Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 757.1: Có thù báo thù, có oán báo oán

.Một câu nói sau cùng của Nguyên Ưng, đột nhiên khiến cho Hàn Nghệ cảm thấy khó hiểu khủng hoảng, bởi vì giữa hắn với Nguyên Mẫu Đơn chỉ là giả vờ thành hôn, hắn tin rằng Nguyên Mẫu Đơn sẽ không thể nào từ đùa thành thật với hắn cả, hắn cũng không muốn như vậy nha, vậy thì lấy đâu ra con cái được? Mà kế hoạch của hắn chỉ riêng chuẩn bị thôi đã mất thời gian một hai năm rồi, trong vòng một hai năm này, vấn đề này sẽ liên tục bị nhắc đi nhắc lại, nói cách khác, tôn nghiêm nam tính của hắn trong lúc đó nhất định sẽ lặp đi lặp lại bị chà đạp, thẳng đến lúc lung lay sắp đổ, thương tích đầy mình rồi mới thôi.
.Trời ạ! Thật đúng là trăm mối chặt chẽ vẫn có một sơ sót a!
.Hàn Nghệ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, mang theo tâm trạng buồn bực đi đến trại huấn luyện.
.- Tu Tịch! Tu Tịch!
.- Ngôn ca! Ngôn ca!
.Hàn Nghệ vừa mới bước vào trong cửa chính, đã chợt nghe được từ trên bãi tập truyền tới từng đợt sói tru, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy các học viên của trại huấn luyện đều vây quanh trên bãi tập nâng cánh tay gào thét.
.Bọn họ bây giờ đang làm gì đó?
.Hàn Nghệ đầy lòng tò mò đi tới, lặng lẽ đi tới phía sau mọi người, chợt nghe được bên trong truyền đến những tiếng bang bang, nhón chây liếc nhìn vào bên trong, chỉ thấy Uất Trì Tu Tịch cùng Ngôn Hào đang vung tay đánh nhau trong cái vòng lớn đám người tạo thành.
.Mẹ kiếp! Từ khi nào thì trại huấn luyện lại biến thành tàn bạo như thế! Hàn Nghệ hơi hơi kinh hãi, chợt lại thấy Độc Cô Vô Nguyệt cũng ở đây, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, đúng rồi, bọn họ đã tiến nhập giai đoạn thứ tư rồi. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
.Hóa ra chương trình học hiện giờ ở trại huấn luyện đã lại tiến nhập một giai đoạn mới, đó chính là huấn luyện kỹ năng bắt giặc, chủ yếu là thuật cách đấu, tài bắn cung, đao pháp cùng côn thuật.
.Một giai đoạn này nhất định là thế mạnh của học viên xuất thân binh lính, cũng là điểm yếu của đám công tử đảng, nhất là con cháu dòng dõi thư hương, bọn họ từng có một lần cảm thấy cực kỳ khủng hoảng với chuyện này, hình như Thôi Hữu Du còn từng đề nghị với Trưởng Tôn Diên, ở trại huấn luyện hẳn là nên giảng giải về văn võ.
.Trưởng Tôn Diên cũng từng thuật lại chuyện này với Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cho đề nghị là bảo Thôi Hữu Du đi tham gia vào khoa khảo ấy!
.Nên việc này cũng không giải quyết được gì.
.Nhưng thật sự khi bọn người Thôi Hữu Du bắt đầu huấn luyện, thì đột nhiên phát hiện chuyện này cũng không khó như trong tưởng tượng, tuy rằng bọn không bằng đám đệ tử xuất thân binh lính kia, so với hai tên khốn kiếp Tiêu Hiểu, Uất Trì Tu Tịch cũng kém chút, nhưng vẫn có thể thong dong đối mặt.
.Đây cũng là bởi vì trại huấn luyện vẫn luôn cực kỳ chú trọng huấn luyện thể năng, lực lượng, và sự nhanh nhẹn, bởi vậy bọn họ đã sớm thay da đổi thịt, chỉ là chính bọn họ cũng không biết mà thôi.
.Nhưng mà, bởi vì những hạng mục huấn luyện này đều tràn đầy tính cạnh tranh, hơn nữa ngay từ đầu Hàn Nghệ đã chôn xuống hạt giống phân hóa rồi, nên tới giai đoạn này, mọi người có thể nói là có thù báo thù, có oán báo oán, hơn nữa còn báo được công khai nữa, thật sự là tất cả mọi người đều vui vẻ a.
.- A!
.Nghe được một tiếng kêu to, Hàn Nghệ vội vàng nhìn lại, hóa ra Ngôn Hào bị Uất Trì Tu Tịch ném qua vai một cái bay ra ngoài.
.- Oa!
.Các đệ tử trong tiểu tổ của Uất Trì Tu Tịch hét lên điên cuồng.
.Tiểu tổ của Ngôn Hào kia lại buồn bực cúi thấp đầu xuống.
.- Còn có ai?
.Uất Trì Tu Tịch để trần cánh tay, một thân bắp thịt tựa như sắp muốn nổ tung vậy, như hạc giữa bầy gà sải bước đi tới, ánh mắt quét ngang, kiêu ngạo rối tinh rối mù.
.Tên Uất Trì Kính Đức xưa nay có danh xưng cao thủ đệ nhất Đại Đường, chính ông ta cũng cực kỳ hưởng thụ danh hiệu đó, vì vậy đối với con trai, cháu trai của mình, yêu cầu của ông ta rất đơn giản, ngươi có thể không cần biết tính số biết chữ, nhưng nhất định phải đánh thắng được người khác, không cần làm cho ông ta mất mặt. Uất Trì Tu Tịch từ nhỏ đã bắt đầu tập võ, mỗi ngày ở bên ngoài đánh nhau, rất ít thua, mặc dù là thua, trở về cũng không dám nói với Uất Trì Kính Đức.
.Trước kia lúc dạy luật pháp, người không quá thích đọc sách như Uất Trì Tu Tịch thường xuyên bị người khác trào phúng, có một hồi gian lận còn bị người bắt được, suýt nữa thì hủy bỏ vinh dự đại đội trưởng của y. Hiện giờ cuối cùng cũng tới chương trình học sở trường nhất của y rồi, Uất Trì Tu Tịch nhẫn nhịn nửa năm không phun ra được ác khí trong lòng, sao có thể bằng lòng bỏ qua cơ hội này được.
.- Tu Tịch ca, kế tiếp đến lượt Tiểu Mông!
.Kẻ chuyên môn bán ra bạn bè Triệu Thiên Phú đột nhiên nói.
.Hàn Nghệ nghe vậy trợn tròn hai mắt, suýt thì bật cười thành tiếng, Tiểu Mông với Tu Tịch, oa! Thật sự là quá tàn nhẫn, nhưng mà ta thích, ha ha!
.- Tiểu Mông! Tiểu Mông!
.Các đệ tử trong tiểu tổ của Dương Mông Hạo đều kêu to lên, trong trong giọng nói có mang theo vài phần bỡn cợt.
.Hàn Nghệ cũng sẽ không ngăn cản Dương Mông Hạo bị bạo cúc, thậm chí còn đứng sau trộm hô, trong lòng cười thầm, tên đại vương khoác lác nhà ngươi, nói chuyện là nghề của ngươi, nhưng mà động thủ thì, ha ha, phòng chừng tiểu tử này ngay cả lên tràng cũng không dám đâu.
.Ý tưởng này mới vừa xuất hiện, dã thấy Dương Mông Hạo nghênh ngang đi đến giữa sân, trên mặt mang theo mỉm cười thong dong vẫy tay với các học viên trong nhóm mình, đầy đủ phong độ lãnh đạo, hiện giờ còn chưa đánh nhau, mà y đã thể hiện ra tư thế thắng lợi luôn rồi, nói về làm náo động, Dương Mông Hạo vốn là không phục ai cả.
.Hàn Nghệ cả kinh, tiểu tử này từ khi nào đã trở nên gan dạ thế rồi?
.Triệu Thiên Phú cũng trợn đôi mắt nhỏ, dường như không ngờ được Dương Mông Hạo sẽ gan dạ như vậy.
.Uất Trì Tu Tịch nhìn Dương Mông Hạo thế mà lại ra vẻ tinh tướng trước mặt mình, y khinh miệt nói: - Tiểu Mông, cơ thể nhỏ bé này của ngươi liệu có chịu được một quyền của ta không, nếu ngươi cúi đầu nhận thua, sao đó lại bao hết Dương Châu Đệ nhất lâu mời chúng ta ăn một bữa, thì ta tạm thời tha cho ngươi lần này.
.Dương Mông Hạo ngửa đầu hừ một tiếng: - Không phải là mời mọi người uống rượu sao, chuyện này có đáng gì đâu, trước kia ta không phải cũng chưa từng mời qua a.
.- Ngươi mời qua chừng nào chứ, ngươi chỉ biết đi uống rượu ké thôi. Triệu Thiên Phú lập tức nói.
.- Ta --- ta đây không phải là còn chưa tìm được cơ hội sao, kẻ nhát gan ngay cả lên đài cũng không dám như ngươi, còn có mặt mũi nói ta, có gan thì ngươi tới nha. Dương Mông Hạo kêu gào nói.
.Triệu Thiên Phú lập tức yếu bạo, gãi ót nói: - Đây là tỷ thí giữa các đại đội trưởng, ta cũng có phải là đại đội trưởng đâu.
.- Không phải thì ngươi nói cái gì chứ!
.Dương Mông Hạo khinh bỉ liếc mắt nhìn Triệu Thiên Phú một cái.
.Uất Trì Tu Tịch nghe vậy rất là khó chịu, hỏi; - Vậy là ngươi lựa chọn cúi đầu nhận thua mời khách ư?
.Dương Mông Hạo hơi hơi xua tay, nói: - Đây là hai việc khác nhau, Dương Mông Hạo ta ở bên ngoài đánh nhau có khi nào cúi đầu nhận thua qua chứ, nói cho ngươi biết, Tu Tịch, từ khi sinh ra tới nay, số trận đánh nhau, tất cả lớn nhỏ gộp chung một chỗ, không có trăm trận, thì cũng có bảy tám chục trận, nhưng chưa từng thua trận nào cả.
.Một học viên hiếu kỳ hỏi: - Thật hay giả?
.Đương nhiên là giả rồi, người này khoác lác hoàn toàn không biết xấu hổ đấy. Hàn Nghệ không khỏi nghĩ đến ngày ấy bị người này lừa đến ngõ Bắc, tức không có chỗ phát giận.
.- Ta lừa ngươi ta là heo. Dương Mông Hạo lập tức đáp lại.
.Nhất thời toàn trường ồ lên một tiếng!
.Triệu Thiên Phú quyệt miệng, thầm nói: - Ngươi đương nhiên là chưa từng thua rồi, vừa mới đánh là ngươi đã chuồn đi, hoặc là núp ở phía sau, hoặc là làm người tốt đứng giữa khuyên can, là ta thì ta cũng chưa từng thua ấy.
.Uất Trì Tu Tịch cười xấu xa hỏi: - Tiểu tử ngươi đã lợi hại như vậy, xem ra ta phải dùng hết sức ứng phó rồi, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
.Một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy từ cổ Dương Mông Hạo xuống, y nhấc tay, nói: - Đợi chút! Người quân tử cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vừa rồi ngươi vừa đánh bốn trận liên tiếp, nếu hiện tại ta đánh với ngươi, thì cũng là thắng không vẻ vang gì, ta chờ ngươi nghỉ ngơi ba ngày sau lại đấu đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận