệt được nên mới đuổi bậc trung thần hiền thần như Hữu Phó Xạ ra Trường An. Tương lai nhất định bệ hạ sẽ phải hối hận.
.Chử Toại Lương cười lạnh nói:
.- Coi như ngươi còn tự biết mình.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói:
.- Không biết Hữu Phó Xạ có bao giờ nghĩ qua là ai đã gây ra tất cả những chuyện này không?
.Chử Toại Lương hơi sững sờ, liếc nhìn về phía Hàn Nghệ, nói:
.- Lời này của ngươi là có ý gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Có lẽ là Hữu Phó Xạ oán trách Võ Chiêu Nghi, hoặc là trách ta. Nhưng không biết Hữu Phó Xạ có nghĩ tới một người không.
.Chử Toại Lương cau mày nói:
.- Người nào?
.- Chử Toại Lương!
.Hàn Nghệ cười nói.
.Chử Toại Lương trợn tròn mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.- Xem ra thực sự là Hữu Phó Xạ không hề nghĩ đến.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, nói:
.- Hiện giờ ở trong triều có một cách nói, cũng bởi vì Thái úy độc quyền quá độ, khiến cho hoàng quyền suy yếu mới xảy ra tranh giành ngày hôm nay. Nhưng trong mắt của ta, điều này cũng không thể trách Thái úy được. Đương nhiên lại càng không thể trách ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách Hữu Phó Xạ ngươi. Cơ sự ngày hôm nay tất cả đều do Hữu Phó Xạ ngươi một tay gây ra.
.Chử Toại Lương kích động nói:
.- Ngươi nói bậy, nếu không phải vì kẻ tiểu nhân xảo quyệt là ngươi ở bên cạnh Hoàng Thượng, xúi giục Hoàng Thượng thì người sao có thể làm cái điều trái với lễ pháp như vậy, việc khiến người trong thiên hạ chê cười.
.Lòng ông ta nghĩ, nếu thật sự là trách tội, nhất định không thể nào trách được ông ta, lão đại của ông ta là Trưởng Tôn Vô Kỵ, bên kia là Lý Trị và Võ Mị Nương.
.- Cũng không phải! Cũng không phải!
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, nói:
.- Ta từng nghe Hoàng Thượng nói qua, trước khi Tiên đế lâm chung từng chính miệng dặn dò ngươi một câu. Chính là dặn ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho Thái úy, chớ để cho người khác ly gián Hoàng Thượng và Thái úy. Không biết là đúng hay không?
.Lúc trước, trong quá trình Lý Trị thuyết phục Lý Tích, cũng đem chuyện ủy thác năm đó kể qua với Hàn Nghệ.
.Chử Toại Lương cau mày nói:
.- Đúng thì sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Dựa trên tình hình lúc đó, Thái úy đã đệ nhất đương triều, chỉ có ông ta đối phó người khác, không người nào dám đối phó ông ta. Vì sao tiên đế cố tình dặn dò Hữu Phó Xạ ngươi phải bảo hộ Thái úy? Chẳng lẽ bản lĩnh của Hữu Phó Xạ ngươi còn lớn hơn so với Thái úy? Hơn nữa còn phải chờ đến khi lâm chung mới uỷ thác, thực sự là điều này quá cường điệu rồi.
.Chử Toại Lương nghe được hơi hơi nhíu mày, nói:
.- Lão phu vẫn luôn tuân theo lời dặn dò của tiên đế, chỉ có điều lão phu nhất thời kích động, mới gây ra nông nỗi ngày hôm nay. Bằng không, các ngươi làm sao có thể ở đó mà kiêu ngạo như vậy.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Điều mà ta muốn nói chính là vì Hữu Phó Xạ hiểu sai câu nói trước kia của tiên đế nên mới gây ra hậu quả ngày hôm nay.
.Chử Toại Lương ngẩn ra, nói:
.- Hiểu sai?
.- Không sai.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Bởi vì khi con người ta cận kề cái chết lời nói cũng thiện lương. Trước khi lâm chung Tiên Đế tại sao phải lo lắng người khác ly gián mối quan hệ giữa Thái úy và Hoàng Thượng như vậy. Bởi vì đây chính là điều Tiên Đế lo lắng nhất. Ở sau thời kỳ Trinh Quán, quốc thái dân an, tứ hải thái bình, cường địch xung quanh lần lượt bị tiêu diệt, nếu do Thái úy và Hữu Phó Xạ đến phụ trợ Hoàng Thượng thống nhất đất nước, đại loạn chắc chắn không thể nào xảy ra. Điều mà người lo lắng thực ra chính là sự mâu thuẫn giữa Thái úy và Hoàng Thượng.
.Theo ta được biết, Trưởng Tôn Hoàng hậu từng luôn dặn dò Tiên đế chớ để trọng dụng ngoại thích, nhưng tiên đế đối với Thái úy trước sau đều vô cùng tín nhiệm, nhưng tín nhiệm là một chuyện, tuyệt đối tín nhiệm lại là một chuyện khác. Hơn nữa Thái úy đến giờ coi độc quyền quá độ như một thói quen, vừa đúng tính tình của đương kim Hoàng Thượng lại có chút nhu nhược. Cả hai tính cách hoàn toàn tương phản ở cùng một chỗ, ngươi nói Tiên đế có thể không lo lắng Hoàng Thượng sẽ bị thần tử đoạt mất quyền lực hay không? Đây mới thực là điều mà tiên đế lo lắng nhất.
.Chử Toại Lương hai mắt trợn mắt, rồi lập tức lâm vào trầm tư.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Một câu nói của Tiên đế nhìn như có vẻ nói với Hữu Phó Xạ ngươi, nhưng thực ra là đang cảnh cáo Thái úy. Vì sao lại lo lắng mối quan hệ giữa Thái úy và bệ hạ sẽ bị ly gián, theo góc độ ngược lại mà nhìn thì thực ra là có thể chia rẽ. Điều này khiến Thái úy không được độc quyền quá độ, để tránh bị người ly gián. Nhưng chỉ dặn dò như vậy, Tiên đế vẫn chưa yên tâm, bởi vì một khi chuyện này xảy ra thì Đại Đường vương triều thật sự là quá nguy hiểm. Bởi vậy tiên đế đúng là dặn dò Hữu Phó Xạ ngươi phải bảo vệ tốt cho Thái úy
Bạn cần đăng nhập để bình luận