Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1149: Đều là một đám con bạc.

.- Lão Trương, giống như buổi trưa, mang 5 phần.
.Trình Xử Lượng bò rạp trên quầy, rất hưng phấn nói, kì thật y thích phương thức ăn cơm như này.
.- Được, Sir!
.Trưởng Tôn Diên nhân cơ hội nhỏ giọng nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, vừa rồi người cũng quá... !
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Ngươi tin hay không, ngày mai, Tổng cảnh ti nhất định mời khách.
.Trưởng Tôn Diên sửng sốt.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt.
.Trưởng Tôn Diên lập tức hiểu được, bật cười ha hả.
.Rất nhanh, 5 người đã lấy cơm canh xong, bởi vì Đường triều là chế phân xan (chia phần ăn riêng), vì thế mỗi người một khay, hai mặn, hai nhạt, còn có một bát canh cá, hết sức thịnh soạn.
.Cổ đại chú trọng địa vị, quan viên không thể ăn cơm cùng với thuộc hạ cấp bậc quá chênh lệch, nhưng ở Cục Dân An hoàn toàn không có sự phân biệt, trong trại huấn luyện đều có phòng bao, ở trong này thì lại không có, chỉ có một phòng bao khách quý, có khách thì mới mở ra, có thể thấy Hàn Nghệ rất tiết kiệm. Năm trùm sò tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống.
.Thùng thùng!
.Vừa mới ngồi xuống, đã có hai bóng người đi đến chỗ ngồi xuống, chính là Dương Mông Hạo và Thượng Quan Vân.
.- Làm gì?
.Hàn Nghệ tò mò nhìn hai người bọn họ.
.Dương Mông Hạo cười ha hả, nói: - Phó đốc sát, chúng ta có chuyện tìm huynh.
.- Chuyện gì?
.- Chúng ta muốn xin ngủ ở ký túc xá.
.- Vì sao?
.- Chúng ta ở trại huấn luyện đã quen rồi! Thượng Quan Vân nói.
.Lúc này, bọn Vi Phương cũng đều từ bên cạnh đi tới, lắng tai nghe.
.Bọn họ đãthích cuộc sống tập thể như thế này rồi, nhất là Dương Mông Hạo, gã ta thấy phiền nhất là ở trong nhà, Dương Tư Huấn bảo thủ như vậy, chán đến mức nào, bọn họ vẫn thích sống trong ký túc xá hơn.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói các ngươi cũng đúng là không có việc gì lại kiếm chuyện để làm, có nhà không về, chạy ra ký túc xá ngủ, xây dựng ký túc xá thì không cần đến tiền à, triều đình làm ký túc xá là để chăm nom cho những cảnh sát hoàng gia ở ngoại thành, các ngươi đừng thêm náo nhiệt nữa, đừng bảo ta không đồng ý, cho dù ta đồng ý, cũng không có chỗ cho các ngươi ngủ, mau đi ăn cơm, ăn xong ai nên về nhà thì về nhà, ai cần đi họp thì đi họp.
.Đám người Dương Mông Hạo, Thượng Quan Vân đều lộ vẻ thất vọng.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Các ngươi muốn ngủ ở ký túc xá cũng không dễ dàng, không bao lâu nữa các ngươi đều phải đến châu huyện xung quanh tuần tra, đến lúc đó muốn về cũng không về nổi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đúng đúng đúng, sau này khi các ngươi đi công tác, muốn một người một giường, hay là hai người một giường, đều tùy các ngươi.
.Dương Mông Hạo hưng phấn nói: - Đúng rồi, ta thiếu chút nữa quên mất chuyện này.
.Hàn Nghệ thật quá phục tiểu tử này, ngươi để gã ta sống ở bên ngoài một năm, gã ta cũng không muốn về nhà nữa, dù sao thì mười mấy năm nhàm chán nên giờ lại thích náo nhiệt, lúc mới đến trại huấn luyện, những con cháu quý tộc này kẻ nào cũng muốn về nhà, duy chỉ có mỗi tên tiểu tử này lại không muốn về chút nào.
.Bời vì thời gian ăn cơm ở trại huấn luyện là vô cùng quý báu, cảnh sát hoàng gia cũng đã tạo thành thói quen rồi, ở nhà cũng như vậy, tập trung vào việc ăn cơm. Sau khi ăn xong, có vài người giao ca, cảnh sát hoàng gia không phải chịu hạn chế cấm đi lại ban đêm, vì cảnh sát hoàng gia phải đi tuần tra, ngày hôm nay trời sập tối, nhưng chưa tối hẳn, người nên về nhà liền khẩn trương về nhà, người cần đổi ca thì khẩn trương đổi ca.
.Toàn bộ tiểu tổ trưởng ở lại, đi đến phòng hội nghị để họp bàn.
.Bàn Hàn Nghệ thiết kế khẳng định là hình bầu dục.
.Trình Xử Lượng ngồi ở chính diện nhất, vô cùng nghiêm túc nói: - Hôm nay là lần đầu tiên cảnh sát hoàng gia tuần tra, nói thử xem đã thu hoạch được gì nào!
.Thôi Hữu Du lập tức nói:
.- Trước đó, đối với dân gian rối ren mà nói, cách thức triều đình ta thi hành là dân không cáo, quan mặc kệ. Hiện giờ cảnh sát hoàng gia chúng ta chủ động tuần tra, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều tranh cãi. Chúng ta lấy hòa giải làm chính, hay là lấy pháp luật làm chính.
.Trình Xử Lượng trực tiếp đưa mắt nhìn một lượt, nói: - Ngươi thấy thế nào?
.Đây chính là đạo hạnh mà lão đại nên có, nếu cái gì cũng tự mình suy nghĩ, vậy còn cần đám thuộc hạ các ngươi làm gì.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Ta cho rằng nếu cảnh sát hoàng gia chúng ta lấy dân chúng làm trọng, khi xử lý tranh chấp nhỏ cũng nên như thế, dưới điều kiện tiên quyết không can thiệp đến đại dân chúng, nếu một bên muốn cáo trạng, vậy thì chúng ta nhất định phải nhận, nhưng nếu như hai bên đều không muốn cáo quan, vậy thì vẫn nên lấy hòa giải làm chính, tốt nhất vẫn là không nên vì cảnh sát hoàng gia chúng ta mà làm ảnh hưởng đến kế sinh nhai của dân chúng.
.Đám người Hàn Nghệ nghe vậy thoáng gật đầu.
.Thôi Hữu Du lại nói: - Nhưng luật pháp chúng ta có rất nhiều tranh chấp về xử lý, và còn có luật pháp không rõ ràng, ta cho rằng nên hoàn thiện luật pháp trong vấn đề này, nếu không, cảnh sát hoàng gia vô cớ xuất binh.
.Trình Xử Lượng nói: - Chuyện này phải nhờ Trưởng Tôn Thiếu giám rồi!
.Hàn Nghệ nói: - Về vấn đề lập pháp, nhất định phải thận trọng, không thể nhất thời nóng vội, các ngươi trước cứ thu thập một số tranh cãi ngoài luật pháp, đến lúc đó sẽ nhất trí thảo luận.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Còn có một tình trạng dường như chúng ta đều không để ý đến, hai năm gần đây, thông thương càng ngày càng phồn thịnh, thương nhân lui tới tăng lên không ít, những thương nhân này đều là người mang theo nhiều tiền, khiến không ít người bí quá làm liều, chuyên môn ở trên đường ngoại ô, cướp đoạt tiền bạc của thương nhân ngoại địa. Mới ngày đầu tiên, Tu Tịch đã bắt được một tên cường đạo cướp của thương nhân ở ngoại ô phía nam. Chúng ta hẳn phải điều động thêm nhân lực, bảo đảm an ninh vùng ngoại ô, đây là vùng kinh kỳ, sao có thể để cho chuyện thế này xảy ra được.
.Uất Trì Tu Tịch cười khà khà, nói: - Đúng là không thiếu những kẻ cường đạo lá gan không nhỏ, giữa ban ngày ban mặt, đơn thương độc mã mà dám cướp đoạt giữa đường, nhưng gặp phải ta và Tiêu Hiểu, cũng coi như là sự bất hạnh của hắn ta.
.Hàn Nghệ sắc mặt ngưng trọng nói: - Kỳ thật vấn đề này ta cũng luôn suy nghĩ đến, bởi vì thương nhân càng nhiều, người lui tới cũng càng ngày càng nhiều, điều này sẽ tăng thêm độ khó cho việc duy trì trị an, chúng ta nhất định phải đảm bảo an toàn cho thương nhân, đây là điều cơ bản nhất. Ta tán thành đề nghị của Độc Cô cảnh trưởng, tăng thêm số lương kỵ cảnh.
.Trình Xử Lượng cau mày nói: - Vậy nên tăng thêm bao nhiêu người?
.- Ít nhất gấp đôi! Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Đồng thời phải hợp tác cùng với trạm nghỉ chân trong vùng kinh kỳ, xác thực cảnh sát hoàng gia chúng ta ở điểm dừng chân ở ngoại ô, như vậy mới tiện cho việc tuần tra được.
.Trình Xử Lượng gật gật đầu nói: - Việc này ta sẽ thông báo với bệ hạ, để bệ hạ cấp thêm ngựa cho chúng ta.
.Cục Dân An không thuộc Tam Tỉnh quản lý, là cơ cấu trực thuộc hoàng đế.
.Lư Khai Minh đột nhiên nói: - Hôm nay ta với Tiểu Mông ở Diên Phúc Phường gặp một cặp phu thê tranh cãi ầm ĩ trên đường, nguyên nhân chính là bởi vì người nam kia đam mê cờ bạc, đánh thua hết sạch tiền trong nhà, dẫn đến phu thê bất hòa. Luật pháp triều đình ta nghiêm cấm mở sòng bạc, nhưng từ những năm Vĩnh Huy, sòng bạc ngày một nhiều, đối với vấn đề này triều đình vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
.Dương Mông Hạo và Trình Xử Lượng nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hắn buồn bực nói: - Các ngươi nhìn gì ta?
.- Không có gì!
.Hai người đồng thanh nói.
.Không biết có phải Hàn Nghệ quên rồi không, hai người bọn họ là đồ đệ của hắn, chuyên môn học đổ xúc xắc với Hàn Nghệ.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Từ Tần tới nay, đã có pháp lệnh nghiêm cấm đánh bạc, nhưng lại không cấm triệt để, qua nhiều triều đại, triều đình cũng không ngăn chặn được việc này.
.Vi Đãi Giới nói: - Đánh bạc cũng chỉ để vui vẻ, đừng nói dân gian có người bài bạc, trong quân và quan viên trong phủ cũng thường hay tụ tập bài bạc, nhưng hơn phân nửa mục đích chỉ để giải trí, trong hoàng cung cũng có kẻ đánh bạc thì còn nói được gì.
.Trình Xử Lượng lau mồ hôi một cái, y thường xuyên triệu tập thuộc hạ tụ họp đánh bài. Việc này Hàn Nghệ cũng từng thấy, trong lòng thầm kêu hỏng rồi, khẩn trương nói:
.- Việc đánh bạc này, so với giới hạn ở dân gian, trong quân nghiêm khắc hơn nhiều, nhưng cũng không cấm được. Binh lính khi đánh giặc, ngươi có thể cấm họ bài bạc, nhưng khi đánh giặc xong, binh lính có thể sống sót đều vlà ừa mới từ cõi chết trở về, nếu ngươi còn không cho họ bài bạc, vậy thì có chút không có nhân tính rồi, chúng ta cũng rất khó làm được.
.Lý Tư Văn, Uất Trì Tu Tịch đều thoáng gật đầu.
.Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn đều đã lăn lộn trong quân ngũ, không thể nào không đánh bạc được.
.Hơn nữa, đạo lý rất đơn giản, người bài bạc đều là một đám con cháu quý tộc.
.Độc Cô Vô Nguyệt liền nói:
.- Nhưng đánh bạc cũng không phải để giải trí, cũng không phải là việc của một người, không ít gia đình vì cờ bạc mà tan cửa nát nhà rồi, còn có nhiều con bạc vì thiếu nợ không ít, chỉ có thể đi ăn trộm, điều này sẽ tạo thành tai họa ngầm rất lớn cho sự an toàn của dân chúng.
.Y là loại người rất biết kiềm chế bản thân, y có tính hãnh diện, không có tật xấu, hơn nữa còn khinh bỉ những kẻ xấu nết, y đánh giá một người, dựa vào tố chất chứ không phải xuất thân, trước giờ y vốn rất ghét dân cờ bạc.
.Lư Khai Minh cũng nói: - Hơn nữa hơn phân nửa sòng bạc mở vào ban đêm, bọn họ chẳng những phá hoại phường tường, còn quấy rầy đến cuộc sống của dân chúng xung quanh.
.Những kẻ không đánh bạc như Thôi Hữu Du, Ngôn Hào thì kiên quyết phản đối, yêu cầu hành động với việc này.
.Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới, Trình Xử Lượng, Uất Trì Tu Tịch đều là dân cờ bạc, bọn họ không phản đối gì.
.Trình Xử Lượng làm Tổng cảnh ti, biết rõ sai phạm mà không chú ý, chuyện này nếu hoàng đế biết được, vậy thì không tốt rồi, Độc Cô Vô Nguyệt, Hàn Nghệ, Lý Tư Văn đều có thể trực tiếp thượng tấu lên hoàng đế, không giống như quan nha thông thường, quan hệ giữa cấp trên cấp dưới không nghiêm khắc như vậy, nhưng y lại không muốn quản nhiều đến chuyện này, y cho rằng đánh bạc là để giải trí thôi, không ảnh hưởng toàn cục, tất cả mọi người đều bày tỏ ý kiến, trong năm trùm sỏ, chỉ có Hàn Nghệ vẫn chưa lên tiếng, mà ý kiến của Hàn Nghệ thì lại rất quan trọng, thứ nhất Hàn Nghệ là Tể tướng, thứ hai là vì Cục Dân An là do chính Hàn Nghệ thành lập, vì thế y nói với Hàn Nghệ:
.- Hàn Thị lang, ngươi thấy thế nào?
.Hàn Nghệ suy tư hồi lâu rồi nói: - Các ngươi nói đều có lý, khẳng định đánh bạc là việc không đúng, nhưng mấu chốt là sòng bạc có cấm cũng không được, so với lãng phí nhân lực, vật lực đi làm chuyện này, chi bằng chúng ta tập trung tinh lực đi trợ giúp dân chúng, hiện giờ Cục Dân An chúng ta vừa mới bắt đầu, việc chính đầu tiên phải làm là lấy được lòng tin của dân chúng, không nên đánh động quá nhiều, làm không tốt, có khả năng lợn lành thành lợn què, sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại một phương án cụ thể, hạn chế bài bạc.
.Trình Xử Lượng vỗ bàn một cái, nói: - Nói rất hay, chuyện gì cũng đều có việc cấp bách, có việc trì hoãn, sòng bạc không phải hôm nay mới có, từ cổ chí kim, muốn trừ bỏ tận gốc ngay tức thì, nói thì dễ làm thì khó, trước tiên chúng ta nên để cho dân chúng thích ứng với sự tồn tại của cảnh sát hoàng gia đã, ta thấy việc này sau này hãy nói đi.
.Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới đều gật đầu.
.Độc Cô Vô Nguyệt vừa thấy 5 trùm sỏ cũng không quá tán thành, y chỉ là một tên cảnh trưởng thôi, cũng chỉ có thể từ bỏ.
.Ngày thứ hai, lúc chạng vạng tối, Hàn Nghệ cả ngày chưa thấy lộ diện đột nhiên đến Cục Dân An, và còn mời 5 trùm sỏ họp hội nghị khẩn cấp trong phòng làm việc của Tổng cảnh ti.
.- Xảy ra chuyện gì vậy?
.Trình Xử Lượng không hiểu chuyện gì nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Ta đề nghị tối nay tất cả cảnh sát hoàng gia xuất động, xóa sổ tất cả sòng bạc trong thành Trường An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận