Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1145.2: Chúng ta là cảnh sát hoàng gia

.Thôi Hữu Du nhìn về phía người có xe bị đụng hỏng, nói: - Trên xe của ngươi chỉ chở có vài bó rơm, theo lý phải là ngươi tránh ra, nếu đã bị đụng trúng, đó là do ngươi, ngươi còn dám bắt người ta bồi thường tiền.
.Vi Phương nghiêm mặt nói: - Đi thôi, theo chúng ta đến Cục Dân An một chuyến!
.Trung Quốc trừ Triều Tần ra, chưa bao giờ cai trị quốc gia bằng pháp luật, người dân tuyệt đối không nên dây dưa với quan lại, mỗi một người dân đều có cùng một nguyện vọng, đó là cả đời cũng đừng bước chân vào quan nha. Người nọ sợ tới mức lập tức cầu xin: - Hai vị cảnh sát hoàng gia, tiểu nhân.... tiểu nhân biết tội rồi, chỉ xin hai vị cho tiểu nhân một cơ hội, tiểu nhân không dám tái phạm nữa.
.Thôi Hữu Du trầm ngâm trong giây lát, gã nhìn về phía hán tử thật thà kia nói: - Ngươi có tổn thất gì không?
.Hán tử thật thà kia lắc đầu: - Ta không có tổn thất gì.
.Xe của ông ta chuyên để vận chuyển vật nặng nên chắc chắn vô cùng.
.Thôi Hữu Du lại hướng tới người tướng tá bợm dị kia, nói: - Nhớ là ngươi vi phạm lần đầu, hơn nữa cũng chưa có gây ra tổn thất, lần này tạm thời tha cho ngươi. Nếu như lại có lần sau, sẽ nghiêm trị trừng phạt không tha, khẩn trương dựng xe lên cho người ta đi.
.Tên xấu xí vốn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, biết Thôi Hữu Du không truy cứu nữa, ông ta liền như được đại xá, vội vàng tiến lên, vừa xin lỗi hán tử thật thà vừa khiêng lương thực rơi trên mặt đất lên xe, nhưng thân thể ông ta yếu ớt, thật sự quá sức với ông ta. Thôi Hữu Du và Vi Phương cùng tiến lên giúp đỡ chất lương thực lên xe.
.Bọn họ rất nhanh đã làm xong!
.- Đa tạ hai vị, đa tạ hai vị!
.Hán tử thật thà kia một mực đa tạ hai người.
.Thôi Hữu Du lên tiếng: - Ngươi cũng phải cần chú ý một chút, ngươi chất lương thực cao như thế này, căn bản không thể nhìn rõ phía trước là gì, may đây là ngươi đâm vào xe, chứ nếu đụng vào người khác thì phải làm sao? Lần sau, nếu để ta thấy ngươi vẫn chở hàng như thế này, vậy cũng đừng trách ta không niệm tình.
.Hán tử chất phác kia gật đầu nói: - Ta biết rồi, ta biết rồi.
.Thôi Hữu Du nói: - Ngươi chở hàng hóa này đi đâu?
.- Ta muốn chở đến nhà lão Tần. Vòng qua giao lộ nữa là đến rồi, ta sẽ cẩn thận.
.Thôi Hữu Du trầm mặc giây lát, lại nói với người xấu xí: - Ngươi giúp ông ta chở một ít hàng đi.
.- Ta!
.- Ngươi lại muốn đến Cục Dân An sao?
.Người xấu xí kia liền trực tiếp lắc đầu.
.Vi Phương lại khiêng một bao bỏ lên xe của tên xấu xí, lên tiếng: - Đi nhanh đi!
.Bỗng nhiên, xung quanh vang lên một tràng tiếng vỗ tay tán thưởng!
.Thôi Hữu Du ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có không ít người đang vây xung quanh., trầm trồ khen ngợi! Lập tức nhướn mày nói: - Mọi người giải tán đi, đừng cản trở người khác đi đường!
.Giọng điệu của gã rất có uy.
.Toán dân chúng xem náo nhiệt như bị phỏng đít, chợt cảm thấy buồn bực, liền ngay lập tức tản đi.
.Vi Phương nói: - Hữu Du, mới vừa rồi ngươi bỏ qua cho hai kẻ kia, có phải là vì ngươi cảm thấy hai bên đều có trách nhiệm hay không.
.Thôi Hữu Du gật đầu nói: - Người chở lương thực, căn bản không nhìn rõ đường phía trước, cũng không phải hoàn toàn không có trách nhiệm. Nếu đưa bọn họ đến Cục Dân An, không chừng sẽ chậm trễ công việc của bọn họ. Dù sao cũng không có gây ra tổn thất gì lớn. Tuy nhiên, cũng may là ngươi có thể hù cho bọn họ sợ.
.Vi Phương cười ha hả nói: - Đây đều là thói quen xấu trước kia thôi.
.Hai người vừa cười vừa đi lên phía trước.
.- Ôi!
.- Ta nói Tiểu Mông, sao ngươi cứ than thở như vậy. Lư Khai Minh nói với đồng đội mình.
.Dương Mông Hạo nói: - Ta chỉ cảm thấy Phó đốc sát có chút thiên vị, dựa vào cái gì mà Tu Tịch bọn họ có thể được cưỡi ngựa, chúng ta thì lại phải đi bộ. Cứ cho là ngựa không đủ thì cũng có thể thay phiên nhau cưỡi chứ.
.Lư Khai Minh cười nói: - Sao nào, ngươi muốn cưỡi ngựa à?
.Dương Mông Hạo nói: - Cưỡi ngựa đi tuần, nhìn oai phong cỡ nào a!
.Lưu Khai Minh cười ha hả nói: - Kỵ cảnh thì không thể cứ đi lòng vòng trong thành được, phải đi ra vùng ngoại thành, mà ngoại thành thì làm gì có người, ngươi diễu võ dương oai cho ai xem.
.Dương Mông Hạo gãi đầu nói: - Ngươi nói cũng đúng.
.Chợt nghe thấy trước cửa Diên Phúc Phường phía trước truyền đến tiếng ồn ào, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, vội vàng chạy tới. Đến trước cửa phường, họ nhìn thấy một người phụ nữ và một hán tử đang lôi lôi kéo kéo cửa phường.
.- Đương gia, ta cầu xin ông, đây là tiền cơm tháng sau của nhà chúng ta. Nếu ông lại lấy đi nữa, tháng sau nhà chúng ta đành chết đói thôi.
.- Ngươi câm cái miệng thối nhà ngươi đi. Lão tử đã nói mấy ngày nay sao lại đen đủi như vậy, thì ra đều là cái miệng thối của mụ vợ này. Ngươi bỏ tay ra, ngươi còn không bỏ ra thì đừng trách lão tử.
.- Dừng tay lại!
.Dương Mông Hạo vội vàng xông tới, ngăn hán tử kia lại.
.Người phụ nữ sợ đến ngẩn ra, hán tử nhanh chóng giật lấy cái túi tiền trong tay cô ta, nói với Dương Mông Hạo: - Các ngươi là ai?
.Dương Mông Hạo nói: - Chúng ta là cảnh sát hoàng gia. Giữa ban ngày ban mặt, ngươi lại dám ngang nhiên hành hung bên đường, thật nực cười!
.Hóa ra là cảnh sát hoàng gia nghe danh đã lâu! Hán tử kia lại không sợ một chút nào, cả người bừng bừng khí thế, nói:
.- Tiền này là do cha ta để lại cho ta, đây là vợ của ta, làm sao? Ta lấy tiền của ta, cũng là phạm tội à?
.Lư Khai Minh nói: - Ngươi lấy tiền của ngươi, chúng ta đương nhiên không quản, nhưng ngươi cũng không thể đánh người, cho dù cô ta là thê tử của ngươi, nhưng đồng thời cô ta cũng là con dân của bệ hạ, chúng ta là cảnh sát hoàng gia có trách nhiệm phải bảo vệ cho con dân của bệ hạ.
.Hán tử kia vừa nghe đối phương nhắc đến hoàng đế, liền lộ ra vẻ sợ hãi, nói: - Ta, ta cũng không có đánh cô ta. Không tin ngươi hỏi cô ta xem!
.Người phụ nữ kia cũng sợ trượng phu của mình bị giải đi, vội nói: - Trượng phu ta không có đánh ta, ông ấy không đánh ta. Các người đừng bắt ông ấy.
.Dương Mông Hạo cảm thấy người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu, nói: - Không đánh là tốt rồi, sau này đừng tranh cãi ầm ĩ trên đường. Đây cũng không phải là nhà của hai ngươi.
.Hán tử cười nói: - Dạ dạ dạ, ta nhớ kĩ rồi. Nếu không có việc gì, ta đi trước.
.Dương Mông Hạo gật đầu.
.Hán tử kia lập tức chuồn mất tăm.
.- Ai da, tiền!
.Đợi đến lúc người phụ nữ kia kịp phản ứng lại, trượng phu của cô ta đã chạy mất tăm rồi, không khỏi lệ rơi như mưa, che mặt chạy về nhà.
.Dương Mông Hạo và Lư Khai Minh nhìn nhau, làm quan thanh liêm khó lo việc nhà a!
.Vùng ngoại ô phía nam.
.- Ăn cướp! Ăn cướp!
.Trên con đường cách thành Trường An mười dặm, một nam tử trung niên mặc áo tơ lụa vừa chạy vừa la lớn.
.Đột nhiên, một hồi vó ngựa truyền đến từ phía sau, không chờ nam tử trung niên kia quay đầu lại, hai con tuấn mã liền từ hai bên xông tới.
.Nam tử trung niên lúc này đầu óc si ngốc, đồng bọn của cường đạo đã đến rồi sao?
.Không chờ ông ta kịp phản ứng, hai vị kỵ thủ phi đến bên cạnh lúc nãy đã quay trở lại, người trẻ tuổi cao lớn uy mãnh trong đó còn lôi kéo thêm một nam tử tướng tá hung hãn.
.Hai người này đích thị là Uất Trì Tu Tịch và Thượng Quan Vân.
.- Chính là y, chính là y đã cướp tiền của ta! Nam tử trung niên kia thấy vậy liền lập tức nhảy lên.
.Uất Trì Tu Tịch cầm một cái bọc màu lam giơ lên hỏi: - Đây là bọc của ngươi sao.
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.Nam tử trung niên liên tục gật đầu.
.Thượng Quan Vân nói: - Ngươi có biết bên trong đựng đồ gì không?
.Nam tử trung niên vừa nghe vậy, lập tức sinh lòng cảnh giác, nói: - Ngươi hỏi cái này làm gì?
.Thượng Quan Vân nói:
.- Nếu ngươi không nói rõ ràng, ta làm sao biết bọc này có đúng là của ngươi hay không.
.Nam tử trung niên kia nhìn hai người này quan không giống quan, dân không giống dân, nói: - Các ngươi là người nào?
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Chúng ta là cảnh sát hoàng gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận