Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1343.1: Khoản vay giáo dục

.Phượng Phi Lâu!
.- Vâng, ân công, ta biết rồi, bây giờ ta sẽ đi căn dặn công nhân của xưởng in khởi công.
.Tang Mộc cầm tờ bản thảo tuyên truyền mà Hàn Nghệ đã bớt thời gian viết xong khi đi nhà xí, liền lập tức đứng dậy chuẩn bị đi căn dặn công nhân làm việc, ông ta vẫn là một người hiểu chuyện, biết chuyện gì cũng lấy Hàn Nghệ làm trọng, chuyện mua bán chỉ là thứ yếu, dù sao thì đây là một thời đại phong kiến, làm buôn bán lớn cũng không có ích, ngươi vẫn phải có quyền lực để bảo vệ việc mua bán của mình.
.Đại Đường nhật báo trước đây vẫn phải là do Hàn Nghệ chính thức viết, nhưng hiện giờ Hàn Nghệ chỉ viết một bản nháp, bên xưởng in chuyên môn có người chau chuốt bản thảo thay Hàn Nghệ, thậm chí có thể làm giả thành thật, điều này cũng là để tiết kiệm thời gian của Hàn Nghệ.
.- Đợi một chút!
.Hàn Nghệ vội vàng tay giơ lên.- Wow! Ngươi cũng không xem à?
.Tang Mộc ngượng ngùng nói: - Chuyện của ân công người, ta xem cũng không hiểu lắm, cũng không có được ý kiến gì.
.Ngươi thật đúng là bớt việc a! Hàn Nghệ vừa trợn trắng mắt, vỗ vỗ tay.- Ngươi ngồi xuống đã.
.Đợi sau khi Tang Mộc ngồi xuống, hắn lại nói: - Ta dự định một hạng mục vay mượn giáo dục ở Kim Hàng.
.Tang Mộc đần mặt ra nhìn Hàn Nghệ, giáo dục cách ông ta đã đủ xa rồi, còn khoản vay giáo dục, ông ta hoàn toàn không thể hiểu được.
.Hàn Nghệ giải thích: - Đã nói ngươi xem cũng không xem, thật ra lần chiêu sinh mở rộng này là cần nộp học phí, hơn nữa còn không rẻ, không phải ai ai cũng có thể lấy ra một khoản học phí như vậy, bởi vậy ta dự tính cung cấp khoản vay cho một số người, miễn lợi tức, đợi đến sau khi bọn họ tốt nghiệp rồi hãy trả tiền.
.- Ân công, vậy làm sao có thể.
.Tang Mộc nghe xong, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nói: - Tiền của Kim Hàng, là của bách tính gửi vào, Kim Hàng cần chi trả lợi tức cho bọn họ, sao chúng ta có thể lấy tiền này đi cho người khác mượn được? Hơn nữa Kim Hàng lại không phải là một mình chúng ta mở, bên trong còn dính dáng đến Thẩm gia, thậm chí là hoàng hậu, thế này là quá không có trách nhiệm rồi, nếu ân công mong muốn giúp đỡ những người đó, ta thà trực tiếp quyên tiền cho bọn họ.
.Bố khỉ! Tên này hào phóng như vậy từ khi nào thế! Hàn Nghệ hơi ngẩn người, nhưng không thể không nói, Tang Mộc nói rất có lý, bách tính gửi tiền ở Kim Hàng, không chỉ là vì chút lợi tức đó sao, cho vay không trả lại chính là một biểu hiện không có trách nhiệm, nói: - Ta hiểu ý của ngươi, nhưng nếu như ta trực tiếp quyên tiền, vậy thì bọn họ sẽ quý trọng sao? Nếu là mượn thì tự nhiên bọn họ sẽ vô cùng nỗ lực, chẳng khác nào hóa áp lực thành động lực. Hơn nữa ta làm như vậy, chủ yếu cũng không phải vì những học viên đó, ta là vì Kim Hàng.
.Tang Mộc hồ nghi nói: - Không biết sao ân công lại nói câu này?
.Hàn Nghệ nói: - Kim Hàng muốn phát triển, vậy thì nhất định phải có được sự tín nhiệm của bách tính, làm sao để có được sự tín nhiệm của bách tính, tất nhiên là phải tương quan mật thiết với cuộc sống của bách tính, và còn cho bách tính phương thức sinh hoạt tiện lợi hơn nữa. Nếu như cơm ăn áo mặc, thậm chí là giáo dục của bách tính đều phải dựa vào Kim Hàng, như vậy thì sau này bọn họ còn rời xa Kim Hàng được sao? Thuận tiện ta cũng tiết lộ với ngươi một câu, kiểu hình thức học tập miễn phí của Học viện Chiêu Nghi chỉ có thể duy trì ở giai đoạn sơ cấp, tương lai giáo dục phát triển, nhất định sẽ xuất hiện chế độ học phí, hơn nữa chắc chắn cũng sẽ có xuất hiện học viện bồi dưỡng chuyên ngàng kỹ thuật, sở dĩ ta dám khẳng định là bởi vì Hiền giả lục viện đã bắt đầu làm như vậy rồi, hơn nữa ta cũng có dự tính này.
.Bởi vì trước mắt vô cùng thiếu thốn nhân tài ở phương diện chuyên nghiệp, chúng ta cho bọn họ vay tiền học tập ở học viện của chúng ta, đầu tiên tiền này không chạy nổi, còn có thể bồi dưỡng nhân tài cho chúng ta, hơn nữa học viện của chúng ta cũng sẽ càng làm càng lớn, điều quan trọng hơn nữa là, trên đời này phần lớn người có trí thức đều có liên quan đến Kim Hàng, vậy thì Kim Hàng sẽ đứng ở thế bất bại, cho dù trong triều có người muốn động đến Kim Hàng cũng không dám làm loạn.
.Tang Mộc suy tư hồi lâu, nói: - Ân công nói vậy tuy có lý, nhưng chuyện học tập này không phải một hai năm là có thể quyết định, tiền này cho mượn đi lại không có lợi tức, thu hồi vốn lại lâu, nếu là số ít thì cũng còn được, nhưng chúng ta mở miệng ra thì không thể nào khống chế số người, một khi người nhiều lên rồi, bất lợi đối với lưu động tiền vốn, chẳng phải người vẫn luôn đề xướng để tiền vốn vận động sao.
.Hàn Nghệ suýt nữa đã bị ông ta thuyết phục rồi, ngượng ngùng cười, nói: - Như vậy đi, chúng ta thử một chút trước, lần cho vay này có tính chọn lọc, chỉ nhằm vào những người đã thông qua kỳ thi, và điều kiện trong nhà khó khăn. Ngươi yên tâm, tuyệt đại đa số bách tính là người không biết chữ, bọn họ không thi đỗ, ta cũng không có dự tính tuyển bọn họ, loại người ta nói thông thường đều là nhân sĩ gia đạo sa sút, chỉ là một bộ phận rất ít, tiền này nhất định sẽ không quá nhiều, nhưng lại có thể tạo ra một danh tiếng tốt cho chúng ta, tương lai khi chúng ta chính thức khởi động hạng mục này hãy thương lượng lợi tức.
.Tang Mộc nghĩ thầm, nếu như chỉ là làm một lần này thì cũng không cần căng thẳng, dù sao cũng không có bao nhiêu tiền, coi như làm việc thiện, rất miễn cưỡng gật gật đầu: - Được rồi.
.Hàn Nghệ xoa xoa trán, nói: - Ây dô! Ta phát hiện ngươi trở nên càng ngày càng khó lừa phỉnh rồi.
.Tang Mộc ngượng ngùng cười, không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, việc mua bán đều là của Hàn Nghệ, nếu Hàn Nghệ nhất định muốn làm thì ông ta cũng chỉ có thể phục tùng, nhưng vấn đề là, lần nào Hàn Nghệ cũng cứ ôn tồn thương lượng với ông ta, thậm chí là dỗ ngọt ông ta, vậy thì ông ta tất nhiên có gì nói đấy, ngươi muốn hỏi ý kiến của ta thì đương nhiên ta sẽ nói thẳng, nhưng đây chỉ là chức trách của ông ta, chứ không phải quyền lực của ông ta.
.Đâu biết, Hàn Nghệ rất biết bản thân mình, hắn không có khái niệm đối với tiền, hắn chỉ phụ trách chế định kế hoạch, về phần đầu tư thế nào, đầu tư bao nhiêu tiền, rồi thu hồi là bao nhiêu, thông thường đều là Tang Mộc bọn họ tính toán, đương nhiên, phương pháp là do hắn dạy.
.Nhưng mà, không có khái niệm gì đối với tiền, đây là đại kỵ của thương nhân, thương nhân càng giàu có thì nhất định là càng tính toán tỉ mỉ, người tục tằn đều là thổ hào, đây không phải là keo kiệt, mà là đạo thành công, bởi vì một xu mà ngươi không tính được, vậy ngươi cũng không tính được một vạn đồng, Hàn Nghệ cũng chỉ có thể ra vẻ ta đây ở cổ đại, ở hậu thế thì hắn thật chẳng ra sao, nếu không thì hắn đã đi làm doanh nhân rồi, chứ không phải làm một lão thiên. Đương nhiên, tiêu tiền lại là một chuyện khác, chỉ cần ngươi nghĩ là đáng giá, cho dù là tiêu mười triệu mua một đống phân cũng chẳng sao cả, kiếm tiền chính là dùng để tiêu, tiêu tiền là tiêu tiền, đầu tư là đầu tư, đây là hai chuyện khác nhau. Bởi vậy Hàn Nghệ cần Tang Mộc nhắc nhở hắn.
.Đã canh hai.
.Phủ Tư Không.
.- Gia gia!
.- Ừ!
.Lý Tích cười nói: - Sao còn chưa ngủ, chớ không phải là không quen giường ở nhà chứ?
.- Không phải.
.Lý Kính Nghiệp lắc đầu, vẻ mặt có chút do dự.
.Lý Tích liếc mắt nhìn Lý Kính Nghiệp một cái, tất nhiên biết trong lòng gã đang suy nghĩ gì, nói: - Lúc ở Học viện quân sự, ta thấy con nói năng rất dứt khoát, sao vừa về đến nhà lại biến thành như trước rồi.
.Lý Kính Nghiệp ngượng ngùng cười, dò hỏi: - Gia gia, hôm nay người cũng đã nghe thấy những lời Hàn Thị lang nói rồi?
.Lý Tích gật gật đầu.
.- Vậy không biết gia gia thấy thế nào?
.- Hàn Thị lang nói chuyện chính là như vậy, làm cho người ta nghe không thoải mái, tuy nhiên hắn cũng không nói sai, nếu con không muốn đi, thì không đi là được, không có gì là to tát cả.
.- Gia gia cũng đồng ý tôn nhi không quay lại sao? Lý Kính Nghiệp có chút ngạc nhiên.
.Lý Tích cười ha hả nói: - Con là tôn tử của Lý Tích ta, chẳng lẽ còn cần người khác dạy con hành quân đánh trận sao? Tự con xem mà giải quyết là được rồi.
.Lý Kính Nghiệp gật gật đầu, nhưng trong mắt vẫn lộ ra một vẻ nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận