Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 963.2: Chiến tranh vẫn chưa kết thúc

..
.Lão hồ ly nhà ngươi, hay là ta hỏi rõ ràng một chút mới được! Hàn Nghệ cười cười, mục đích hắn đến đây rất đơn giản, chính là để Trình Giảo Kim giao đại quyền cho hắn, vẫn là câu nói đó, Trình Giảo Kim cam chịu làm con rùa rụt cổ, thống soái này, hắn cũng không nhường thì không ai giành được.
.Sau khi từ trong phòng của Trình Giảo Kim đi ra, Hàn Nghệ lại đi đến đại sảnh, một đám tướng sĩ đã đang đợi hắn rồi.
.Tình hình hiện tại là, bất luận Hàn Nghệ có chiếu lệnh hay không, bọn họ nhất định đều phải tin là Hàn Nghệ có chiếu lệnh, nếu Hàn Nghệ đã có chiếu lệnh, vậy thì đương nhiên phải nghe theo hắn, dù sao thì Trình Giảo Kim cũng không gặp bọn họ.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, các tướng sĩ mới lần lượt ngồi xuống, nói ngay vào điểm chính: - Đại quân chúng ta hiện giờ ở đây một ngày là phải hao phí một lượng lớn lương thực, lời vô nghĩa thì ta không nói nhiều, hiện giờ chiến sự như thế nào?
.Bùi Hành Kiệm nói: - Vì trận tuyết lớn này, việc tiến quân của quân ta bị ngăn trở, hiện giờ có một số bộ lạc vẫn chưa chinh phục như tây có Hằng La Tư 2, nam có Quy Từ3, bắc có Cát La Lộc. (2: Talas 3: tên một nước thời cổ ở Tây Vực, thuộc huyện Khổ Xá, Tân Cương, Trung Quốc)
.Tô Hải Chính liền nói: - Đặc phái sứ, đại quân chúng ta xuất chinh, là muốn dẹp yên phản loạn, hiện giờ đại quân của A Sử Na Hạ Lỗ đã bị chúng ta tiêu diệt, theo lý thì nên khải hoàn hồi triều, với lại, trận tuyết lớn này dẫn đến quân ta bị cầm chân ở đây đã gần một tháng, tướng sĩ toàn quân đã buông lỏng, với lại chinh chiến mấy ngày, người mỏi ngựa mệt, không tiện đánh lâu, cộng thêm thời tiết giá rét, sao không tạm thời khải hoàn hồi triều trước, rồi tấu thỉnh triều đình, phái người đi chiêu hàng những bộ lạc này.
.Tô Định Phương vội nói: - Phó tổng quản nói vậy sai rồi, hiện giờ quân ta toàn diệt đại quân của A Sử Na Hạ Lỗ, uy chấn tứ phương, lương thảo dồi dào, còn Tây Đột Quyết tổn thất thảm trọng, đã không còn sức chống lại chúng ta, nếu như rút quân rồi mới đi chiêu hàng, những bộ lạc đó sẽ không sợ nữa, sợ khó mà thành công, ta cho rằng chúng ta nên thừa thắng xông lên, thuận thế hàng phục toàn bộ các bộ lạc xung quanh, tránh để lại sinh hậu hoạn, cho dù chiêu hàng cũng phải dẫn theo đại quân đến chiêu hàng.
.Ông ta là môn đồ của Lý Tĩnh, mà Lý Tĩnh am hiểu nhất là làm gì, đó chính là tiếp tục công kích kẻ xấu đã thất bại, nhân lúc ngươi bệnh lấy mạng ngươi, tuyệt sẽ không nói nhân nghĩa đạo đức với ngươi, trong binh pháp của Lý Tĩnh viết rất rõ ràng, Hầu Quân Tập cũng là môn đồ của ông, bởi vậy Hầu Quân Tập cũng là người như vậy. Năm đó khi Lý Tĩnh đánh Đông Đột Quyết, quý tộc rơi vào tay ông ta, trên cơ bản đều là bị giết chết tại chỗ, sẽ không để lại hậu họa, hiện giờ A Sử Na Hạ Lỗ đã bị toàn diệt rồi, các bộ lạc Đột Quyết tổn thất thảm trọng, quân Đường khí thế hùng mạnh, bây giờ không đánh thì ngươi đợi đến khi nào.
.Bùi Hành Kiệm gật đầu nói: - Ta tán thành với Tô tướng quân, những bộ lạc này là phản tặc, nhưng xung quanh bọn họ đã có bộ lạc quy hàng Đại Đường ta, nếu như không hàng phục những bộ lạc này, chỉ sợ chưa đến một năm sẽ lại xảy ra chiến loạn.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng tán thành làm như vậy, về mặt chiến thuật thì ta không hiểu lắm, nhưng ta biết khó có được một lần, những bộ lạc này đã không có thành tựu, công lao thì không có lý gì nhường cho người khác, nên đánh thì đánh, nên dọa thì dọa, nên nhận thì nhận, tóm lại là không đầu hàng thì chết, cũng không có gì phải nói nhiều.
.Gọn gàng dứt khoát!
.Mọi người cũng không có gì để nói nữa.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng còn cách đánh thế nào? Là đều giết hết, hay là thế nào?
.Các tướng sĩ quay sang hai bên nhìn nhau, bọn họ chưa thân quen Hàn Nghệ, không rõ tính cách của Hàn Nghệ!
.Hàn Nghệ đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, nói: - Tô tướng quân, Bùi tướng quân, chuyện ta giao cho các người, các người không quên đó chứ!
.Tô Định Phương lập tức nói: - Việc này đương nhiên chúng ta không dám quên, nửa tháng nay, chúng ta vẫn đều đang khảo vấn tù binh của các bộ lạc, đã hỏi ra danh tính những đầu lĩnh chủ yếu phản Đại Đường ta và đầu lĩnh trong bộ lạc bọn họ phản đối bọn họ, và muốn giao hảo với Đại Đường ta rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Rất tốt! Mục đích chiến tranh tiếp theo của chúng ta chính là thanh trừ những thế lực phản Đường này, bồi dưỡng thế lực thân cận Đại Đường ta, trong đại doanh của A Sử Na Hạ Lỗ, ta phát hiện trong thủ hạ của gã ta có rất nhiều đầu lĩnh căm hận Đại Đường ta đến tận xương tủy, ta không biết thù hận này đến từ đâu, nhưng ta biết, những người này không thể giữ lại, bởi vì thù hận là thứ rất khó hóa giải, nhưng mà chúng ta cũng không thể giết hết người ở đây, việc này sẽ khiến chúng ta mất đi nhân tâm, và sẽ chỉ khiến kẻ thù của chúng ta càng ngày càng nhiều, chúng ta phải phân chia bộ lạc của bọn họ, bồi dưỡng thế lực thân Đường, dùng dao mổ của bọn họ để giết chết thế lực phản Đường này. Các vị tướng quân nghe đã hiểu rồi chứ?
.Các tướng sĩ nhất tề gật đầu, ánh mắt nhìn Hàn Nghệ còn mang theo một chút sợ hãi, tiểu tử này nhìn có vẻ vô hại, nhưng còn độc hơn bất cứ ai, sách lược của Đại Đường trước kia là cố gắng chiêu hàng, dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ, nhưng điều Hàn Nghệ yêu cầu là, chỉ cần là thế lực phản Đường thì đều tận lực giết chết trên chiến trường, không giết được cũng phải bắt về làm tù binh, tuyệt không thể giữ bọn họ lại.
.Một vị tướng quân đột nhiên nói: - Trước đó bên phía Chu tướng quân truyền tin đến, phía bắc Hằng La Tư là thế lực của Chân Châu Diệp Hộ khả hãn, hiện giờ bọn họ đã biết tin A Sử Na Hạ Lỗ tử vong, lập tức xuất binh đang tấn công Hằng La Tư, chúng ta cần tiến quân Hằng La Tư, và còn phái người đến đàm phán với Chu tướng quân, để ông ta trao trả thành Toái Diệp cho bọn họ.
.Hàn Nghệ nói: - Người này ta cũng từng nghe qua, một con chó hoang mà thôi, chúng ta kiên trì giữ sách lược của chúng ta, cho nên, tận lực giết trên chiến trường, quyết không thể để gã chạy nữa!
.Nói rất sơ xài qua loa.
.Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ!
.Tô Hải Chính cho rằng Hàn Nghệ thật sự là một người ngoại đạo, chẳng hiểu cái gì, nói: - Đặc phái sứ, người này là Khả hãn do bệ hạ sắc phong, sao chúng ta có thể giết gã được.
.- Tại sao không thể?
.Hàn Nghệ nói: - Các người phải hiểu, trên vùng đất này chỉ cần còn có Khả hãn tồn tại thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày làm phản, lần này chúng ta đến, chính là phải hoàn toàn tiêu diệt Tây Đột Quyết, đặt Đại Đường ta ở bản đồ phía tây bắc, chỉ có quy hoạch xong địa bàn trước thì triều đình mới có thể phái người đi quản lý, người này chính là hậu duệ của vương thất Đột Quyết, giữ gã ta trên đời thì sẽ có những kẻ xấu bảo vệ gã ta phản Đại Đường ta, như vậy thì bách tính trên vùng đất này phải nghe theo ai, dù sao thì trước đây bọn họ đều là con dân Đột Quyết, vậy thì triều đình làm sao quản lý? Hiện giờ Tây Đột Quyết đã chia năm xẻ bảy, lúc này không chinh phục bọn họ thì đợi lúc nào, các người chỉ lo đánh trận, ta lo liệu bên phía triều đình, công lao là của các người, không phải của ta, còn vấn đề gì không?
.Ngươi đã nói như vậy rồi, thì còn vấn đề gì nữa.
.- Mạt tướng hiểu.
.Tất cả tướng sĩ ôm quyền nói.
.Hàn Nghệ lại nói: - Khi ở Trường An, ta thường hay nghe được câu, đó là con cháu quý tộc cả ngày đều oang oang nói kiến công lập nghiệp, mở mang bờ cõi, nhưng việc này còn phải xem cơ duyên, việc chúng ta làm hôm nay chính là mở mang bờ cõi, các vị tướng quân, trận chiến này của chúng ta nhất định sẽ được ghi vào sử sách, bởi vì bản đồ phía tây bắc của Đại Đường chúng ta là do chúng ta đặt lại, tại sao chúng ta lại bỏ qua một cơ hội lưu danh muôn đời này.
.Các tướng sĩ nghe vậy bật cười ha hả, trong mắt phóng ra ánh mắt tham lam.
.Nhất là Tô Định Phương, đúng là thời cơ đến, vận mệnh cũng có biến đổi, đụng phải một thống soái hợp khẩu vị như vậy, phải nắm chắc cơ hội mới phải, nói: - Đặc phái sứ, vậy có đánh Thạch Quốc không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận