Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1014.2: Ưu thế địa lợi

.Hàn Nghệ đâm đầu vào ngực Tiêu Vô Y, nhẹ nhàng đẩy đẩy đầu giữ hai gò bồng đào cao ngất, ngoài miệng khóc lóc kể lể: - Phu nhân, vì sao mỗi lần ta nói lời tâm huyết thì nàng đều coi thành lời nói áy náy chứ.
.Tiêu Vô Y chỉ thấy trước ngực ngứa ngứa, hai gò má đỏ vựng, dùng một tay đẩy đầu của hắn ra, nói một câu hai ý nghĩa: - Tại --- tại chàng có một bụng ý nghĩ xấu, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, vội hỏi:
.- Tỷ như lúc đầu ta khờ dại tin tưởng nàng, hoài nghi vị giác của mình, kết quả là một đêm đi nhà xí bảy lần đúng không?
.Tiêu Vô Y đỏ mặt, nói: - Ta --- ta cũng là học theo chàng đấy.
.Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười nói: - Trước đó, ta vẫn luôn thành thực đấy, ta chính là bị nàng ảnh hưởng, nên mới biến thành bộ dáng ngày hôm nay.
.Tiêu Vô Y nghiêng mặt qua một bên: - Ta cũng không có bản lĩnh này, chàng rõ ràng chính là bị sét đánh hỏng đầu, bớt đổ tội cho ta đi.
.Lời này cũng đúng là vậy. Hàn Nghệ cười ha ha, hôn xuống gương mặt trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, cảm khái: - Thật sự là rất xin lỗi, kỳ thật sau khi ta trở về hẳn là nên ở nhà cùng với nàng, nhưng ta---, ôi có chút thời điểm, lại nhìn thấy nàng xinh đẹp động lòng người như vậy, ta thực không biết là mình được nhiều, hay là mất nhiều nữa.
.Theo hắn, gia đình là một từ cực kỳ thần thánh, nhưng hắn không có làm được, hắn cùng Tiêu Vô Y vẫn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, điều này làm cho hắn có chút mê man, đến tột cùng những gì hắn làm là đúng hay là sai.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, trong lòng vừa cảm động, lại vừa thương cảm, nàng nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Hàn Nghệ, nói: - Đây là chàng nợ ta, nhưng nhớ rõ phải trả đấy.
.Hàn Nghệ còn rất nhận đồng gật đầu: - Nhất định trả, nếu đời này chưa trả hết, vậy thì kiếp sau tiếp tục trả.
.Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người nói: - Cô gia, hoàng hậu phái người tới, bảo người hiện tại phải vào cung một chuyến.
.Không phải đâu! Ta vừa mới hứa hẹn lời thề trang trọng như vậy! Hàn Nghệ dùng vẻ mặt buồn bực nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y đứng dậy nói: - Xem ra kiếp sau chàng cũng rất khó trả hết đấy.
.Hàn Nghệ dùng hai mắt đẫm lệ hỏi: - Vậy có thể dùng kiếp sau nữa để trả sao?
.Tiêu Vô Y mím môi cười:
.- Bớt lắm mồm đi, mau đi đi thôi!
.- A --- !
.Hàn Nghệ ngửa mặt kêu rên một tiếng, từ giường nhảy lên, ôm Tiêu Vô Y qua, hung hăng hôn một cái lên môi thơm của nàng, mới nói: - Vi phu đi một tí sẽ trở lại.
.Ngự hoa viên
.Hàn Nghệ cùng Võ Mị Nương bước chầm chậm trên cỏ.
.- Mặc kệ lần này ngươi là cố ý, hay là trời đưa đất đẩy, bệ hạ đều phải cảm tạ ngươi. Võ Mị Nương vừa đi vừa cười nói. Nàng cùng với Hàn Nghệ cũng không cần phải che lấp gì, muốn nói gì thì nói cái ấy.
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu quá lời rồi, phân ưu cho quân chủ, chính là bổn phận của vi thần, sao dám nhận lời cảm tạ được.
.Võ Mị Nương nói: - Nhưng ngươi cũng bởi vậy mà đắc tội cả triều văn võ, ta còn nghe nói, đám quý tộc này đều hận ngươi tận xương, nguyên bản ngươi lập nhiều công lớn trở về, vốn hẳn nên phong quang vô hạn, nhưng tương lai ngươi ở trong triều lại là bốn bề thọ địch a.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Từ một đứa con nông dân đến một đại thần tam phẩm nhận hết sự oán hận của vương công quý tộc, có thể thấy được địa vị của vi thần đã tăng lên không ít a.
.- Ngươi thật đúng là nhìn thoáng!
.Võ Mị Nương cười, nhưng nàng đã quen rồi, Hàn Nghệ chính là một người tiêu sái như thế, hoàn toàn sẽ không để ý việc này, có thể nói là làm theo ý mình, nhưng lập tức lại than nhẹ một tiếng: - Tuy nhiên vấn đề này nguyên bản là có thể không cần tồn tại đấy, lúc này đây chỉ có thể nói là thành công, chứ chưa thể nói là hoàn mỹ.
.Chỉ biết ngươi không phải cố ý tới khen ta mà. Hàn Nghệ hỏi: - Hoàng hậu ý chỉ Thái úy sao?
.Võ Mị Nương gật đầu: - Đây vốn là một cơ hội tuyệt hảo, nhưng chung quy Thái úy chính là quân cờ cao nhất. Ngươi có biết không, kỳ thật những chiếu lệnh bệ hạ đưa ra, trong đó có bảy phần là do Thái úy đề nghị đấy.
.Ta đương nhiên biết a! Hàn Nghệ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Võ Mị Nương.
.- Mấy ngày trước bệ hạ từng gặp mặt Thái úy. Võ Mị Nương thở dài, híp mắt nói: - Kể từ hôm đó, bệ hạ chẳng những không có thanh trừ thế lực còn ở trong triều của Thái úy, ngược lại bởi vì vậy mà Hàn Viện, Lai Tể đều được lợi, hiện giờ bệ hạ đã quyết định mở một góc lưới cho Hàn Viện, Lai Tể rồi.
.Kết quả tương phản quá lớn, làm cho Võ Mị Nương rất khó đón nhận.
.Hàn Nghệ thở dài: - Dù sao Thái úy cũng đã làm tể tướng ba mươi năm, đã trải qua vô số sóng gió to lớn, có lẽ lần nguy cơ này ở trong mắt ông ấy, cũng chỉ là qua quít bình thường thôi.
.- Không!
.Võ Mị Nương nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên lăng lệ: - Ta không cho là như vậy, kinh nghiệm, tài trí chỉ là phụ, mà chính là Thái úy lúc này có địa lợi.
.Hàn Nghệ sửng sốt:
.- Mời hoàng hậu chỉ giáo cho?
.Võ Mị Nương nói: - Kỳ thật bệ hạ vẫn là tìm Tư Không trước, chính Tư Không đề nghị bệ hạ đi tìm Thái úy đấy, có thể thấy được Tư Không cũng cực kỳ kiêng kị Thái úy, nhưng Thái úy đã sớm nhàn phú ở nhà, Chử Toại Lương, Liễu Thích bị giáng chức, Hàn Viện, Lai Tể cũng mất đi quyền lực, bệ hạ lại nắm thập lục vệ quân của kinh thành trong tay, nhưng dù vậy, bất kể là bệ hạ hay Tư Không, đều có tâm kính sợ Thái úy, ngươi có nghĩ tới không, là điều gì khiến cho Thái úy có lực uy hiếp cường đại như vậy?
.Lý Trị trước hết tìm Lý Tích, có thể thấy được Lý Trị cũng đã động tâm tư, nếu Lý Tích giật giây Lý Trị trực tiếp khai chiến, vậy thì Lý Trị có khả năng sẽ không gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ, Võ Mị Nương từ chuyện này minh bạch một đạo lý, kỳ thật Lý Tích cũng rất sợ hãi Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy.
.Hàn Nghệ hơi hơi đổ mồ hôi, hắn mơ hồ đoán được điều gì, bèn hỏi: - Không biết hoàng hậu nghĩ đến điều gì?
.Võ Mị Nương nói: - Đã nhiều ngày ta luôn luôn tự hỏi việc này, nhưng càng nghĩ, kết quả đều chỉ có một, chính là Trường An thân ở Quan Trung, mà Thái úy chính là đại biểu cho thế lực Quý Tộc ở Quan Trung, Trưởng Tôn gia, Vu gia, Dương gia, Nguyên gia, Triệu gia, Độc Vô gia, Vũ Văn gia cùng các quý tộc Quan Trung đã chiếm cứ hơn mấy trăm năm tại Quan Trung, thế lực rắc rối khó gỡ, không thể rút dây động rừng, điều này đưa cho Thái úy ưu thế cực lớn.
.- Bên phía chúng ta rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng không người nào dám đánh cuộc một phen, bởi vì một khi Quan Trung loạn, thì Trường An nhất định sẽ đứng mũi chịu sào, mà Trường An lại là trung tâm của Đại Đường, thậm chí ngay cả bệ hạ cũng thân ở Trường An, chẳng sợ Trường An chỉ hơi run run một chút, Đại Đường cũng có thể biến thành lung lay sắp đổ, bởi vậy chỉ cần Thái úy cố ý làm dịu đi thế cục, thì bệ hạ cùng Tư Không đều sẽ chọn cầu ổn, bởi vì Trường An thật sự quá quan trọng.
.Người phụ nữ này thật sự quá đáng sợ! Hàn Nghệ âm thầm tự nhủ, nói: - Nói cách khác, bất kể làm suy yếu thế lực của Thái úy như thế nào, thì Thái úy chiếm hết địa lợi, chung quy vẫn có thể khiến cho bệ hạ bó tay bó chân.
.- Ưu thế địa lợi? Nói rất hay, chính là ưu thế địa lợi mới để cho chúng ta luôn mãi không có biện pháp đối phó với Thái úy. Võ Mị Nương hơi hơi hí mắt, nói:
.- Ta rốt cuộc hiểu được vì sao năm đó Tùy Dương đế thà rằng dừng ở Giang Nam chứ cũng không chịu đến Quan Trung, nếu Trường An không phải là kinh sư, thì lực uy hiếp của Thái úy tất nhiên sẽ giảm hơn phân nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận