Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1281: Bảng Bạch Lam.

.Mấy tiểu tử thối Nguyên Tranh này dù không có quan niệm giàu nghèo, nhưng mấy người bọn chúng thật sự quá bướng bỉnh đi, theo tên khốn Nguyên Ưng học được bản lĩnh trêu chọc người khác, nếu như để bọn chúng theo học Học viện Chiêu Nghi, vậy còn không lật trời luôn sao, ai có thể áp chế bọn chúng, vì vậy Hàn Nghệ là không có khả năng cho bọn chúng đi học ở Học viện Chiêu Nghi được.
.Đi vào trong khu vui chơi, Nguyên Tranh bọn chúng tự tìm bạn bè mới cho bản thân, xem ra Hàn Nghệ nói muốn chơi cùng chúng, chỉ là Hàn Nghệ đơn phương tình nguyện mà thôi.
.Hàn Nghệ đi qua tiệm Thông Hùng, đến quảng trường nhỏ, chỉ thấy Hùng Đệ đứng bên cửa cười nói vui vẻ cùng với khách hàng, còn Tiểu Dã thì ngồi ngẩn ngơ một bên, tiểu tử này thà chịu cô đơn, cũng không nguyện ý giao lưu với người khác.
.- Hàn đại ca, huynh đến rồi!
.Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ đi tới, vội vàng giơ tay hô nói.
.- Các đệ sớm vậy a! Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta nói Tiểu Mập, lúc trước ta gọi đệdậy chạy bộ, đệ luôn dậy không nổi, hiện giờ thì còn dậy sớm hơn cả ta nữa.
.- Ha ha!
.Tiểu Dã nghe được liền bật cười.
.- Đệ hiện giờ đệ thường xuyên chạy bộ với Tiểu Dã a! Hùng Đệ chột dạ trả lời một câu, lại cười ha hả nói: - Hàn đại ca, huynh ăn gì chưa?
.- Hai lông bánh bao hấp, một chén cháo.
.- Ai!
.Động tác của Hùng Đệ lập tức trở nên nhanh nhẹn, chui vào trong tiệm.
.- Chút khôn vặt này lại học nhanh hơn ai cả! Hàn Nghệ lắc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dã, nói: - Tiểu tử đệ cũng thử tiếp xúc với người khác một chút, đừng lúc nào cũng ngồi ngẩn người ở đó.
.Tiểu Dã lắc lắc đầu, hoàn toàn không hứng thú đối với chuyện này.
.- Thật sự không biết làm sao với tiểu tử đệ. Hàn Nghệ nói xong, lại sáp lại gần nói nhỏ: - Sau khi đợi Đại hội vận động kết thúc, ta đưa đệ chơi một trò rất thú vị.
.Tiểu Dã hai mắt bừng sáng nói: - Trò gì vậy?
.- Bay!
.- Bay? Tiểu Dã ồ một tiếng: - Là bay trên trời sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Có hứng thú không nào?
.Tiểu Dã bắt đầu suy nghĩ.
.- Hàn đại ca, Tiểu Dã, mọi người đang nói gì thế?
.Hùng Đệ bưng đến một cái khay, vẻ mặt hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ nhận lấy cái khay, nói: - Không liên quan gì tới đệ.
.Hùng Đệ nhìn về hướng Tiểu Dã chớp chớp mắt.
.Tiểu Dã cười ha hả.
.Hùng Đệ bèn không hỏi nữa, ngồi xuống, nhìn Hàn Nghệ ngồi ăn như hổ đói nói: - Hàn đại ca, có ngon không?
.Hàn Nghệ nói mơ hồ không rõ: - Không lấy tiền thì rất ngon.
.Hùng Đệ cười ha hả nói: - Cho dù có đòi, Hàn đại ca cũng không đem theo tiền trên người.
.Hàn Nghệ liếc mắt, than nói: - Cuối cùng vẫn để cho đệ biết được nguyên nhân tại sao ta lại đến chỗ đệ ăn.
.- Ha ha!
.Hùng Đệ, Tiểu Dã đều cười ha hả.
.- Viện trưởng.
.Chợt thấy một ông lão với ăn mặc mộc mạc đến bên Hàn Nghệ, thần thái cung kính.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn.- A! Là Lão Hồng a! Lại vội giơ tay nói: - Ngồi ngồi ngồi, ăn cơm chưa, ta mời khách.
.Người này chính là viện sĩ cửu phẩm của Hiền giả lục viện, tên là Hồng Xuân Phát.
.- Ta đã ăn rồi, ta đã ăn rồi.
.Hồng Xuân Phát giơ hai tay, lại cười ngây ngô nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lão Hồng, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi, dù sao cũng chưa chắc ta sẽ đáp ứng ngươi.
.- Dạ dạ dạ!
.Hàn Nghệ vừa nói như vậy, Hồng Phát Xuân cũng nhẹ nhõm không ít, nói:
.- Cái này tiểu nhân muốn hỏi một chút, muốn theo học ở Học viện Chiêu Nghi, phải phải tốn bao nhiêu tiền thế?
.Biết rõ là chuyện này! Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Tiền này ta không lấy đâu, nhưng nếu ngươi ở Hiền giả lục viện biểu hiện xuất sắc, ta sẽ giúp ngươi nói nói với hoàng hậu.
.- Đạ ta! Đa tạ!
.Cho dù đây là một câu trả lời rất không có trách nhiệm, Hồng Xuân Phát rất vui mừng, nói: - Tiểu nhân cũng quấy rối Viện trưởng ăn điểm tâm nữa, tiểu nhân xin phép cáo lui.
.Sau khi Hồng Xuân Phát này đi, Hùng Đệ nói: - Hàn đại ca, huynh biết không, trước đó cũng có rất nhiều người thám thính việc làm sao theo học Học viện Chiêu Nghi từ đệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy đệ nói như thế nào?
.Hùng Đệ nói: - Bản thân đệ chưa đi học ở học viện, điều này làm sao đệ biết được.
.Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: - Vậy đệ có muốn đi học không?
.Hùng Đệ cười ha hả:
.- Không phải không muốn, đệ thật sự rất sợ đi học.
.- Tiểu tử ngươi.
.Hàn Nghệ lắc đầu cười, chợt nghe bên cạnh có tiếng nói: - Vân Thành Quận chúa này khẩu khí cũng thật không nhỏ, lại nói nữ nhân văn võ đều không hề thua nam nhân, buồn cười.
.- Ai ai ai! Đừng nói nữa.
.Hai người cùng nhìn về phía Hàn Nghệ, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
.Cô vợ này! Hàn Nghệ than thầm một tiếng, sau khi ăn hết bánh bao bèn dứng dậy rời khỏi.
.Mà bầu không khí ngày hôm nay so với hôm qua có sự khác biệt, chỉ nhìn thấy các tuyển thủ vây quanh lão sư của mình, giống như đang chuẩn bị chiến tranh vậy, thần sắc mỗi người đều rất nghiêm túc, hơn nữa xung quanh có không ít người đang bàn về chuyện này.
.Tiêu Vô Y dù sao cũng là thê tử của Hàn Nghệ, chút năng lực lăng xê này vẫn là có, nàng chính là cố ý khơi mào cạnh tranh giữa nam và nữ, chỉ như vậy mới có thể chứng minh thay nữ nhân. Nhưng Hàn Nghệ không tiện nói thêm nhiều lời gì, hắn vẫn luôn tấn công sĩ thứ, hắn sao lại có tư cách cản trở Tiêu Vô Y làm như thế.
.Lúc này, quản gia của Lý phủ kia đi đến.- Hàn Thị lang, hoàng hậu đã đến.
.- Hoàng hậu đến rồi sao?
.- Đến được một lúc rồi.
.- Vậy bệ hạ tới chưa?
.- Chưa.
.Lý Trị dù sao cũng là hoàng đế, sao có thể ngày nào cũng chạy nhảy bên ngoài, hơn nữa đây là sự nghiệp của Võ Mị Nương, y không thể lúc nào cũng giành danh tiếng với Võ Mị Nương.
.Đi vào trong rạp khán đài, chỉ thấy một mình Võ Mị Nương ngồi ở bên trong.
.- Vi thần tham kiến hoàng hậu!
.- Khanh đã đến rồi! Ngồi đi!
.Hàn Nghệ ngồi xuống, hỏi: - Thái tử điện hạ không tới sao?
.- Làm sao mà không tới, lúc nãy cùng thiếu gia của Lý phủ ra ngoài chơi rồi. Võ Mị Nương nói xong dừng một chút, lại là cười nói: - Không ngờ rằng Đại hội vận động của khanh lại có thể phát huy sức ảnh hưởng đến như vậy, ta thì nghe không ít người đang hỏi thăm làm sao để theo học Học viện Chiêu Nghi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hoàng hậu quá khen! Nói xong, hắn xoay chuyển lời nói:
.- Nhưng thần cảm thấy đấy chỉ là chuyện mai sau, cách giáo dục lúc trước đã quá lạc hậu và cứng nhắc rồi, làm sao có thể so sánh với Học viện Chiêu Nghi chúng ta.
.Võ Mị Nương hơi ngẩn người, cười nói: - Hôm qua khanh đâu nói vậy với ta.
.Hàn Nghệ thẳng thắn nói: - Đấy chỉ là giữ lại chút thể diện cho Hứa Kính Tông thôi.
.Võ Mị Nương khóe miệng hơi giương lên có chút ý cười, nói: - Vậy khanh tính làm sao ứng đối chuyện này.
.Hàn Nghệ nói:
.- Thần cũng đang muốn bàn luận chuyện này với hoàng hậu, trước đó mấy thương nhân như Tiền Đại Phương đã đến tìm thần, hy vọng con cháu của bọn họ có thể đến Học viện Chiêu Nghi học.
.Võ Mị Nương nói: - Khanh đáp ứng chứ?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Bọn họ dù sao cũng đã quyên góp không ít cho Học viện Chiêu Nghi, nếu chưa gì đã từ chối họ, chỉ sợ bất lợi đối với Học viện Chiêu Nghi.
.Võ Mị Nương nói: - Nhưng nếu đáp ứng, đấy chẳng phải nói quyên góp tiền thì vào có thể Học viện Chiêu Nghi sao.
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu nói có lý, chuyện này thần sẽ chú ý, thần cảm thấy phải trong tình trạng không phá hoại bầu không khí của Học viện Chiêu Nghi, có thể tiếp nạp một số học sinh đặc biệt, con cháu của thương nhân vốn là ti tiện, so với con cháu xuất thân nông gia không có gì khác nhau, bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến các học sinh khác. Tuy nhiên, trong đó có ba người khá là đặc biệt.
.- Người nào?
.- Con cháu của Nguyên Gia.
.- Nguyên gia!
.Võ Mị Nương nói:
.- Nguyên gia này là quý tộc a!
.Hàn Ngệ cười nói: - Nhưng ba học sinh này là con trai bên ngoài của Nguyên Ưng, gần đây mới đến Nguyên gia, bọn chúng không có quan niệm giàu nghèo. Hơn nữa, nếu như từ chối, thì bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa, chúng ta phải cho bọn họ chút hy vọng, từ từ dụ dỗ bọn, khiến bọn họ chủ động muốn thay đổi.
.Võ Mị Nương mím môi cười, sau lại cau may nói: - Nhưng nếu Học viện Sĩ Tộc cũng mô phỏng Học viện Chiêu Nghi chúng ta, thì chẳng phải
.Hàn Nghệ cười nói: - Hoàng hậu cứ yên tâm, điểm này bọn họ không học nổi.
.Võ Mị Nương nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vì văn hóa của Học viện Chiêu Nghi chúng ta hoàn toàn tương phản với văn hóa của sĩ tộc, theo sĩ tộc thấy, lão sư là phải bảy tám chục tuổi, thuộc lòng các loại kinh văn, lão sư chúng ta phải trẻ trung, hơn nữa sĩ tộc cũng không thể tiếp nhận môn học của chúng ta, nếu bọn họ muốn mô phỏng chúng ta, gốc rễ văn hóa của sĩ tộc cũng sẽ không còn, vì vậy chuyện này là không có khả năng. Nếu sĩ tộc không làm như vậy, thì trong thiên hạ cũng không có ai có năng lực xây dựng học viện.
.- Như thế cũng đúng, trước đến nay đều rất cứng nhắc, bảo họ thay đổi, chuyện này đâu dễ dàng: Võ Mị Nương cười gật gật đầu, nói:
.- Hiện giờ Học viện Chiêu Nghi nhận được thành công, khanh xem có thể xây thêm mấy tòa Học viện Chiêu Nghi không.
.Dã tâm của nàng ta thật không nhỏ, nhưng đúng hợp ý ta! Hàn Nghệ cười nói: - Hoàng hậu, chỉ mở thêm mấy tòa là không thành vấn đề, nhưng cũng chỉ là mấy căn này mà thôi, chỉ dựa vào tiền quyên góp, sợ rằng rất khó để Học viện Chiêu Nghi nhanh chóng phát triển, chỉ sợ là cần đến sự ủng hộ của triều đình.
.Võ Mị Nương khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen lại, nói: - Việc này ta cũng có nghĩ qua, nhưng không có khả năng, một khi triều đình tiếp tay, thì nhất định phải cả nước thông dụng, triều đình lấy ra nhiều tiền như vậy, hơn nữa khẳng định các đại thần cũng sẽ phản đối.
.Thật ra nàng ta cũng không muốn để triều đình can thiệp, đây là đồ của nàng ta a!
.- Chuyện này đương nhiên thần biết rõ, nhưng chúng ta có thể tìm kiếm sự ủng hộ của triều đình.
.- Câu này có ý gì?
.Võ Mị Nương liếc mắt nhìn về hướng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ trầm mặc một lúc, nói: - Hoàng hậu, nếu như Học viện Chiêu Nghi mở cửa đối với sĩ binh có quân tịch thì sao?
.Võ Mị Nương nghe vậy trợn tròn hai mắt, phát ra một tia sáng, nhưng lại lập tức tắt đi, đôi mày sụp xuống suy nghĩ.
.Hàn Nghệ cũng không nhiều lời nữa.
.Trôi qua một chốc lát, Võ Mị Nương đột nhiên nhìn về hướng Hàn Nghệ, như cười lại như không cười nói: - Chuyện này khanh sớm đã nghĩ xong rồi đúng không?
.Hàn Nghệ nói: - Cũng không phải đã sớm nghĩ xong, thần cũng chỉ đi một bước xem một bước.
.Thật ra chuyện này đương nhiên hắn đã lên kế hoạch ngay từ đầu, trừ phi đó là tình hình đột ngột phát sinh, không thì, Hàn Nghệ cũng nghiêng về phía làm một kế hoạch hoàn mỹ, tất cả đều đi theo kế hoạch, đây cũng là tố chất chuyên nghiệp của lão thiên.
.Võ Mị Nương: - Vậy khanh nắm chắc bao nhiêu phần có thể thuyết phục được bệ hạ và cả triều văn võ?
.Hafn Nghệ nói: - Chỉ cần hoàng hậu người gật đầu, dù là Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ bọn họ cản trở, thần cũng có bảy tám phần nắm chắc.
.Võ Mị Nương nhẹ nhàng cười, nói: - Vì sao không phải mười phần.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mưu sự tại người, thành sự tại thiên, dù sao cũng phải cho ông trời vài phần thể diện.
.Võ Mị Nương cười khúc khích, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng trợ uy, lập tức chuyển mắt nhìn ra bên ngoài, nói: - Xem ra trận đấu sắp bắt đầu rồi. Lại nghe được bên khán đài truyền lại từng tiếng thảo luận, không khỏi nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội nói: - Thần ra xem xem.
.Đi đến bên ngoài, chỉ thấy bên khán đài đột nhiên xuất hiện một tấm ván gỗ, phía trước ván gỗ có không ít người đang đứng, vội gọi một người tới, nói: - Đây là cái gì?
.Quản sự kia kinh ngạc nói: - Đây đây không phải do Hàn Thị lang ngài phân phó sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta phân phó sao?
.- Vâng a! Vân Thành Quận chúa nói vậy mà.
.- Vân
.Hàn Nghệ nói:
.- Kia là cái gì?
.- Ồ, là bảng Bạch Lam.
.- Bảng Bạch Lam?
.- Vâng! Chính là bảng thành tích của Học viện Chiêu Nghi nam ngoại ô và tây ngoại ô.
.Vô Y này, làm việc lúc nào cũng phải rành mạch! Hàn Nghệ nghe được dùng lực xoa xoa trán, giơ tay nói: - Được rồi, ta biết rồi. Sau đó hắn lại vào trong rạp.
.Võ Mị Nương nhìn hắn cười không ngừng, hiển nhiên là đã nghe được hết.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Thật ra thật ra thần cảm thấy chủ ý chủ ý này cũng không tồi.
.Võ Mị Nương cười nói: - Xin lắng tai nghe.
.Hàn Nghệ nói: - Học viện Chiêu Nghi của chúng ta hiện nay đang là lúc phát triển, học sinh dễ chiêu, lão sư khó tìm, nội tử làm như vậy, cũng có thể chứng minh nữ nhân cũng thích hợp làm lão sư, như vậy chúng ta có thể chiêu được nhiều nữ lão sư hơn.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Từ trước đến nay khanh luôn dung túng Vô Y như vậy sao?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: - Nếu nói đến dung túng, thật ra thật ra cũng như nhau thôi.
.Võ Mị Nương khẽ ồ một tiếng, nói: - Khó trách quan hệ giữa Vô Y với Phi Tuyết lại tốt như thế.
.- Ha ha Hoàng hậu nói đùa. Hàn Nghệ mặt dày hiếm khi đỏ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận