Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1376: Một cuộc giao dịch

.Đúng như Hàn Nghệ nghĩ, người do Đạc Phục phái đi thuyết phục, không một ai thành công. Không chỉ có như vậy, tù trưởng của các bộ lạc kia còn trách cứ Mộ Dung thị nhận giặc làm cha, chỉ biết khom lưng khuỵu gối với Đại Đường, chưa từng để những con dân này trong lòng.
.Trong số này chỉ có một số ít người là xuất phát từ thật tâm, mà trong số ít này, tuyệt đại đa số đều là những bộ lạc trước kia từng bị Đại Đường áp bức.
.Thật sự mà nói, lúc trước sau khi Lý Tĩnh, Lý Tích tiến đánh Thổ Dục Hồn, thiệt hại của Thổ Dục Hồn so với Thổ Phiên bây giờ còn lớn hơn nhiều, chỉ riêng bò dê cướp đoạt cũng là hơn mấy chục vạn, còn vương, đã bắt hơn hai mươi người, người chết lại càng nhiều hơn, người thì tất nhiên càng không phải nói nữa, Lý Tĩnh, Lý Tích đó tuyệt đối là đuổi cùng giết tận, vì phương thức tác chiến của họ đối với dân tộc du mục đều rất đặc biệt, đường dài đánh bất ngờ, vu hồi tác chiến, thông thường cũng chỉ là mang theo một số ít quân tinh nhuệ, nhưng như vậy thì không thể bắt được quá nhiều tù binh, vì không khống chế được, chỉ có thể giết chết, vì vậy Thổ Dục Hồn có không ít người thù hận Đại Đường.
.Nhưng đại đa số người vẫn đều là hướng về Thổ Dục Hồn, tuy mọi người đều là dân tộc Tiên Ti, không cùng chủng dân tộc với Thổ Dục Hồn, nhưng họ cũng không có cách nào, đại đao của Thổ Phiên đã treo trên đầu bọn họ, hơn nữa Lộc Đông Tán còn mang theo con trai của các tù trưởng ra tiền tuyến, tính kế đến mức làm cho người ta vô cùng căm phẫn, ai dám nói ta muốn trở về Thổ Dục Hồn, đại đao kia liền có thể rơi trên đầu kẻ đó.
.Hơn nữa, bộ lạc Xích Hải đã hoàn toàn hướng về phía Thổ Phiên, đây là việc không thể xoay chuyển, vì Thổ Phiên đánh bộ lạc Xích Hải là danh chính ngôn thuận, cho dù bọn họ không đánh, bản thân Thổ Dục Hồn cũng sẽ đánh. Hơn nữa, phía Thổ Phiên tuyên truyền với bên ngoài là lúc đó là thủ hạ Đan Mộc của A Bố La đại nghĩa diệt thân, cho nên mới cứu được Lộc Đông Tán ra. Đan Mộc nguyện ý quy hàng Thổ Phiên, như vậy Đan Mộc cũng coi như ân nhân cứu mạng của Lộc Đông Tán, Lộc Đông Tán tuyệt đối sẽ không bán đứng ân nhân của mình, việc này là hợp tình hợp lý. Nhưng nếu như bộ lạc Xích Hải quy phục Thổ Phiên, vậy thì Ô Hải, Đại Mạc Môn và một số bộ lạc xung quanh sẽ biến thành khu vực biên giới, nếu họ về với Thổ Dục Hồn, lần sau Thổ Phiên tấn công, họ sẽ trở nên rất thảm, Thổ Dục Hồn lại không có năng lực tấn công Thổ Phiên, đạo lý này không khó để suy nghĩ.
.Rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc thuyết phục lần này vô cùng thất bại.
.Việc này làm cho trên dưới Thổ Dục Hồn cảm thấy vô cùng chán nản, họ thậm chí không có mặt mũi đi yêu cầu Thổ Phiên trả lại những phần lãnh thổ kia nữa, người ta đã mắng Mộ Dung thị thành chó rồi, cho dù Thổ Phiên nguyện ý, hai bên cũng đều sẽ rất lúng túng, thậm chí là họ có khả năng sẽ tự tạo phản, lời đã nói đến như vậy rồi, như vậy thì trở về tất nhiên là chết a!
.Mấy năm nay Thổ Dục Hồn cũng xem như lạc hậu đến cực điểm rồi.
.Công chúa Hoằng Hóa lại càng lúng túng hơn, nàng ta không phải khả hãn, tướng sĩ thủ hạ lại đều là quân Đường, nàng ta không dám tùy tiện lên tiếng, vì vậy cho gọi Hàn Nghệ đến phòng của mình.
.- Hàn Thị lang, ngươi nói thật cho ta biết, hy vọng đòi lại đất đai phải chăng là rất mong manh. Công chúa Hoằng Hóa hỏi thẳng vào vấn đề.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Hầu như là không thể.
.Công chúa Hoằng Hóa lo lắng nói: - Cứ như vậy, Thổ Dục Hồn chúng ta càng không có năng lực chống cự Thổ Phiên.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vì vậy, ta mới bảo công chúa Hoằng Hóa người đảm nhiệm hãn vị, như vậy, Đại Đường sẽ có thể danh chính ngôn thuận xuất binh giúp người bảo vệ Thổ Dục Hồn.
.Công chúa Hoằng Hóa mày đen khẽ nhíu, ý của Hàn Nghệ chính là bảo nàng ta làm bù nhìn cho Đại Đường, nhưng nàng ta đã là thê tử của Nặc Hạt Bát, nàng ta phải nghĩ đến việc tạo phúc cho con dân Thổ Dục Hồn.
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, nói: - Công chúa, một quốc gia hùng mạnh, không chỉ thể hiện ở mặt quân sự, mà là ở mặt dân sinh nhiều hơn. Trải qua mấy lần chém giết, cuộc sống của dân chúng Thổ Dục Hồn đã coi như rơi xuống vực thẳm, công chúa không nên tiếp tục hiếu chiến, mà nên đặt trọng tâm vào cuộc sống của dân chúng. Nếu có một ngày, con dân sống dưới sự anh minh của công chúa tốt hơn nhiều con dân sống dưới sự thống trị của Thổ Phiên, như vậy thì họ nhất định sẽ hối hận về sự lựa chọn ngày hôm nay, thậm chí là phản bội Thổ Phiên, lại trở về Thổ Dục Hồn lần nữa, lúc ấy công chúa có thể không dùng tới một binh một tốt nào mà đoạt lại những vùng đất đai kia.
.Công chúa Hoằng Hóa cười khổ nói: - Nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, có giàu có hơn nữa cũng chỉ là làm áo cưới cho người ta, có thể còn dẫn đến lòng ham muốn của càng nhiều người hơn nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có Đại Đường ở bên cạnh che chở, công chúa người có thể tận tâm tận lực xây dựng cuộc sống của dân chúng.
.Công chúa Hoằng Hóa sửng sốt, không khỏi cười cười, vòng vo nửa ngày vẫn lại vòng lại, lại nói: - Nhưng ta chỉ là một phụ nhân, cơ bản không hiểu cuộc sống dân chúng gì đó.
.Hàn Nghệ nói:
.- Công chúa quá khiêm tốn rồi, dựa vào năng lực của công chúa, chỉ cần tận tâm mà làm, ta tin tưởng nhất định sẽ thành công. Ngoài ra, ta cũng sẽ giúp đỡ công chúa.
.Nửa câu cuối cùng này mới là trọng điểm.
.Nếu Hàn Nghệ không có năng lực này, Lý Trị cũng sẽ không để hắn đảm nhiệm chức vị Hộ Bộ Thị lang quan trọng như vậy. Chút đất đai này của Thổ Dục Hồn, cũng chỉ là một châu của Đại Đường, Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là quản thêm một châu mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ khó khăn nào.
.Công chúa Hoằng Hóa nhẹ nhàng gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Nói như vậy, công chúa đã nhận lời?
.Công chúa Hoằng Hóa trầm ngâm một lát, nói: - Hay là đợi sau khi ngươi và Lộc Đông Tán đàm phán xong rồi tính sau vậy.
.Áp lực của nàng ta kỳ thực không phải đến từ việc nàng ta không tin tưởng về năng lực của bản thân, mà là đến từ cái thân phận nữ nhân này, bảo nàng ta buông rèm nhiếp chính, nàng ta sẽ không có bất cứ vấn đề nào, nhưng bảo nàng ta trực tiếp đảm nhiệm hãn vị, từ trước đến nay chưa từng có nữ khả hãn, điều này làm cho nàng ta vô cùng đắn đo.
.Lộc Đông Tán không lập tức hẹn Hàn Nghệ đàm phán, chính là hy vọng Hàn Nghệ có thể biết khó mà lui, hiện giờ lão ta thấy lửa đã tương đối nóng rồi, thế là lại hẹn Hàn Nghệ tiếp tục đàm phán.
.Lúc này vừa vào trong trướng, Lộc Đông Tán lại như cha chết, vẻ mặt đau thương nói: - Hàn Thị lang, lão hủ có lỗi với ngài, có lỗi với bệ hạ a!
.Nhưng Hàn Nghệ lại cười nói:
.- Đại tướng, ta nghe nói ở Thổ Phiên ông chính là dưới một người trên vạn người, ai dám không nghe lời của ông chứ.
.Lộc Đông Tán khoát tay nói: - Hàn thị lang đừng có chê cười lão hủ nữa, lão hủ đâu có bản lĩnh này. Có lẽ Hàn Thị lang còn không biết, tình hình Thổ Phiên chúng ta và Đại Đường không giống nhau lắm, ngược lại lại là giống Thổ Dục Hồn, là từng bộ lạc tạo thành, những tù trưởng kia theo ta đến nơi này là đem tính mạng ra đánh cược, không phải vì vinh hoa phú quý, lần thắng trận này chính là họ dùng mạng để đổi về, nếu như trả lại toàn bộ cho Thổ Dục Hồn, họ kiên quyết không đáp ứng. Chuyện A Bố La, đến nay vẫn còn sờ sờ trước mắt, ta thật không muốn đi theo vết xe đổ của Hà Nguyên quận vương. Không chỉ như vậy, ngay cả những tù trưởng đã đầu hàng kia cũng đều không đồng ý trở về Thổ Dục Hồn, còn tuyên bố nếu chúng ta không tuân thủ ước định với họ, họ sẽ tuyên chiến với Thổ Phiên chúng ta, lão hủ... ôi!
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày nói: - Đại tướng, ta cũng hiểu chỗ khó của ông, nhưng nếu như vậy, ta thật không dễ báo cáo kết quả với bệ hạ!
.Lộc Đông Tán vừa nghe, biết Hàn Nghệ sẽ không dây dưa nữa, ý nghĩa của báo cáo kết quả chính là, việc này không có quan hệ gì với ta, ta chỉ là tới làm việc, cũng chính là đang cho bản thân mình lát nữa sẽ tìm một lý do để xuống nước, hơn nữa lão ta sớm đã liệu đến, nói: - Vẫn xin Hàn Thị lang giúp lão hủ nghĩ cách, lão hủ chỉ sợ sẽ chọcgiận bệ hạ.
.Hàn Nghệ trầm ngâm hồi lâu nói: - Đại tướng, ông xem như thế này có được không, những lãnh thổ này vẫn là của Thổ Dục Hồn, chẳng qua là có chút mâu thuẫn, đợi sau khi mâu thuẫn được hòa giải, chúng ta lại đến thương lượng.
.Lộc Đông Tán trong mắt lóe lên mấy cái, lập tức nói: - Được! Cứ làm theo lời của Hàn Thị lang.
.Lão ta không quan tâm trên danh nghĩa là của ai, quan trọng là ai thống trị ở đây, Hàn Nghệ cũng không nhắc đến điều kiện gì, chỉ là điều này, vậy đã là tốt hơn nhiều so với dự tính của lão ta rồi, hơn nữa, dù sao cũng phải giữ thể diện cho lão đại ca chứ, nếu Đại Đường cũng thừa nhận những lãnh thổ này là của Thổ Phiên, vậy thì làm sao có thể đối diện với Thổ Dục hồn.
.Hàn Nghệ lại nói: - Đại tướng, ta nghe nói người của các ông vẫn còn bao vây thành Thổ Dục Hồn, không biết vì sao lại vậy?
.Lộc Đông Tán thở dài nói:
.- Người ở thành Thổ Dục Hồn không phải là người của Thổ Phiên ta, mà là người của bộ lạc Bạch Lan, ta đã hạ lệnh bảo bọn họ rút lui, nhưng...
.Hàn Nghệ nói: - Đại tướng có chuyện cứ nói thẳng là được.
.Lộc Đông Tán nói: - Là thế này, bắt đầu từ triều Tùy, bộ lạc Bạch Lan và bộ lạc Xử Nguyệt luôn có liên hôn, tù trưởng của bộ lạc Bạch Lan tuyệt đối không có ý đồ với Thổ Dục Hồn, bọn họ chỉ hy vọng bệ hạ Đại Đường có thể cho hai bộ lạc Xử Nguyệt và Cung Nguyệt một con đường sống.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Việc này không có vấn đề gì. Thực ra hắn đã phái người đi bảo Bùi Hành Kiệm thu binh, hơn nữa, lúc đầu hắn bảo Bùi Hành Kiệm đi đánh, cũng không nói phải đánh chết đối phương, để họ biết đau là được rồi.
.Lộc Đông Tán vội nói: - Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!
.Đây thực ra chính là một loại trao đổi lợi ích, thực ra với Lộc Đông Tán mà nói, thành Thổ Dục Hồn không phải vô cùng quan trọng, vì bộ lạc Xích Hải trong tay, muốn đánh lúc nào cũng được, vì sao Lộc Đông Tán không đánh bại hẳn, chính là lão ta làm việc phải để lại đường lui, lão ta phải xem xem phản ứng của Đại Đường, nếu đánh bại Đại Phi Xuyên rồi, thành Thổ Dục Hồn này chỉ có thể đầu hàng, bởi vậy thành Thổ Dục Hồn không phải chịu tổn thương gì nghiêm trọng. Khắc Liệt tướng quân của thành Thổ Dục Hồn cũng xem hình thức, sau đó không kháng cự được thì y cũng đầu hàng, Thổ Phiên không đánh y, y cũng không đánh Thổ Phiên, mọi người tổn hại, tránh cho thù hận càng ngày càng lớn. Nhưng dư nghiệt của hai bộ lạc Xử Nguyệt và Cung Nguyệt chính là hai trụ cột chính của Lộc Đông Tán ở Tây Bắc, lúc đầu Lộc Đông Tán đã hao tổn không ít sức lực vì đám tàn binh bại tướng này, giằng dai đủ kiểu, mới làm cho quân Đường không đuổi cùng giết tận, theo Lộc Đông Tán thấy, việc mua bán này thật sự quá hời rồi.
.Vương triều Đường làm sao lại không biết dụng tâm của Thổ Phiên, nhưng cũng chính là như vậy, vì thế mới để lại cho họ một con đường sống, chính là không muốn ép Thổ Phiên trực tiếp xuất binh tới cứu, nhưng có thể sẽ làm cho chiến tranh bùng phát càng lớn hơn, nhưng đã bức bọn họ đến chân núi Côn Luân, hơn nữa lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn họ, nếu không, Bùi Hành Kiệm cũng không thể đánh đến nhanh như vậy.
.Lộc Đông Tán lại nói: - Hàn Thị lang, lão hủ còn có một việc, hy vọng Hàn Thị lang có thể đáp ứng?
.Hàn Nghệ nói: - Không biết là chuyện gì?
.Lộc Đông Tán nói: - Chính là về chuyện nước Bột Luật, quan hệ của quốc vương Đại Bột Luật và tiên vương vô cùng tốt, không biết quý quốc có thể nể mặt tiên vương, biến thù thành bạn hay không.
.Hàn Nghệ nói: - Việc này ta sẽ bẩm rõ với bệ hạ, tin rằng vấn đề không lớn.
.Trong lòng mọi người đều hiểu, tìm một cái cớ có thể nói ra rồi làm đại đi là được. Vì vậy lần đàm phán này thực hiện vô cùng nhanh, cũng vô cùng vui vẻ. Giống như chỉ là một cuộc giao dịch, thực ra hai bên cũng đã không có tư tưởng đánh tiếp nữa, so với ở đây hao tổn, không bằng đàm phán cho ổn thỏa sớm chút, ai về nhà nấy, tự tìm về nước, mọi người nên lui thì lui, nên nhường thì nhường, đàm phán xong sớm chút, tránh cho đêm dài lắm mộng, cũng không phải đồ của nhà mình.
.- Ngươi cho rằng trong trận đấu này, ai mới là kẻ thua lớn nhất.
.Trần Thạc Chân đứng ở ngoài trướng, nhìn xe ngựa đi xa, hỏi Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta tưởng rằng cô sẽ hỏi, ai là người thắng lớn nhất.
.Trần Thạc Chân nói: - Việc này chỉ sợ ngay cả kẻ ngốc cũng biết.
.- Không nhất định. Hàn Nghệ cười cười, nói: - Ai là kẻ thua lớn nhất, việc này phải xem cô xem như thế nào, theo trước mắt mà xem, là Thổ Dục Hồn, nhưng nhìn xa rộng mà nói, Thổ Dục Hồn vốn là một con cờ để kiểm soát thăng bằng Thổ Phiên rất tốt, nhưng bây giờ con cờ này đã trở thành vùng đất hòa hoãn của Thổ Phiên và Đại Đường, tác dụng đã không được như trước nữa rồi.
.- Phụ thân, người đang nhìn gì vậy?
.Tán Tất Nhược ngồi trên mình ngựa, bảo vệ trước xe ngựa, nhưng thấy Lộc Đông Tán thường vén rèm cửa sổ lên, nhìn xung quanh, không khỏi cưỡi ngựa lại gần, dò hỏi.
.Lộc Đông Tán cười nói: - Ta đang nhìn cảnh sắc xuyên cốc này, con xem, đẹp biết bao.
.Tán Tất Nhược đưa mắt nhìn đi, một bề tiêu điều, không cảm thấy đẹp ở đâu cả.
.Lộc Đông Tán lại nói: - Ta rất thích nơi này, nếu có thời gian, cũng phải đến xem xem. Nói giống như quê hương của mình vậy, thường trở về thăm nhà.
.Chương1377: Sởn tóc gáy
.Cùng với sự kết thúc của đàm phán, cũng chính là tuyên cáo trận chiến tranh này đã kết thúc, muốn nói Thổ Phiên chiếm lĩnh rất nhiều lãnh thổ cũng không đúng, vì Lộc Đông Tán bày ra thế cục này, tâm tư trong lòng đó là bắt giặc phải bắt vua trước, vì vậy lão ta chỉ đánh chiếm vài trấn quan trọng của thành Phục Sĩ, hơn nữa chỉ là chiếm lĩnh phần lớn khu vực Hà Nguyên. Nhưng khu vực Hà Nguyên với Thổ Dục Hồn mà nói là vô cùng quan trọng, không chỉ trên mặt quân sự, trên mặt chính trị cũng là như vậy, chăn nuôi và trồng trọt của khu vực Hà Nguyên đều vô cùng phát đạt, tiếp giáp với khu vực hồ Thanh Hải, Lộc Đông Tán xác thực chỉ khoét đi một miếng thịt, nhưng thực sự khoét ruột gan đi mất rồi, chỉ để lại một trái tim cho Thổ Dục Hồn.
.Việc này với Thổ Dục Hồn mà nói, thật sự không thể chấp nhận được, nhưng không chấp nhận được cũng không có cách nào, họ chỉ có thể chấp nhận sự thật này, việc này làm suy yếu thực lực của Thổ Dục Hồn cực lớn, cũng làm cho Thổ Dục Hồn mất đi năng lực kháng cự Thổ Phiên.
.Việc này cũng đủ để làm Thổ Dục Hồn hoàn toàn dựa vào lồng ngực của Đại Đường, họ cũng không có lựa chọn nữa, vì trong lần chiến tranh này, họ đã chọn Đại Đường, như vậy chỉ có thể buộc mình và Đại Đường lại với nhau.
.Chiến hỏa lui đi, việc lớn đầu tiên của Thổ Dục Hồn chính là nhanh chóng lập tân khả hãn, vào lúc còn một nắm cát rời như bây giờ, vậy thì càng không phải chơi rồi.
.Thật ra việc này lựa chọn cũng dễ, công chúa Hoằng Hóa có hai nhi tử, tuy nói Thổ Dục Hồn không quá coi trọng mấy thứ như đích tử, nhưng nếu ngươi không lập nhi tử của công chúa Hoằng Hóa, vậy không phải đang đánh vào mặt Đại Đường sao, vậy thật sự là không được, lần này đại nhi tử đã chết, thi thể vẫn đang trên đường đưa về, vậy chỉ còn lại tiểu nhi tử, có nghĩa là chỉ còn lại một sự lựa chọn.
.Sau khi về đến thành Phục Sĩ, những văn thần võ tướng này cùng với tù trưởng các bộ lạc đã bắt đầu thương nghị, để cho tiểu nhi tử Thế Doãn của Nặc Hạt Bát tiếp tục kế thừa tước vị khả hãn, thái hậu buông rèm nhiếp chính.
.Nhưng họ không nghĩ đến Hàn Nghệ còn có ý định khác, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lúc trước Hàn Nghệ không chạy về Trường An.
.Tối hôm đó, công chúa Hoằng Hóa chủ động đến trạch viện của Nguyên gia ở thành Phục Sĩ, nàng ta đến tìm Hàn Nghệ. Hàn Nghệ không cùng họ đến ở trong cung, vì không có gì ăn, kho lương thực đã bị đốt, hà tất tranh cơm ăn với họ, việc này làm cho Hàn Nghệ có chút thụ sủng nhược kinh, chớ không phải muốn hẹn hò đấy chứ? Cẩn trọng dè dặt hỏi:
.- Công chúa, sao người lại đến đây? Có việc thì cứ phái người đến là được rồi.
.Công chúa Hoằng Hóa khẽ mỉm cười, nói: - Nói chuyện ở chỗ ngươi thuận tiện hơn một chút.
.Hàn Nghệ không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh liền hiểu được.
.Công chúa Hoằng Hóa gọn gàng dứt khoát nói: - Ta tin Hàn Thị lang cũng đã nghe nói, bây giờ bọn Đạc Phục đang thương nghị chuyện lập con ta làm khả hãn.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Không biết công chúa dự định như thế nào?
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Không giấu gì Hàn Thị lang, đối với việc này ta còn do dự, đặc biệt có hai vấn đề làm ta cảm thấy vô cùng bất an.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: - Không biết là hai vấn đề gì?
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Thứ nhất, Đại tướng quân Đạc Phục.
.Hàn Nghệ không khỏi sửng sốt.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Trong chiến tranh lần này, Đạc Phục lập được công lao vô cùng to lớn, chiếc ghế cao nhất trong các đại thần tất nhiên không phải ông ta thì còn ai nữa, nhưng ông ta vốn chưởng quản Đại Phi Xuyên, tay nắm trọng binh, mà bộ lạc Xích Hải, Đại Mạc Môn đã quy hàng Thổ Phiên, thành Thổ Dục Hồn cũng chịu tổn thương không nhỏ, mà lực lượng của phu quân ta để lại thành Phục Sĩ cũng đã bị Tố Hòa Quý trừ bỏ gần hết, đã không còn ai có thể chế ngự Đạc Phục, nhưng bây giờ ta lại không thể không dựa vào Đạc Phục.
.Vị công chúa này đúng là một nhân vật lợi hại, không đi làm khả hãn, cũng thật là lãng phí nhân tài. Hàn Nghệ nói: - Lời của công chúa nói có lý, trong nước Thổ Dục Hồn, thực sự không có ai có thể chế ngự Đạc Phục, nhưng binh quyền trong tay Đạc Phục cũng không đủ để Đại Đường để mắt đến, Đại Đường muốn diệt trừ ông ta, thật sự dễ như trở bàn tay.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Nếu như có một ngày, ông ta dựa vào Thổ Phiên, vậy ta sẽ không có may mắn như lần này rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy cau mày, suy nghĩ hồi lâu, nói:
.- Công chúa, trước đây ta đã nói, chuyện khẩn cấp trước mắt của Thổ Dục Hồn là cuộc sống của người dân, là giúp đỡ dân chúng của Thổ Dục Hồn bước ra từ trong chiến tranh, là để bách tính có cơm ăn, nếu không có cơm ăn, cũng không cần đến Thổ Phiên động thủ.
.Công chúa Hoằng Hóa hiếu kỳ nói: - Không biết chuyện đó và việc này có liên quan gì?
.- Liên quan rất lớn.
.Hàn Nghệ nói: - Thổ Dục Hồn này dân chính là binh, binh chính là dân, nhưng bất kể là dân hay là binh, đều là muốn có miếng cơm. Vì vậy việc họ để ý chỉ là ai cho họ miếng cơm ăn, chứ không phải ai là Đại tướng quân, đặc biệt là trong những năm không có cơm ăn này. Nếu quốc sách của công chưa Hoằng Hóa lấy cuộc sống của người dân làm trọng, tất nhiên sẽ cần người đi lao động, sẽ không có lương thực trên trời rơi xuống. Như vậy thì có thể làm suy yếu binh lực trong tay Đạc Phục, đồng thời sức lao động sẽ gia tăng trên mức độ lớn, mà trên phương diện này, Thổ Dục Hồn bắt buộc phải dựa vào Đại Đường chúng ta. Vì vậy công chúa cần nắm chắc tài chính trong tay, có nghĩa chính là tóm lấy quân quyền trong tay. Ta tin tưởng Đạc Phục sẽ không thay đổi trong mấy năm tới, công chúa chỉ cần nắm chắc mấy năm này, giải quyết tốt cuộc sống của người dân, vậy thì dân chúng tự nhiên sẽ hướng về công chúa.
.Công chúa Hoằng Hóa nghe vậy trong mắt sáng ngời, chủ ý này không tệ, có thể vô hình trung làm suy yếu binh lực trong tay Đạc Phục. Mối lo lắng trước mắt của nàng ta chính là, nếu lúc này tước binh quyền của Đạc Phục, vậy thì trong lòng Đạc Phục chắc chắn sẽ tan nát, việc mượn gió bẻ măng này đến cũng quá nhanh rồi, hơn nữa, từ nay về sau sẽ càng không có người thật tâm với nàng ta nữa, nhưng nếu không tước, lại quá đáng sợ rồi. Chính quyền đi ra từ chiến hỏa, quân quyền đều trong tay ngươi, ai làm khả hãn là kẻ đó muốn chết, dùng sức sản xuất làm suy yếu binh quyền, đây là chủ ý vô cùng khéo léo, vì Đạc Phục không biết làm chính trị, hơn nữa quốc khố của Thổ Dục Hồn cũng không còn lại gì, không ai không biết. Mà nàng ta có sự trợ giúp của Hàn Nghệ, phần lớn tài chính chắc chắn là nằm trong tay nàng ta, có nghĩa là nàng ta chính là lão tổng của công ty, con dân đều là công nhân, Đạc Phục thì trở thành một tên đội trưởng đội bảo vệ.
.Đạc Phục chắc chắn là phản ứng không kịp, ông ta cũng không hiểu sức sản xuất gì cả, hơn nữa Thổ Dục Hồn không sản xuất thì sẽ phải chết, việc này hợp tình hợp lý.
.Nhưng công chúa Hoằng Hóa chỉ mỉm cười, mắt phượng xinh đẹp phóng ra ánh hào quang, nói: - Còn có một vấn đề, ta chỉ có hai nhi tử, nhưng phu quân ta không chỉ có hai nhi tử, ngoài con ta Thế Doãn ra, còn có sáu vương tử, trong đó có một người đã bị Tố Hòa Quý giết, nhưng vẫn còn lại năm người, trong đó có ba người đều đã trưởng thành. Có lẽ lúc này lập ta làm khả hãn, các đại thần bên dưới sẽ không nói gì, nhưng dù sao ta cũng là một nữ nhân, rất nhiều người ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng nhất định sẽ có chỗ để ý, một khi quân Đường rời đi, những người trong lòng mang bất chính có thể sẽ ly gián quan hệ giữa ta và những vương tử này, việc này làm ta rất bất an.
.Ngữ khí của nàng ta vô cùng bình thản, tốc độ nói cũng vô cùng chậm, nhưng Hàn Nghệ lại nghe đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, trong cổ họng phát ra một tiếng trầm đục.- Không... không biết công chúa định như thế nào?
.Chuyện khác thì hắn sẽ không sợ đến như vậy, nhưng loại tàn sát giữa người thân này thì sẽ làm cho hắn cảm thấy dựng tóc gáy, vì hắn vô cùng yêu thương gia đình, người thân mãi mãi là vị trí số một trong tim hắn.
.Công chúa Hoằng Hóakhẽ lắc đầu.- Ta không biết, vì vậy ta mới thỉnh giáo Hàn Thị lang.
.Đây nếu là người khác, chắc chắn là là một động tác xua tay, cuộc tranh giành vương vị này vốn là tàn nhẫn nhất, ta không giết y thì y sẽ giết ta, lúc đó đương nhiên là nhổ cỏ sẽ nhổ tận gốc. Nhưng Hàn Nghệ thật tâm không làm ra nổi chuyện này, nhưng lời công chúa Hoằng Hóa nói quả thực có lý, lập nữ nhân làm khả hãn là phải đưa ra một lý do thỏa đáng, hơn nữa còn là lựa chọn duy nhất. Như vậy mới có thể lâu dài, nói không chừng những vương tử khốn kiếp kia còn có thể bị Thổ Phiên lợi dụng, đúng là sự uy hiếp tiềm tàng, suy tư hồi lâu, nói: - Công chúa, nếu không thì thế này, để năm vị vương tử kia đến Đại Đường học tập, không phải các phiên quốc xung quanh cũng thường phái vương tử đến Đại Đường học sao.
.Ý này không phải là nói giam lỏng năm vị vương tử này ở Đại Đường sao.
.Công chúa Hoằng Hóa cười gật gật đầu, chủ ý này được, nói:
.- Vậy làm phiền Hàn Thị lang rồi.
.Nhưng một tiếng "làm phiền" này lại làm cho Hàn Nghệ cảm giác lẫn lộn phức tạp, tư vị nói không ra được, liếc mắt nhìn vị thiếu phụ xinh đẹp này, khóe miệng giương lên một ý cười chua xót.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Không biết Hàn thị lang cười gì.
.Hàn Nghệ nói: - Ta đang nghĩ nếu Hà Nguyên quận vương có trí tuệ bậc này như công chúa, có thể sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
.Công chúa Hoằng Hóa lắc lắc đầu nói: - Hàn Thị lang quá khen, nhưng lời khích lệ như vậy, ta không thích lắm.
.- Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Hàn Nghệ cười nói: - Thổ Dục Hồn có thể có vị khả hãn như công chúa đúng là phúc khí họ tu mười kiếp.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Tất cả đây đều là công lao của Hàn Thị lang, ta cũng chẳng làm gì cả.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Loại người này là thông minh nhất, không phải sao?
.Công chúa Hoằng Hóa chỉ dùng đôi mắt đầy trí tuệ kia của nàng ta nhìn thẳng vào Hàn Nghệ, trong cặp con ngươi trong suốt không hề sợ hãi, chột dạ.
.Nàng ta chưa nói, nhưng nàng ta lại hiểu được cảm nhận trong lòng Hàn Nghệ.
.Đúng nha! Là ta đề nghị nàng ta làm như vậy, làm sao có thể nghĩ là nàng ta đang lợi dụng ta chứ. Hàn Nghệ ơi Hàn Nghệ, lòng ngươi lại trở nên nhỏ như vậy từ lúc nào thế, nếu không có trả giá, làm sao có thu hoạch. Hàn Nghệ không khỏi tự chế giễu một trận trong lòng. Vừa rồi quả thực hắn có một chút không thoải mái, cảm thấy bản thân mình bị công chúa Hoằng Hóa gài bẫy rồi, mà bản thân còn là cam tâm tình nguyện, hơn nữa không thể cự tuyệt, việc này thì không thể nói rõ là ai đang thao túng ai. Trước mắt vừa mới bị Lộc Đông Tán đánh một đòn, bây giờ lại là một nữ nhân xỏ mũi dắt đi, lòng tự tôn của hắn quả thực đã bị đả kích cực lớn.
.Không ai thích cảm giác này cả.
.Nhưng vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau, ngươi lợi dụng người khác, trước tiên ngươi phải cho người khác lợi ích, đây là chuyện đương nhiên. Ngươi bảo nàng ta đi làm khả hãn, để phục vụ cho kế hoạch của ngươi, có lẽ nàng ta sẽ đồng ý, dù sao cũng là làm hoàng đế, nhưng ngươi bảo nàng ta làm ca kỹ để phục vụ cho kế hoạch của ngươi, chắc chắn nàng ta sẽ không đồng ý.
.Nghĩ đến đây, Hàn Nghệ cũng liền thư thái trở lại, mà hắn cần một người thông minh để ổn định Thổ Dục Hồn, vì vai trò này vốn vô cùng quan trọng, nếu công chúa Hoằng Hóa có tính cách giống như Vương Huyên thì khá là rắc rối rồi, cười nói: - Có thể có may mắn quen biết nữ anh hùng như công chúa đúng là phúc phận của Hàn Nghệ, Hàn Nghệ nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ công chúa đăng vị khả hãn.
.Công chúa Hoằng Hóa khẽ gật đầu nói: - Đa tạ.
.Tiễn công chúa Hoằng Hóa đi, Hàn Nghệ trở về trong phòng, đột nhiên phát hiện có một người đangngồi trong phòng, chính là Trần Thạc Chân, hắn buồn bực nói: - Ta nói đại giáo chủ, nửa đêm thế này cô đến chỗ ta có thể thay một bộ nữ trang hay không, cái bộ dạng bây giờ của cô, tuy rằng ta rất khao khát, nhưng ta thật không ra tay nổi a!
.Choang!
.Hắn vừa dứt lời, một cái chén đã vỡ vụn trên bức tường phía sau hắn.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, đi lên phía trước, ngồi xuống, uống chén trà trấn tĩnh, nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: - Đều là nữ nhân, sao lại khác biệt lớn như vậy a!
.Trần Thạc Chân làm như không nghe thấy, nói: - Quan hệ của ngươi và công chúa Hoằng Hóa đúng là không bình thường a, đêm hôm khuya khoắt còn đến tìm ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Này này này, lời này cô đừng có nói lung tung, cho dù cô không tin nàng ấy, cũng phải tin ý trí nghiêm túc đứng đắn của ta, cô xinh đẹp không kém nàng ấy, hơn nữa còn trẻ hơn nàng ấy, đã ở trong động với ta lâu như vậy, ta cũng không làm gì cô.
.Trần Thạc Chân bất ngờ không có nổi giận, nói: - Ngươi và nàng ta thật sự không có quan hệ gì?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Hôm nay sao chỉ số thông minh của cô lại thấp như vậy, lui một bước mà nói, cho dù ta có lòng này, cũng không có lá gan này, người ta là công chúa, lại là khả đôn, ta có điên mới làm tên lão Vương cách vách này.
.Trần Thạc Chân nói: - Vậy thì ngươi chính là muốn đẩy nàng ta ngồi lên vị trí khả hãn?
.Hàn Nghệ cũng đặc biệt không có che giấu tâm tình của mình, vẻ mặt kinh ngạc nói: - Làm sao cô biết?
.Trần Thạc Chân nói: - Nếu không ngươi cho ta một lý do đêm hôm mà nàng ta tới tìm ngươi?
.- Vừa rồi cô cũng thật là che giấu thành công chỉ số thông minh của cô rồi. Hàn Nghệ nói, lạichớp mắt, đê tiện nói: - Thế nào? Trong lòng cô có phải rất đố kỵ với người ta hay không, không có cách nào a, người ta họ Lý, cô họ Trần, đây là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột đồng sinh ắt phải đào hang.
.Tục ngữ nói hay, nhân gian bất sách a!
.Mấu chốt cũng chính là như vậy thật, mọi người đều là nữ nhân, đều có bản lĩnh, nhưng Trần Thạc Chân tốn sức trăm cay nghìn đắng, kết quả chỉ là hoa sớm nở tối tàn, còn công chúa Hoàng Hóa lại không cần mở miệng, đã có cơ hội ngồi lên vị trí khả hãn, nếu không phải nàng ta họ Lý, vậy là không có khả năng.
.Trần Thạc Chân tức giận trừng mắt lườm hắn, đứng dậy liền rời đi.
.- Làm phiền cô đóng cửa.
.Rầm!
.- Đệch! Cô đây là đóng cửa, hay là mở cửa a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận