Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 387.2: Vô Y múa kiếm, ý tại Mẫu Đơn.

.Tiêu Vô Y nói: - Ta muốn đến ngõ bắc mở cửa hàng.
.Hàn Nghệ sửng sốt, đây quả thực là một ý kiến hay a. Như vậy, ta có thể thường xuyên gặp nàng rồi. Hơn nữa còn có thể danh ngôn chính thuận nữa. Nói không chừng còn có thể lén lún mây mưa một trận. Không nên a, chết thật, sao ta lại không nghĩ ra điểm này chứ. Liên tiếp gật đầu nói: - Được a, được a. Vân Thành quận chúa có thể tới, là vinh hạnh của ngõ bắc chúng ta.
.Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt vui sướng của Hàn Nghệ, làm sao không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì. Trong tim thấy ngọt ngào!
.Nhưng Nguyên Mẫu Đơn hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ. Đây là một Hàn Nghệ gian xảo sao? Sao lại giống một con heo vậy.
.Hàn Nghệ đột nhiên cũng chú ý tới ánh mắt quỷ dị của Nguyên Mẫu Đơn nói: - Mẫu Đơn nương tử dường như có lời muốn nói?
.Đâyđây thực sự là Hàn Nghệ sao? Nguyên Mẫu Đơn bình thản nói: - Ngươi chớ có quên. Ngươi đâu có tiệm để cho muội ấy thuê?
.Ác, sắc làm mê muội đầu óc rồi. Đáng ghét, dám dùng mỹ nhân kế với ta. Hàn Nghệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Vân Thành quận chúa.cô có thể tới, ta rất vui. Nhưng các tiệm trong ngõ bắc đã cho thuê hết rồi.
.Tiêu Vô Y vẻ mặt đáng thương nhìn Hàn Nghệ nói: - Nhưng đây không phải là chuyện ta phải suy nghĩ. Tiểu Mập đệ nói có đúng không?
.Hùng Đệ liên tục gật đầu.
.- Tiểu Mập, đệ giúp ta đem những thứ này vào trong phòng.
.Hàn Nghệ đúng là không biết nói gì về Hùng Đệ. Tiêu Vô Y nói cái gì nó đều gật đầu. Đưa tài liệu trong tay cho y.
.Hùng Đệ ồ lên một tiếng. Y mạnh mẽ đứng lên, nhận lấy đống tài liệu trong tay Hàn Nghệ, soạt một tiếng không nhìn thấy nữa. Lại nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh. Y không hề ngốc. Đứng giữa Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y là chuyện khổ nhất của y. Đương nhiên có thể tránh liền tránh a.
.- Tên Tiểu Mập này, chỉ biết trốn tránh. Tiêu Vô Y hết sức xem thường hành vi này của Tiểu Mập.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vô Y. Hắn cũng muốn Tiêu Vô Y đến. Nhưng vấn đề là, hiện giờ hắn không còn tiệm để cho nàng thuê rồi. Thầm nghĩ, mụ đàn bà đang làm cái quỷ gì không biết. Không phải là cố ý chơi xấu ta đấy chứ. Nói: - Vân Thành quận chúa. Chuyện này ta quả thực không có cách nào khác.
.Tiêu Vô Y thản nhiên nói: - Ngươi khẳng định?
.Khẳng định gì. Định làm thật à? Uy hiếp ta? Hừ, ở đây nhiều người như vậy, nàng còn muốn động thủ phải không? Ác, lần trước người còn nhiều hơn lần này, nàng còn đạp ta một cái. Hàn Nghệ lén nháy mắt với nàng. Nhưng Tiêu Vô Y không nhìn hắn, chỉ có thể nói: - Chuyện này mong Vân Thành quận chúa giơ cao đánh khẽ. Như vậy đi, ta hứa với cô, chỉ cần có tiệm ta sẽ cho cô thuê.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy phải chờ tới khi nào?
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Tiêu Vô Y, rõ ràng là muội đang cố tình gây sự, lộng quyền quá. Còn nữa, muội biết làm kinh doanh không?
.Tiêu Vô Y mỉm cười một tiếng.
.- Không lẽ trong thiên hạ chỉ cho phép một nữ nhân là tỷ làm kinh doanh. Nếu ta làm kinh doanh, việc kinh doanh nhất định là sẽ tốt hơn Nữ Sĩ Các của tỷ.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nhạt nói: - Vậy sao? Vậy muội thử nói xem, muội định kinh doanh cái gì?
.- Ta dự tính mở một cửa hàng đàn.
.Tiêu Vô Y lập tức nói.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, chẳng lẽ.
.- Cửa hàng đàn?
.Nguyên Mẫu Đơn cũng sửng sờ, sau đó nói: - Hiện giờ, cửa hàng đàn tốt nhất trên đời chính là cửa hàng của Tư Mã gia ở chợ đông. Muội tuy đánh đàn hay, nhưng với chuyện kinh doanh đàn là hai chuyện khác nhau. Ta không tin là đàn của muội có thể cạnh tranh được với Tư Mã gia.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Mẫu Đơn tỉ không khỏi coi thường tiểu muội quá đấy chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn, nói: - Vậy xin muội hãy cho ta có thể đánh giá cao muội một chút.
.Nguyên Mẫu Đơn, ngạo nghễ nói: - Muội gần đây sáng tạo ra một loại đàn mới, gọi là Vô Y Cầm. Nếu như mang đi bán, Tự Do chi mỹ có coi là gì.
.Đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người nào mặt dầy như này. Hàn nghệ thấy Tiêu Vô Y nói như vậy. Hoàn toàn bái phục da mặt của Tiêu Vô Y. Nếu như hắn không có ở đây thì Tiêu Vô Y có nói khoác thì cũng không sao. Nhưng vấn đề là hiện hắn ở đây. Tiêu Vô Y không thể nói khoác tới mức trắng trợn như thế. Chuyện này không phải người bình thường có thể làm ra.
.Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: - Vô Y tỷ, tỷ nói là sáng tạo ra một loại đàn mới?
.Tiêu Vô Y múa tay nói: - Với trình độ chơi đàn của bản quận chúa, không ai không biết. Cái này có gì đáng kinh ngạc.
.Dương Phi Tuyết khâm phục nói:
.- Như vậy cũng hết sức đáng nể rồi. Người khác nếu làm ra một khúc nhạc hay, đều được hậu nhân tán dương. Huống chi là phát minh ra đàn. Không biết Vô Y tỉ có thể mang ra cho tiểu muội chiêm ngưỡng không?
.Tiêu Vô Y hào sảng nói: - Đợi sau khi tiệm đàn của ta mở. Ta tặng muội một chiếc.
.Ác, trộm phát minh của ta. Lại còn dùng nó để ép ta. Nàng làm như vậy không phải là quá đáng ghét chứ? Hàn Nghệ nhìn thấy Tiêu Vô Y nhất định muốn mở tiệm đàn này. Nhưng hắn thực sự không có tiệm cho nàng thuê. Đây không phải là cố tình gây sự thì là cái gì! Tuy không nói đạo lý là đặc quyền của phụ nữ. Nhưng đây là sự nghiệp của phu quân a. Nàng không nói đạo lý ở chỗ này vậy thì quá đáng rồi. Không khỏi vừa tức vừa giận, dường như không vui nói: - Vân Thành quận chúa, nếu như là kinh doanh khác, vậy thì dễ nói. Nhưng việc cửa tiệm, cho dù cô có giết ta, ta cũng không đưa ta được.
.Tiêu Vô Y khinh thường liếc nhìn Hàn Nghệ, cười nhạt nói: - Cái này không lo. Dù sao thì hiện giờ ngươi không cho ta thuê, đến lúc đó ngươi sẽ cầu để được cho ta thuê cửa hàng.
.- Ừ.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, lợi hại như vậy. Hừ, vậy ta cũng muốn thử xem. Ta cũng không tin là nàng có thể đến ngõ bắc ta gây rối. Đúng là coi sự rộng lượng của ta là yếu ớt rồi. Cũng tốt, dù sao gần đây ta cũng đủ nhiều chuyện rồi, cũng không thiếu chuyện phiền phức này của nàng. Như cười như không cười nói: - Vậy được, quyết định như vậy đi, đến lúc đó ta sẽ đi cầu cô. Trong lòng lại nghĩ. Dù sao thì nàng cũng không nể mặt ta, vậy ta hà tất phải nể mặt nàng. Cùng lắm thì kêu tiểu Dã ở bên bảo vệ ta hai mươi tư giờ. Ngoại trừ đấu võ, bằng không ta sẽ không sợ nàng.
.- Được.
.Tiêu Vô Y nghiền ngẫm cười, lập tức đứng dậy.
.- Đợi chút.
.Nguyên Mẫu Đơn bỗng nhiên lên tiếng gọi Tiêu Vô Y. Sau đó liếc nhìn Tiêu Vô Y nói: - Ta không tin Tiêu gia đồng ý cho muội đến ngõ bắc kinh doanh.
.Tiêu Vô Y cười nói:
.- Những lời này của Mẫu Đơn tỷ sai rồi. Tiêu gia ta chắc chắn sẽ không phản đối Vô Y cầm được nhân thế tán thưởng.
.Không phải chứ. Đàn ta tặng cho nàng biến thành của Lan Lăng Tiêu Thị từ khi nào vậy. Hàn Nghệ nghe vậy thầm tức giận. Như vậy là coi như nhận sính lễ rồi nha. Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ tay không đi đón dâu.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi nhíu lông mày, trầm ngâm một lúc, hai mắt khép hờ nói: - Trong Nữ Sĩ các của ta có một cửa tiệm. Nếu như muội không chê, ta có thể đem tiệm đó cho muội thuê.
.Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên một chút vui vẻ. Nhưng vừa lúc bị Hàn Nghệ nhìn thấy. Hóa ra là nói chuyện nửa này. Nàng như này gọi là Vô Y múa kiếm, ý tại Mẫu Đơn a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận