Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1232.1: Ai không từng ấu trĩ

.Trưởng Tôn Diên này nổi danh là tâm tư tinh tế, vốn cũng là xuất thân thế gia đại tộc, gã ta có thể không nhìn thấy vấn đề sở tại sao, kỳ thực gã ta đã sớm nghĩ đến điểm này, tôn chỉ của Cục Dân An và văn hóa sĩ thân sẽ có xung đột, nhưng gã ta vẫn luôn nói, gã ta chính là hi vọng đến sau khi khỏi tình trạng nàyxuất hiện, bức Hàn Nghệ đi lên phía trước. Nhưng gã ta không muốn hại Hàn Nghệ, chỉ là gã ta thấy Hàn Nghệ nhiều lần có thể phá vỡ một số truyền thống, gã ta hi vọng Hàn Nghệ có thể phá vỡ truyền thống này, bởi vì gã ta có gánh nặng gia đình, Hàn Nghệ không có chỗ cố kỵ nào.
.Hơn nữa gã ta là người trong pháp gia, đương nhiên gã ta không tán thành quan điểm "Quan có chính pháp, dân có lệ làng" này, gã ta vẫn hy vọng trọng điểm chấn chỉnh, đây mới là tư tưởng pháp gia sở tại.
.Nhưng gã ta thật không ngờ, Hàn Nghệ lần này không muốn đấu, ngược lại còn muốn hợp tác với sĩ thân.
.Bởi vì gã ta không biết, không chỉ là trên pháp luật, còn có kế hoạch của Hàn Nghệ cũng nảy sinh xung đột với mấy sĩ thân kia, nếu ngươi tạo ra áo lực cho mấy thân sĩ kia ở một mặt nào đó, nhưng sĩ thân chắc chắn sẽ trả thù phương diện khác, cái này thì khó phòng bị rồi, bởi vậy không phải vạn bất đắc dĩ, Hàn Nghệ không muốn xung đột với những sĩ thân ở địa phương, nếu ở Trường An thì hắn chẳng sao cả, bởi vì ở đây chỉ liên quan đến chính trị, là hai chuyện khác nhau.
.Nhưng dường như dù cho Hàn Nghệ làm chuyện gì, đều không lách khỏi sĩ thân quý tộc, nhưng đây chính là xã hội Đường triều, đến hoàng đế cũng không lách được, hắn có thể lách được sao?
.Tuy nhiên Hàn Nghệ tạm thời cũng không nghĩ ra được một biện pháp tốt nào, chỉ có thể cảnh sát hoàng gia phái đi trước, xem xem vấn đề sẽ xảy ra ở chỗ nào, sau đó mới nghĩ cách giải quyết.
.Việc này vẫn là do Trưởng Tôn Diên phụ trách, Hàn Nghệ không hề can dự, hắn vẫn phải đi tiến hành đàm phán cuối cùng về việc nhận thầu với mấy thương nhân kia.
.Đối phó với sĩ thân ngoan cố, Hàn Nghệ có chút khó xử, nhưng đối phó với thương nhân ấy mà, hắn vẫn là nắm chắc phần thắng.
.Kết quả cũng không xuất hiện sai sót gì, chỉ có điều Trịnh Phượng Sí bọn họ yêu cầu làm hợp đồng thuê nông phu phải chi tiết hơn nữa, quy định rõ quyền lợi hai bên, ta cho ngươi bao nhiêu tiền, ngươi mỗi ngày phải nghỉ ít làm nhiều, một tháng được nghỉ mấy ngày, không thể tránh khỏi, mọi người đều nói rõ trước, tránh đến lúc đó đôi co không rõ, nói không hiểu. Lúc trước, thương nhân và địa chủ không muốn xử tử quy củ, luôn muốn lưu lại đường sống cho mình, bởi vì họ là bên cường thế, bọn họ có thể chơi xấu, giống như người buôn bất động sản sau này vậy, thiết lập các loại cạm bẫy trên hợp đồng mua nhà, có thể không viết thì tận lực không viết, có thể gây mơ hồ thì tận lực gây mơ hồ, không có cách nào thêm một nhân tố không kháng lực.
.Nhưng hiện giờ triều đình làm người công chứng, loại tình huống này cũng chưa bao giờ xuất hiện, nhưng đây không phải nói thương nhân địa chủ mất đi ưu thế, nhưng vì họ không biết triều đình sẽ giúp bên nào, nếu không nói rõ ràng, cũng thật không biết là ai chịu thiệt, hơn nữa việc này là Hàn Nghệ chủ đạo, bọn họ cũng không dám chơi những chiêu khôn vặt đó, suy trước tính sau, vẫn đừng mạo hiểm, cũng đừng nhặt vừng ném dưa, rõ ràng định sẵn luôn, hết thảy chúng ta đều nói chuyện bằng khế ước, ai cũng đừng lừa dối ai.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ vẫn là đại diện cho nông phu, triển khai một phen mặc cả cò kè với bọn họ, hắn khôn khéo như vậy, vừa thấy bọn họ yêu cầu hà khắc như vậy, rõ ràng chính là đưa ra không gian đàm phán rất lớn, vậy đương nhiên tận lực tranh thủ a.
.Cũng may chia rẽ không lớn, hai bên đều đưa được một thỏa hiệp nhất định, cuối cùng ký kết vào khế ước.
.Khế ước này vừa ký, hai bên đó đều là mãn nguyện thỏa thuê, thương nhân nháy mắt có được một mảnh đất lớn như vậy, mặc dù là thuê, nhưng cũng có thời hạn ba mươi năm, đây chính là có không gian phát triển rất lớn. Mặt khác, cứ mười năm thương nhân có thể chọn lựa chế định lại khế ước vô điều kiện thêm một lần, mà bên phía bách tính phải chọn lựa để tái thiết lập hợp đồng trong tình huống nhất định, bên trong chế định mới cũng bao gồm từ chối tiếp tục khế ước, hơn phân nửa là bảo đảm lợi ích của thương nhân, sở dĩ có điều lệ này, là vì thương nhân phải đảm đương nguy hiểm, nếu như chế định chết rồi, mà đến lúc thương nhân lại thua lỗ thì sẽ rất phiền phức, Hàn Nghệ tận lực làm cho linh hoạt hơn một chút.
.Đối với Hàn Nghệ, việcnày nhìn qua chỉ là một bước nhỏ, nhưng đối với cả kế hoạch của hắn, lại là một bước rất lớn, trồng trọt cây công nghiệp, tất yếu sẽ thúc đẩy buôn bán, nếu không, cũng không nói đến cây công nghiệp nữa.
.Sau khi ký kết khế ước này, chuyện kế tiếp Hàn Nghệ vẫn là giao cho Trịnh Thiện Hành làm, để Trịnh Thiện đưa thương nhân đi gặp mặt dân chúng. Bởi vì dân chúng tin tưởng Trịnh Thiện Hành, dù sao uy danh của Trịnh gia lại thêm bản thân Trịnh Thiện Hành nhiều năm qua tích lũy danh vọng nhờ vào làm việc thiện, bất kể là dân chúng, hay là huyện nha đều vô cùng tin tưởng Trịnh Thiện Hành. Mà Hàn Nghệ thì, nói thế nào cũng là xuất thân thương nhân, bây giờ mọi người không chút thiện cảm nào với thương nhân.
.Mà sau khi làm xong việc này, Hàn Nghệ liền lén lút tự cho mình nghỉ ngơi, trước kia hắn muốn nghỉ là cứ trực tiếp nghỉ, Lý Trị cũng biết hắn rất vất vả, bề ngoài muốn quản trướng, bên trong vẫn phải biến pháp, đặc biệt cho phép hắn tự mình quyết định ngày nghỉ. Nhưng bây giờ thì, bên kia Lý Tích mới vừa xuất chinh, lão đại Hộ Bộ ngươi làm sao có thể nghỉ, không bắt ngươi đợi lệnh hai mươi bốn tiếng ở điện Lưỡng Nghi, cũng đã đủ nể tình rồi, chỉ có thể không lộ thanh sắc nghỉ ngơi một chút.
.Nếu nói thư thả, Phượng Phi Lâu đương nhiên là chỗ tốt nhất để đến, hơn nữa hắn còn phải trù bị việc bán ghế Thái Tử, về việc ghế Thái Tử tuy nói là suy nghĩ của Lý Hoằng đề xuất ra, nhưng ghế có bánh xe quá thường gặp ở hậu thế, dựa vào kỹ xảo thợ thủ công của Phượng Phi Lâu, lại thêm lý luận và kỹ thuật mới bọn họ học được từ Hàn Nghệ, muốn làm ra thật sự là không quá khó.
.- Hô... !
.- Tiểu Mập, ngươi mập như vậy, còn di chuyển nhanh như thế, cẩn thận làm hỏng ghế Thái Tử, chúng ta không có chỗ ngồi đâu. Chỉ thấy Hùng Đệ ngồi trên ghế Thái tử kiểu dáng mới nhất, đấu đá lung tung trong đại sảnh, nhưng làm cho Mộng Đình, Mộng Tư các nàng vô cùng căng thẳng, bởi vì các nàng cũng muốn ngồi, sống đến lớn thế này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chiếc ghế có bánh xe này, Tiểu Mập béo như vậy, ngồi ở phía trên nghịch ngợm như thế, ghế Thái Tử này có chịu nổi không trời.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu ghế Thái Tử này dễ dàng bị phá hỏng như thế, vậy ta cũng không dám gọi là ghế Thái Tử, ta để Tiểu Mập ngồi trước, chính là thử xem chất lượng của cái ghế này.
.Hùng Đệ dương dương đắc ý nói: - Mộng Đình, muội nghe chưa, béo cũng có cái tốt của béo.
.Mộng Đình che mặt cười, hừ một tiếng.
.Hùng Đệ lập tức tâm địa mềm nhũn, chớp chớp mắt, lại nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ đại ca, hay là cho Mộng Đình ngồi trước một chút, lát nữa đệ lại thử giúp huynh.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.Hùng Đệ vội vàng đứng dậy, mời Mộng Đình ngồi. Mộng Đình kiêu ngạo một lát, liền vui sướng ngồi lên, lại có chút khiếp đảm nói: - Tiểu Mập, huynh phải trông chừng ta một chút, đừng để ra ngã đấy.
.Hùng Đệ vỗ ngực nói: - Muội yên tâm, tuy thân thủ ta không bằng Tiểu Dã, nhưng cũng không đến nỗi để muội ngã xuống đâu. Hàn Nghệ cổ quái liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tình huống gì thế này? Phải chăng ta bỏ lỡ cái gì rồi?
.Chợt nghe một tiếng cười êm tai nói: - Ai bảo bây giờ ngươi không thường đến Phượng Phi Lâu.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Cố Khuynh Thành: - Sao cô biết... !
.Nói được một nửa, hắn khẩn trương phanh xe lại.
.Cố Khuynh Thành cũng là cười nói: - Nhìn mặt đoán ý, học ngươi đấy.
.Mộng Nhi hiếu kỳ nói: - Khuynh Thành tỷ, Tiểu Nghệ ca, hai người đang nói gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận