Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1012.1: Bỏ xe giữ tướng

..
.Đúng là gừng càng già càng cay a!
.Lời của Trưởng Tôn Vô Kỵ cực kỳ đúng, chuyện nhân sự đúng là chuyện khó xử lý nhất trên thế giới, giải quyết chuyện này không thể tránh khỏi đắc tội với người khác, bởi vậy nếu người nào không có kinh nghiệm, thì khó mà làm được việc này, vì sao ở phương diện này Hàn Nghệ không hiến kế cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng bởi hắn tự biết mình không làm được chuyện này.
.Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại có thể phân tích chuyện này thấu triệt như thế, đám vương công qúy tộc này, hoặc là ngoại thích, hoặc là những người có quan hệ thông gia với hoàng thất, những người này vĩnh viễn luôn tồn tại, là không thể tránh khỏi được, một khi đã như vậy, thì ngươi còn thanh trừ bọn họ làm gì, hơn nữa Trưởng Tôn Vô Kỵ còn lợi dụng chiến thuật bỏ xe giữ tướng, ngăn cách các vương công đại thần ra, làm cho bọn họ không thể cấu kết với nhau, làm vậy có thể tăng mạnh tập quyền về trung ương.
.Ban đầu Lý Trị tính toán, đó là xúc một lượt hết tất cả bọn họ, mục đích chính là làm rõ ràng những mối quan hệ rối loạn không thể cắt đứt, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại đưa một dao này cắt vào giữa, đồng dạng có thể đạt được mục đích của Lý Trị, hơn nữa còn có thể giảm bớt cảm xúc phản kháng của kẻ dưới.
.Điểm đáng quý nhất ở Lý Trị là người này cực kỳ tự biết lấy mình, y biết rằng ở phương diện hành chính y còn xa không bằng cữu cữu của mình, từ trên xuống dưới trong triều cũng không có ai so được với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Bởi vậy cho dù trong lòng hai người đều có tính toán riêng, tính kế lẫn nhau, nhưng Lý Trị vẫn là khiêm tốn tiếp thu, hơn nữa sách lược này của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng giảm bớt đi sự nghi ngờ trong lòng Lý Trị, nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ mà muốn đặt bẫy, vậy thì khẳng định sẽ giật dây Lý Trị làm gay gắt, còn nếu làm như này, tương đương là Lý Trị vẫn cứ ổn định cao tầng, đả kích tầng trung và tầng dưới, làm như vậy, dù Trưởng Tôn Vô Kỵ còn muốn xuống núi, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
.Lý Trị cực kỳ cảm kích nói: - Đa tạ cữu cữu chỉ giáo, trẫm đã hiểu ra rồi.
.- Bệ hạ gọi ta một tiếng cữu cữu, ta đây làm cữu cữu tất nhiên phải dốc hết toàn lực rồi. Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ nhẹ nhàng cười, lại nói: - Tuy vậy có một chuyện, lão hủ muốn cầu xin bệ hạ ân chuẩn.
.Lý Trị hơi hơi sững sờ: - Mời cữu cữu cứ nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
.- Lão hủ khẩn cầu bệ hạ cũng nhân cơ hội này, điều động Hàn Viện ra bên ngoài đi.
.Lý Trị cả kinh, y vốn cho là Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn hồi báo gì, nhưng lại không ngờ Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ đề xuất yêu cầu như vậy, bèn hỏi: - Vì sao cữu cữu lại nói vậy?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Kỳ thật về chuyện Hàn Viện cầu tình cho Chử Toại Lương, lão hủ cũng là về sau mới biết đấy, lão hủ cho rằng Hàn Viện đã phạm phải sai lầm lớn, không dối gạt bệ hạ, dù lão hủ cùng Chử Toại Lương có tình đồng chí, nhưng lão hủ cho rằng bệ hạ nhất quyết không thể để cho Chử Toại Lương về Trường An.
.Lý Trị càng nghe càng cảm thấy hồ đồ, quan hệ giữa Trưởng Tôn Vô Kỵ với Chử Toại Lương, như là sư sinh, cũng như là huynh đệ, ông ta hẳn là nên cầu tình cho Chử Toại Lương mới đúng, vì thế bèn hỏi: - Vì sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Chử Toại Lương thực sự không phải bởi vì khuyết điểm khi xử lý chính vụ mới bị giáng chức đuổi ra Trường An, mà là do ông ta xúc phạm thiên uy, là đại bất kính đối với bệ hạ, nếu bệ hạ triệu hồi Chử Toại Lương về, vậy thì bệ hạ nên làm thế nào nữa? Lại cho trở về chức vụ ban đầu, thì Chử Toại Lương cùng Hứa Kính Tông sẽ như thủy hỏa bất dung, do đó hình thành tranh giành phe phái, bất lợi cho giang sơn xã tắc, cũng làm trở ngại đến bệ hạ chăm lo việc nước, nhưng nếu là chức quan nhỏ, dù sao Chử Toại Lương cũng từng là phụ tá đại thần, an bài như vậy cũng không thỏa đáng.
.Hàn Viện đề nghị bệ hạ cho Chử Toại Lương trở về, ông ta chỉ suy xét đến việc lúc trước Chử Toại Lương có ân với ông ta, vẫn chưa suy xét đến nỗi khó xử của bệ hạ, cùng với lợi ích quốc gia, ông ta thân là Môn hạ thị trung, sao có thể chỉ để ý lợi ích bản thân, mà không để ý đến giang sơn xã tắc, cần phải nghiêm trị. Còn về Chử Toại Lương sao, nếu bệ hạ còn niệm công ngày xưa của Chử Toại Lương, thì hãy cho ông ta về quê dưỡng lão đi.
.Lúc nói ra những lời này, tay Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi run rẩy, nhưng thân là một chính trị gia, vì đạt được mục đích chính trị, không có gì là không thể bỏ qua cả, bao gồm cả chính mình. Qua việc này, ông đã quyết định hoàn toàn buông tha cho Chử Toại Lương rồi, hiện giờ nếu Chử Toại Lương về Trường An, sẽ gia tăng nguy cơ rất lớn cho tập đoàn Quan Lũng. Đầu tiên, một khi Chử Toại Lương trở về, tất nhiên sẽ trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, hơn nữa Lý Trị cũng cực kì khó chịu với Chử Toại Lương, dù sao Chử Toại Lương xúc phạm Lý Trị ngay trước mặt y, hoàn toàn không để Lý Trị vào mắt. Võ Mị Nương cũng hận ông ta muốn chết, hơn nữa Chử Toại Lương oán hận Hàn Nghệ, ông không có cách nào đứng giữa điều giải cả.
.Quan trong nhất là, Hàn Nghệ đã trở thành tể tướng, còn biểu hiện ra tài trí hơn người, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không hề cần Chử Toại Lương đến chống đỡ ngọn cờ lớn này nữa, Hàn Nghệ đã đủ để đảm nhiệm, luôn cân nhắc mãi, ông cảm thấy nếu Chử Toại Lương trở lại, có trăm hại mà không một lợi, hơn nữa Lý Trị cũng không có khả năng cho ông ta trở về, nên Trưởng Tôn Vô Kỵ nghĩ thầm rằng sao không tranh thủ một cơ hội dưỡng lão cho Chử Toại Lương.
.Còn về Hàn Viện, Trưởng Tôn Vô Kỵ đơn giản là đang muốn thử dò xét ý nghĩ của Lý Trị, nếu Lý Trị quyết tâm muốn xử lý Hàn Viện, thì sao không để ông ta là người mở miệng nói ra, như vậy Lý Trị còn có thể đối xử tử tế với Hàn Viện, không đến mức giáng chức Hàn Viện đi quá xa, nếu Lý Trị không có quyết định, như vậy thì sẽ xem ở mặt mũi của ông ta, mà bỏ qua cho Hàn Viện một lần. Mặt khác chính là muốn bảo vệ Lai Tể, cả chuyện là do Hàn Viện rất nóng nảy, chọc giận Lý Trị, cũng làm phiền hà đến Lai Tể, chứ y vẫn không trực tiếp nhắc đến Lai Tể.
.Bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ lựa chọn Hàn Nghệ, nên trọng tâm nhất định phải đặt ở thế hệ tuổi trẻ, đây là giai đoạn luân phiên của tập đoàn Quan Lũng, ông ta nhất định phải tính toán tỉ mỉ.
.Lý Trị nghe vậy trong lòng cực kỳ cảm động, ít nhất tại thời khắc này, y cảm thấy cữu cữu vẫn là ủng hộ mình đấy, kỳ thật Trưởng Tôn Vô Kỵ nói ra những lời này chính là suy nghĩ trong lòng y, y không có tính toán cho Chử Toại Lương trở về, bởi vì nếu trở lại, sẽ rất lúng túng, hơn nữa bọn người Hàn Nghệ, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ sẽ không đồng ý. Còn về phần muốn xử lý Hàn Viện, Lai Tể như thế nào, thì Lý Trị ngược lại chưa có tính toán tiếp theo, bởi vì Hàn Viện cùng Lai Tể đã mất đi hơn một nửa quyền lực của tể tướng, giờ chỉ còn là một nhân viên nhà nước đơn thuần thôi.
.Ba người Lý Nghĩa Phủ, Đỗ Chính Luân, Hứa Kính Tông trên cơ bản nắm giữ quyền phát ngôn ở Tam tỉnh, lưu lại Hàn Viện cùng Lai Tể cũng sẽ không có uy hiếp gì quá lớn, mấu chốt còn là nhìn ở mặt mũi của Trưởng Tôn Vô Kỵ, trong lòng y nghĩ, cữu cữu đều đã nhường ta như vậy, nên ta không thể xử sự quá tuyệt tình được, vì thế thở dài nói: - Vẫn là cữu cữu hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm, sao trẫm có thể quên lúc trước Chử Toại Lương rất để ý đến trẫm chứ, chỉ có điều ông ta dồn sự việc vào đường cùng, không để lại đường lui cho cả trẫm cùng ông ta. Về phần Hàn Viện, trẫm cũng biết đó là vì ông ta muốn báo ân, nếu giáng chức đuổi ông ta ra khỏi Trường An thì cũng quá nặng đi.
.Lời này vừa nói ra, trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng nhịn không được có chút cảm than, chuyện này là do Hàn Nghệ bố trí, hơn nữa hết thảy đều không hề sai lệch. Phải biết rằng trong một khoảng thời gian rất dài ông ta đều là người bày ra nước cờ, hiện giờ lại biến thành một quân cờ, điều này làm cho ông ta cảm thấy rất sầu não.
.Ván cờ này cũng tượng trưng cho sự chuyển giao quyền lực.
.Lúc này Võ Mị Nương cũng đang ở trong hậu cung đau khổ chờ đợi kết quả, đây là một cơ hội tuyệt hảo, nàng không tiếc bất cứ thủ đoạn nào cũng muốn hoàn toàn thanh trừ Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng tập đoàn Quan Lũng, nàng muốn nhất lao vĩnh dật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận