Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 329.1: Kỹ thuật phòng ngừa.

.Bây giờ đang vào mùa thu trời mát, hơn nữa nam nhân cũng đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, nghĩ cũng biết, một khi Phượng Phi Lâu chính thức khai trương, thể nào cũng bị chen chúc chật ních.
.Vì vậy, cho dù là lai rai cũng phải bắt đầu từ chế độ bán vé, bằng không thì không thể nào làm buôn bán được.
.- Tiểu Nghệ ca, vé đã viết xong rồi.
.Trà Ngũ thần thần bí bí đưa một miếng vải trắng dài chừng ba tấc, rộng một tấc cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cầm xem, chỉ thấy trên đó viết Bạch sắc sinh tử luyến, hồi thứ ba mươi, hàng thứ nhất, số một, bên dưới lại còn có hơn mười văn tự hoàn toàn không trọn vẹn bên cạnh.
.Trà Ngũ hỏi: - Tiểu Nghệ ca, như vậy được rồi sao.
.- Được hay không còn phải kiểm tra một chút.
.Hàn Nghệ đi vào trong phòng, một lát sau thì đi ra, chỉ thấy trên tay còn có thêm một hộp gỗ nhỏ, hắn mở hộp gỗ ra, bên trong còn có một con dấu gỗ và một đĩa thuốc nhuộm nhỏ.
.Hàn Nghệ cầm con dấu gỗ chấm chút màu nhuộm, ấn lên trên khối vải trắng kia, một lát sau, hắn mới buông ra.
.Chỉ thấy tấm vé nửa trắng nửa đen vừa rồi lập tức trở nên vô cùng phức tạp, kích cỡ con dấu và miếng vải vừa hay thích hợp, bên cạnh vé đều là từng cuộn sóng, bên trái là hình đầu một người, hơn nữa còn là mặt nghiêng, chính là hình đầu của bản thân Hàn Nghệ, còn góc bên phải lại là một con phượng hoàng nhỏ, nhưng vô cùng trừu tượng, chỉ vẽ nên từ đường cong, không phải là hắn không có tay nghề, mà là hắn sợ con phượng này có quá chói mắt hay không, dù sao thì phượng hoàng trước nay đều đại diện cho Hoàng hậu, trừu tượng một chút thì không còn vấn đề, giống phượng mà không phải phượng, giống chim mà không phải chim.
.Còn chuyện tại sao hắn khắc cái hình đầu người lên, bởi vì bên trong đầu người này bao gồm một số kiến thức phác họa, người đương thời không hiểu kiến thức về mặt này, muốn bắt chước vô cùng khó khăn.
.Mặt khác còn có một vài hoa văn hình hoa, vô cùng tinh tế, nhưng những con chữ đen kia vừa hay xuất hiện ở những khe hở của hoa văn, kết cấu vô cùng khéo léo.
.Mặt khác, màu nhuộm này cũng là màu tím hơi đỏ, vô cùng độc đáo.
.Trà Ngũ ngây người nhìn, nói: - Đây đây là Tiểu Nghệ ca.
.Hàn Nghệ cười gật đầu, xem ra kỹ thuật điêu khắc của ta cũng không kém nha.
.Trà Ngũ kinh ngạc nói: - Tại sao Tiểu Nghệ ca lại muốn in hình đầu của mình lên.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất đẹp trai sao.
.- Hả.
.Trà Ngũ sững ra, sau đó liên tục gật đầu nói: - Đẹp trai, vô cùng đẹp trai quả thực... Không còn cách nào, chưa từng đọc sách, lượng từ vựng quá ít, nói một nửa liền ngắc ngứ.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Tuy rằng ta biết ngươi đang nịnh nọt, nhưng ta nghe thấy cũng rất vui vẻ, chỉ là lần sau khi nịnh nọt, biểu hiện phải phong phú hơn một chút, đừng cứng ngắc như vậy, hơn nữa, học thêm nhiều từ nịnh hót vào, nịnh được một nửa liền không nịnh tiếp sẽ khiến hai bên vô cùng không thoải mái. Ngươi tuyệt đối đừng vì vậy mà cảm thấy xấu hổ, thật ra nịnh nọt sẽ làm cho người ta vui vẻ, đây là chuyện tốt, nhưng phải nịnh chuyên nghiệp một chút.
.Trà Ngũ nghe mà ngây ngẩn, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa, a dua nịnh nọt không sai, nhưng mà dạy rõ ràng như vậy cũng không tốt lắm.
.- Muốn trở thành một quản gia thành công, ngươi còn phải đi một con đường rất dài.
.Hàn Nghệ cổ vũ vỗ bờ vai gã, lại cầm tấm vé trên bàn kia nhìn xem, đây chính là đợt vé kịch đầu tiên của Phượng Phi Lâu tương lai.
.Thật ra kỹ thuật điêu khắc của hắn lợi hại nhất đẳng nhất, nhưng hắn cũng biết đương thời cũng có rất nhiều cao thủ, do vậy hắn mới sử dụng kiến thức mỹ thuật của đời sau, còn chuyện điều chế thuốc nhuộm đặc thù thì càng nhẹ nhàng thoải mái, dù sao thì hắn cũng coi như chuyên gia làm giả, đặc biệt là tranh cổ, nên chắc chắn có nghiên cứu về màu nhuộm.
.Mặt khác, chính là những văn tự chưa hoàn chỉnh bên cạnh, thật ra đây là ám ngữ, đại diện cho ngày tháng, số hàng, số chỗ ngồi.
.Bởi vì ngày tháng thay đổi, do vậy văn tự của mỗi lần đều không giống nhau, hơn nữa còn có thuốc nhuộm đặc thù, con dấu tinh xảo, muốn hoàn toàn bắt chước được thật sự không phải chuyện một sớm một chiều.
.Chờ khi những người bên ngoài chân chính bắt chước được thì Hàn Nghệ chắc chắn đã cải tiến rồi. Thật ra đây chỉ là kỹ thuật phòng ngừa đơn giản nhất nhất nhất trong đầu của hắn, ngươi muốn bắt chước, không biết phải tốn mất bao nhiêu thời gian, nhưng hắn muốn cải tạo thì lại quá đơn giản, cho nên hắn hoàn toàn không sợ bị người ta bắt chước.
.Điều duy nhất khiến hắn buồn bực là kỹ thuật in ấn hiện nay vô cùng lạc hậu, biện pháp nguyên thủy nhất chính là dựa vào viết tay, may mà Phượng Phi Lâu cũng không lớn lắm, số người có thể chứa được cũng không nhiều lắm, Hàn Nghệ đã tìm một đám người biết viết chữ đến, mỗi người phụ trách viết một hàng, bảo đảm nét chữ mỗi hàng đều phải giống nhau, nhưng cũng không phải là nét chữ của mỗi một tấm vé đều giống nhau, mà là mỗi lần muốn viết văn tự đều phải nói cho bọn họ biết trước một ngày, người viết cũng không biết là có ý gì.
.Hàn Nghệ còn chuẩn bị bảo Trà Ngũ tìm mấy người đáng tin cậy đến, chuyên phụ trách kiểm tra phiếu, sau đó truyền thụ ám ngữ cho bọn họ.
.Hàn Nghệ đột nhiên thở dài.
.Trà Ngũ nói: - Tiểu Nghệ ca, có phải có gì không ổn không.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không phải không ổn, chỉ là chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm.
.Từng tấm từng tấm vé nho nhỏ khiến hắn cảm thấy khoa học kỹ thuật hiện nay quá lạc hậu, giấy rất đắt thì không nói, còn không dùng được, chỉ có thể dùng vải thay thế, thuật in ấn cũng thế, còn phải dựa vào viết tay, không thể làm đến hoàn mỹ nhất.
.Bây giờ làm ăn nhỏ thì còn chưa hiện rõ lắm, đợi sau khi quy mô phát triển lớn hơn thì những khiếm khuyết đó nhất định sẽ hiện ra toàn bộ.
.Xem ra ta còn phải đầu tư một số kỹ thuật vào, ôi, thật là phiền toái mà. Hàn Nghệ vừa nghĩ đến còn nhiều chuyện phải làm như vậy, không khỏi cảm thấy vô cùng đau khổ, thật ra hắn là một người lười biếng.
.Đúng lúc này, chợt nghe có người hét lên bên ngoài: - Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, ngươi nhanh chóng ra đây cho bản công tử.
.Hàn Nghệ và Trà Ngũ nhìn nhau.
.Lần này lại xảy ra chuyện gì đây.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, lần này về hình như chuyện phiền lòng không ngừng ập tới.
.Trà Ngũ lập tức nói: - Ta ra ngoài xem.
.Hàn Nghệ cũng vội vàng cầm vé và con ấn mang vào phòng giấu đi.
.Vừa mới giấu xong thì Trà Ngũ mồ hôi đầy đầu chạy vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, không xong rồi, bọn Triệu công tử, Lệnh Hồ công tử đã tìm đến cửa.
.- Có ý gì.
.Hàn Nghệ nghe thấy mà vẻ mặt hoang mang.
.Trà Ngũ vừa mới mở miệng, chỉ nghe thấy trong viện có người kêu ầm lên: - Hàn Nghệ, ta biết ngươi ở trong phòng, nhanh chóng ra đây.
.Mẹ, cải tạo cái này, cải tạo cái kia mà quên mất cải tạo hậu viện này, lão tử nhất định phải làm một cánh cửa sắt lớn ở đây, để tránh những tên khốn kiếp kia muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thật sự là coi nơi này như nhà xí mà. Hàn Nghệ nguyền rủa đầy bụng đi ra ngoài, chỉ thấy trong viện có bảy tám công tử ca, đều là con cháu quý tộc, liên tục chắp tay nói: - Các vị công tử, đã lâu không gặp.
.Triệu gia nhị lang, Triệu Bi vẻ mặt đầy đầy giận dữ nói: - Bản công tử bây giờ bệnh rất nặng.
.Hàn Nghệ hiểu nhưng vờ như hồ đồ nói: - Không biết Triệu công tử không thoải mái ở đâu, nếu là trong lòng có bệnh, ta có thể giúp Triệu công tử coi thử, nếu là thân thể có bệnh thì ta không coi được, phải đi tìm lang trung khám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận