Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 477: Ngươi còn nhớ Vượng Tài không

.Hàn Nghệ hiển nhiên không có ý định nói bí mật của Tạ Huy cho Mộng Tư. Bởi vì hắn sợ rằng sau khi Mộng Tư biết được chân tướng sẽ mất niềm tin vào tình yêu. Cũng giống như hắn lúc đầu vậy, đây là thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất. Hắn hy vọng Mộng Tư có thể giữ được ký ức ngọt ngào liên quan đến cuộc tình này. Duy trì kỳ vọng với tình yêu. Chứ không phải là giữ một vết xẹo vĩnh viễn không thể chữa trị được
.Đương nhiên, Tạ Huy gửi thư tới đồng thời cũng biểu thị bên đó Tạ Huy đã hoàn toàn rơi vào cạm bẫy dịu dàng mà Hàn Nghệ đặt ra. Có điều Hàn Nghệ không dự định hiện giờ sẽ ra tay. Bởi vì mục đích của hắn là làm cho Tạ Huy nếm được cảm giác bị lừa gạt cảm tình. Hắn muốn làm cho Tạ Huy chìm sâu một chút. Đợi đến lúc Tạ Huy không thể tự thoát khỏi mới làm cho y cả người và của đều không còn. Làm cho hắn lĩnh hội sâu sắc loại cảm giác đau khổ khi bị lừa gạt tình cảm.
.Đây là trừng phạt mà Hàn Nghệ thiết kế cho Tạ Huy.
.Tuy Nhiên hắn cho Tiểu Dã lén nói chuyện này với đám người Đàm Động. Bởi vì loại trò bịp này thời gian vô cùng dài. Hơn nữa nhìn từ góc độ trò bịp là hết sức bình thản. Nói chuyện này cho bọn họ, có thể cho bọn họ một chút cảm giác thành tích. Làm cho bọn họ không vì bình thản mà mất đi kiên nhẫn.
.Cái gọi là việc trong thiên hạ đều không như mong muốn.
.Một số người muốn chết nhưng nghĩ mọi cách đều không chết được.
.Một số người muốn sống nhưng ông trời lại lặng lẽ lấy đi tính mạng của bọn họ.
.Một số người muốn chơi gái vô số nhưng không thể lên được.
.Nhưng có một số người muốn chung tình cả đời nhưng lại có vô số nợ phong trần.
.Nguyện vọng kiếp trước của Hàn Nghệ chính là muốn khóng khoáng bước hết một đời. Cho dù là chỉ có hơn hai mươi năm hắn cũng muốn phóng khoáng rời đi.
.Đáng tiếc là ông trời chỉ thỏa mãn nguyện vọng phía sau của hắn. Lúc hắn rời đi, bên cạnh hắn còn có rất nhiều người đẹp đang phong lưu hoan hỉ. Đó chính là phương thức rời đi mà hắn mong muốn nhất. Nếu như chỉ rời đi như vậy hắn cũng không oán không hối. Nhưng hắn không thể ngờ rằng ông trời lại cho hắn sống lần thứ hai. Hơn nữa còn đưa Tiêu Vô Y, Tiểu Mập và Tiểu Dã tới bên cạnh hắn. Điều này trù định hắn không thể phóng khoáng một đời, bởi vì hắn có vướng bận rồi.
.Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
.Hắn vẫn hy vọng có thể sống phóng khoáng một chút. Vì thế khi Nguyên Liệt Hổ mời hắn đi săn, hắn cũng không suy nghĩ bao lâu liền đồng ý.
.Đây đều là bởi vì mấy ngày nhiệm vụ liên tiếp làm cho hắn cảm thấy sống có chút áp lực. Hắn nhất định phải giải tỏa áp lực trong lòng.
.Mặt khác, cũng là muốn đưa Tiểu Dã và Tiểu Mập ra ngoài một chút.
.Vừa mới sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn. Hàn Nghệ, Tiểu Mập và Tiểu Dã ba người đã sớm thức dậy, chuẩn bị đi săn. Kỳ thực Hàn Nghệ cũng muốn đưa Đỗ Tổ Hoa bọn họ đi cùng. Nhưng dù sao cũng không phải do hắn tổ chức. Hơn nữa còn có phụ thân Nguyên Liệt Hổ đi cùng. Hàn Nghệ quả thực cũng không tiện mang quá nhiều người đi.
.Nói là chuẩn bị nhưng chính là ngáp ngủ nhìn y phục của đối phương đã buộc xong hay chưa. Lắng nghe Lưu Nga ân cần dặn dò. Dù sao thì bọn họ cũng đi săn cùng với quý tộc. Lưu Nga sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện mình là nghệ nhân từng trải.
.- Hàn tiểu ca, tại sao ba người các người chỉ có một mình Tiểu Dã mang cung tên? Không phải là các người đi săn sao?
.Mộng nhi nhìn thấy Tiểu Dã trang bị đầy đủ. Còn Hàn Nghệ và Tiểu Mập giống như người hầu. Cầm theo bao đựng tên là một ít lương khô. Đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn. Nhìn lên quả thực không giống đi săn. Dường như chỉ là đi xa, trên đường chỉ thuận tiện bắn vài con chim nhỏ. Không khỏi hiều kỳ hỏi.
.Hùng Đệ hì hì nói:
.- Mộng nhi tỷ tỷ. Tỷ không biết à? Có Tiểu Dã ở đó thì đệ và Hàn đại ca căn bản không có cơ hội xuất tên.
.Nói gì vậy, phá hỏng thanh danh của ta a. Hàn Nghệ lập tức nói: - Đó là bản thân đệ được không. Ta vẫn có cơ hội xuất tên. Chỉ là tên đến mục tiêu chậm hơn so với Tiểu Dã một chút. Đây chính là một loại lãng phí, để cho loại lãng phí này không tồn tại. Ta mới không mang theo cung tên.
.Tiểu Dã ừ một tiếng: - Là như vậy.
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.Hùng Đệ cũng vội gật đầu, lại nói:
.- Lúc ba chúng ta ở Dương Châu cũng thường đi ra ngoài săn bắn. Đệ phụ trách vác. Tiểu Dã phụ trách bắn. Hàn đại ca phụ trách nướng.
.Phụ trách bắn? Hàn Nghệ vỗ vỗ vai Tiểu Dã, quan tâm nói: - Chú ý thân thể một chút.
.Tiểu Dã sửng sốt, không hiểu nhìn Hàn Nghệ. Cậu ta sống đến lúc này chưa từng sinh bệnh. Sao phải nói đến chú ý thân thể a.
.Mấy người nói chuyện phiếm thêm vài câu liền đi ra ngoài. Dĩ nhiên lúc Hùng Đệ ra cửa không khỏi hướng về phía Mộng nhi bọn họ vẫy tay. Hứa sẽ mang một chút thú săn được về cho bọn họ giải thèm.
.Vừa mới ra cửa cái đài hát của Hùng Đệ đã mở lên. Hưng phấn hoa chân múa tay trước mặt Tiểu Dã và Hàn Nghệ. Kỳ thực tối qua Hàn Nghệ nói cho y biết sáng hôm nay sẽ đi săn. Y vui mừng cả đêm không ngủ. Tiểu Dã tuy không ưa nói, nhưng trong đôi mắt to to của y cũng tràn ngập vẻ hưng phấn. Kỳ thực y cũng tốt, Hùng Đệ cũng tốt, đều vô cùng nhớ những ngày tháng ở Dương Châu.
.Bởi vì sau khi vào Trường An, tất cả mọi chuyện đều không ngừng phát sinh. Ba người bọn họ đã lâu không cùng đi ra ngoài rồi. Có điều bọn họ đều hết sức biết điều. Biết Hàn Nghệ có chuyện bận rộn, chưa từng làm phiền Hàn Nghệ. Trừ phi Hàn Nghệ chủ động đi tìm bọn họ. Có những lúc hai đứa ngồi trên cây nhỏ ở sau hậu viện nghĩ về những ngày tháng vui vẻ ở Dương Châu. Vừa nói là hết cả buổi chiều. Tuy nội dung đều giống nhau nhưng bọn họ đều vì thế mà cảm thấy vui vẻ.
.Hàn Nghệ đều biết, trong lòng tràn đầy áy náy. Không khỏi thầm trách bản thân. Tất cả những gì ta làm đều vì cái nhà này, đều là vì bọn họ. Nhưng nếu như vì thế mà mất đi tất cả vậy thì ta làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì.
.Kỳ thực hắn hết sức chú trọng đến giao lưu tinh thần. Chứ không phải là vật chất. Không phải là đem những thứ tốt nhất trên đời đưa cho hai người bọn họ là tốt với bọn họ. Hàn Nghệ chưa từng nghĩ như vậy. Bởi vì kiếp trước Hàn Nghệ cũng ít oán trách cuộc sống nghèo khổ. Hắn chỉ oán trách phụ thân khốn kiếp tại sao không đến thăm hắn và mẫu thân. Cho tới khi mẫu thân hắn bệnh chết cũng không từng đến thăm. Đây cũng là oán hận nhất cuộc đời hắn.
.- Ồ, đó hình như là Dương tỷ tỷ.
.Đang lúc Hàn Nghệ tự trách. Hùng Đệ bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía cửa ngõ nói.
.- Ở đâu?
.Trong lòng Hàn Nghệ không khỏi vui mừng, vội vàng đưa mắt lên nhìn. Chỉ thấy một nữ tử đang đứng ở cửa ngõ, quay lưng về phía bọn họ. Trên người có một áo choàng màu trắng, phía dưới mặc một chiếc váy màu xanh nhạt.
.Hùng Đệ vội vàng gọi.- Dương tỷ tỷ.
.Nữ tử kia quay đầu lại. Nhưng thấy dung mạo thanh tú nhã nhặn, duyên dáng yêu kiều. Tựa như một đóa hoa tươi đặt trong gió lạnh.
.Không phải là Dương Phi Tuyết thì ai.
.- Dương tỷ tỷ.
.Hùng Đệ thấy quả nhiên là Dương Phi Tuyết, lập tức chạy tới.
.Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hùng Đệ. Quả thực cũng kích động không thôi. Lúc đầu bọn họ một đường từ Dương Châu tới, quan hệ giống như tỷ đệ ruột, vô cùng tốt. Hơi có chút vui mừng, nói: - Tiểu Mập.
.Hùng Đệ chạy đến trước mặt Dương Phi Tuyết, nói: - Dương tỷ tỷ, tại sao gần đây tỷ không tới chơi với đệ? Đệ rất nhớ tỷ.
.- Ta
.Dương Phi Tuyết nói một chữ, bỗng nhiên ánh mắt hướng tới Hàn Nghệ. Hai má đỏ ửng lên.
.Hàn Nghệ nhìn thấy Dương Phi Tuyết, trong mắt cũng tràn đầy vui vẻ. Lâu ngày không gặp dường như Dương Phi Tuyết đã xinh đẹp hơn rồi. Một khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, trắng hồng giống như hoa sen mới nở, tinh khiết xinh đẹp, mỉm cười nói: - Tiểu Mập, không phải đệ mà là chúng ta. Đệ không thể chỉ lo cho bản thân mình a.
.Hùng Đệ ha hả nói: - Kỳ thực chúng ta cũng muốn đi tìm cô chơi nhưng không thuận tiện lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận