Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 560.1: Hoa rơi biết bao nhiêu.

.Hàn Nghệ cũng rất rõ ràng, liền quyết định ở lại Tân gia thôn một mạch hơn mười ngày, thậm chi ngay cả khai trương đầu năm cũng không có lộ diện, tất cả đều mặc cho Tang Mộc và Lưu Nga xử lý. Tận cho đến đêm trước tết Nguyên Tiêu hắn mới quay trở về.
.- Ca ca! chờ đệ một chút!
.- Tiểu đệ, đệ nhanh nhanh lên một chút, nếu không lại... lại phải xếp hàng rất lâu đó.
.Hàn Nghệ vừa đến trước Kim Thuỷ môn, liền thấy không ít người đang hướng phía bắc chạy tới, hơn nữa lại đều là thiếu niên, trong đó đám tiểu hài là chiếm đa số. Trong lòng hắn hết sức tò mò, vì thế liền xuống ngựa dắt bộ. Đi được chừng một bữa cơm, liền tiến vào một mảnh đất trống. Chỉ thấy nơi đây đã tràn đầy người, mọi người tranh nhau nhặt gạch vụn vung vãi trên mặt đất, sau đó lại chạy nhanh về hướng xa xa.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy xa xa dựng đứng mười căn cột gỗ.
.Đây là tập tục mừng năm mới à?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nhìn xem, vừa vặn bên cạnh có một tiểu ca đi ngang qua, hắn vội vàng gọi theo dò hỏi: - Xin hỏi một chút, mọi người ở đây đang làm gì thế?
.Tiểu ca kia liền đáp: - Ồ, gần đây không hiểu sao lại có một thiện nhân mở ra một trò gọi là ném rổ ở chỗ này, chỉ cần ngươi đem một viên gạch vụn ném lên cái rổ trên mấy căn cột gỗ kia, là có thể nhận được một văn tiền.
.Ném rổ? Bóng rổ? Nói đùa gì vậy? Hàn Nghệ nghe thấy thế liền sững sờ, vừa định mở miệng hỏi tiếp, đã thấy tiểu ca kia đã chạy đi nhặt gạch vụn rồi. Hắn đành phải tiếp tục dắt ngựa đi tới, liền tiến đến trước mười căn cột gỗ kia. Chỉ thấy mười căn cột gỗ này cao khoảng hơn mười trượng, mặt trên có treo một chiếc rổ nhỏ, mà người ném gạch nhất định phải đứng ở ngoài năm bước mới được tính.
.Đây quả thật đúng là ném rổ rồi còn gì! Hàn Nghệ mỉm cười, đứng xem trong chốc lát liền nhận ra tỉ lệ ném trúng đúng là thảm không nỡ nhìn, chỉ có khoảng 10% là bay vào rổ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trò này thật sự có phát tiền, chỉ cần ném trúng tất được phát tiền tại chỗ. Mới đầu hắn cũng không để ý, còn tưởng bóng rổ vốn được sinh ra từ Hoa Hạ, bất quá đứng nhìn hồi lâu, cũng không hiểu nổi người ta bày ra trò này để làm gì? Nếu chỉ vì làm việc thiện mới bày ra trò này, cũng không cần phải khiến cho khó khăn như vậy, rất nhiều người phải ném hơn mười viên gạch vụn mới kiếm được vài văn tiền.
.Chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
.Hàn Nghệ lại quay đầu nhìn lại bãi đất trống kia, liền thấy không ít hài tử đang tranh giành gạch vụn trên đó. Kỳ thật bên cạnh mấy cây cột đã chất đầy gạch vụn, thế nhưng nơi đây là điểm rơi, mà mọi người đến ném cũng rất nhanh, khiến cho không một ai dám tiến đến nhặt gạch, chỉ có thế quay lại bãi đất trống nhặt. Nhưng cũng không phải không có nguyên nhân, dù sao bên kia gạch vụn cũng đúng là có rất nhiều, cứ như thể một bãi hoang tàn lưu lại sau chiến tranh vậy.
.Đang lúc Hàn Nghệ miên man suy nghĩ, liền thấy một thiếu niên đi ngang qua, hắn liền trực tiếp ngăn lại. Vì không khiến cho người ta lỡ việc kiếm tiền, hắn liền lấy ra năm văn tiền, nhét vào trong tay thiếu niên kia, liền hỏi: - Huynh đệ có biết bãi đất trống này là của nhà ai hay không?
.Người nọ lắc đầu đáp: - Không rõ ràng lắm, nơi này vốn là một bãi đất hoang, cũng không có ai lui tới nơi này.
.- Đất hoang?
.Hàn Nghệ nhíu mày, hỏi tiếp: - Vì sao?
.Người nọ ồ một tiếng đáp: - Hình như bởi vì nơi đây từng xảy ra mấy lần đánh nhau, khắp nơi đều là gạch vụn, cũng không ai thích đến nơi đây, mà chung quanh cũng không có người ở, dần dà liền trở thành đất hoang thôi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vậy huynh đệ có biết trò ném rổ này là do ai bày ra hay không?
.Người nọ lắc đầu.
.Lại còn thần bí như vậy? Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Cảm ơn huynh đệ.
.Người nọ thấy chỉ nói vài câu liền được năm văn tiền, trong lòng vui vẻ không thôi, liên thanh nói không dám không dám.
.Trường An này thật đúng là tàng long ngoạ hổ nha.
.Hàn Nghệ mỉm cười, đột nhiên nhìn chằm chằm bãi đất trống kia, ngơ ngác không nói, trong đầu chỉ tập trung suy nghĩ. Đối phương bày ra trò này, rõ ràng cho thấy đang có ý định dùng bãi đất hoang này. Thế nhưng chỗ này rộng rãi như vậy, đối phương rốt cục định dùng vào việc gì? Chẳng lẽ định dùng xây nhà à? Như vậy thì cần phải xây bao nhiêu căn mới đủ? Hơn nữa nơi đây cũng không thích hợp xây nhà. Nếu đã không phải như vậy thì định dùng làm gì đây? Chẳng lẽ... không đúng, chuyện đó cũng không có khả năng, như thế rõ ràng là trái pháp luật mà.
.Hắn tập trung suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra manh mối nào. Đứng được chốc lát liền quyết định dắt ngựa quay lại.
.Trở lại ngõ Bắc, chỉ thấy ngựa xe như nước, đông như mắc cửi.
.- Ái chà! Nhiều người như vậy cơ à!
.Lúc này dù sao cũng đang là ngày nghỉ, hơn nữa rất nhiều quan viên cũng trở về thăm người thân. Mà ngõ Bắc cũng chỉ vừa xuất hiện không lâu, bởi vậy sau khi khai trương, có thể nói là đông chưa từng có. Hàn Nghệ thấy vậy đành phải đi thông đạo chuyên dụng, quá nhiều người, hắn cũng không muốn chen chúc làm gì. Thế nhưng khi hắn đặt chân vào mặt sau chợ lớn Đào Bảo, liền phát hiện không ít thương nhân đã bắt đầu tan việc. Lúc này vừa mới đến xế chiều nha, sao lại tan việc sớm như thế? Vừa lúc thấy một người quen đi tới, hắn vội vàng hỏi: - Khuất đại thẩm, sao hôm nay thẩm về sớm thế?
.- Ồ ồ, là Hàn tiểu ca à!
.Khuất đại thẩm vừa nhìn thấy Hàn Nghệ liền cực kỳ vui vẻ, nói: - Ôi! Hàn tiểu ca, cậu trở về từ lúc nào thế? Mấy ngày trước cả nhà tôi muốn sang chúc tết cho cậu, nhưng Lưu tỷ lại nói cậu không ở nhà, có phải đi thăm hỏi bề trên hay không?
.Cái sinh vật gọi là đại thẩm này nha, quả thật là thích hóng chuyện vô cùng.
.Nếu không phải mấy người các ngươi chen chúc tới, ta còn không nhất định sẽ đi đâu. Hàn Nghệ mỉm cười đáp: - Thẩm vẫn chưa trả lời vấn đề của ta mà.
.Khuất đại thẩm ồ một tiếng, cười ha hả nói: - Hàng tôi mang đến đều bán hết rồi, liền đi về chứ sao. Vừa nói vừa cười đến không ngậm mồm lại được.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Ngày hôm nay kinh doanh tốt đến mức đấy cơ à?
.Khuất đại thẩm đáp: - Hôm nay không phải đã sắp tới tết Nguyên Tiêu sao? Tôi liền quyết định làm một ít đèn lồng đem bán, kết quả nha... lập tức liền bán sạch rồi, ha ha...
.Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, cười ha hả nói: - Khuất đại thẩm, với đầu óc kinh doanh của thẩm, chỉ cần không được bao lâu, ta thấy thẩm có thể mở được cửa tiệm ở ngõ Bắc rồi.
.- Hàn tiểu ca lại nói đùa rồi.
.Khuất đại thẩm ngoài miệng thì khiêm tốn, thế nhưng nụ cười trên mặt đã không khép lại nổi rồi. Lúc này liền nói tiếp: - Tuy nhiên, phải nói thật với Hàn tiểu ca, loại chuyện như mở cửa tiệm, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ. Kỳ thật chợ lớn Đào Bảo mới càng thích hợp với người như tôi hơn. Tiền thuê đã thấp, khách nhân lại còn nhiều nữa, nói chung tôi vẫn thích buôn bán ở đây hơn.
.Bởi vì chợ lớn đào Bảo có đủ chủng loại hàng hoá, bất kể là ai, dù giàu hay nghèo đều thích đến đây đi dạo, buôn bán trong này cũng quả thật kiếm được khá nhiều tiền.
.Hiện tại chỉ cần là thương nhân buôn bán trong đây, hơn phân nửa đều đã phát tài rồi.
.Hàn Nghệ nói vái câu chuyện phiếm với Khuất đại thẩm xong, liền tiếp tục quay về hậu viện. Vừa tiến vào cửa chính hậu viện, liền thấy hai tên Hùng Đệ và Tiểu Dã mỗi người ôm một bó trúc vừa nói vừa cười đi tới.
.- Hàn đại ca!
.Hùng Đệ vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, trên mặt liền lộ ra sắc mừng, cùng Tiểu Dã vội vàng chạy tới.
.- Hàn đại ca, mấy ngày nay huynh đi đâu thế, sao bây giờ mới trở về?
.Hùng Đệ lộ ra vẻ oán hận truy hỏi.
.Hàn Nghệ đáp: - Không phải ta đã nói rồi sao, ta phải ra ngoài tránh nạn còn gì? Bằng không suốt ngày đều có người đến nhà tìm ta chúc tết, còn không phải hoá điên luôn à? Mà hình như mấy đứa các đệ cũng chả nhớ thương gì ta đúng không?
.Hùng Đệ nghe thế vội nói: - Làm gì có chuyện đó chứ, ngày nào đệ cũng nghĩ đến huynh đấy!
.- Thôi đi!
.Hàn Nghệ đột nhiên đưa tay vỗ lên cái bụng tròn tròn của Hùng Đệ, nói: - Đệ thử nhìn lại mình mà xem, trước năm mới mất bao công sức giảm béo, bây giờ lại thành công dã tràng rồi. Đệ vốn là loại hễ trong lòng thoải mái là béo lên, nếu trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới ta, sao có thể béo thành như vậy?
.Hùng Đệ xấu hổ, con ngươi xoay tròn vài vòng, cười ha hả nói: - Thật ra cũng không phải ngày nào cũng thế, chỉ là mấy ngày hôm nay có rất nhiều thứ thú vị. Đệ luôn nghĩ nếu huynh cũng ở đây thì tốt biết bao nhiêu? Khộng tin huynh thử hỏi Tiểu Dã mà xem.
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.- Được rồi, được rồi.
.Hàn Nghệ cười cười nói: - Hai đứa ôm đống trúc này đi đâu thế?
.- Đây là để làm đèn lồng đấy! Hàn đại ca không nhớ à? Ngày mai chính là tết Nguyên Tiêu rồi, đệ nghe nói ngày này là ngày náo nhiệt nhất Trường An, tất cả mọi người đều đốt đèn lồng xuống phố, muốn so xem đèn lồng của nhà ai đẹp hơn. Bọn đệ thấy ở bên ngoài bán đều nhìn giống nhau, nên quyết định tự mình làm thử xem.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ cười cười gật đầu, đưa một tay khoác lên vai Hùng Đệ, kéo y cùng đi vào trong viện. Vừa đi vừa hỏi: - Mấy ngày hôm nay mọi người đều ổn cả chứ?
.Hùng Đệ cười ha hả đáp: - Tất cả đều tốt lắm, bọn đệ ngày nào cũng ra ngoài chơi. Hàn đại ca không biết chứ mấy hôm nay bên ngoài náo nhiệt vô cùng. Có người có tiền mời đến mấy cao nhân làm ảo thuật, rất thú vị đấy.
.Tiểu Dã đột nhiên nói: - Hàn đại ca, Dương tỷ tỷ có ghé qua tìm huynh.
.Hùng Đệ nghe vậy cũng gật đầu lia lịa nói:
.- Dương tỷ tỷ ghé qua đây cũng được vài lần rồi.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: - Tìm ta làm gì?
.- Hình như cũng không có chuyện gì, chắc là chỉ đến chơi thôi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, thầm nghĩ. Ái chà, quên mất đi chúc tết Dương lão phu nhân rồi, thôi vậy, lần sau liền đi cũng được.
.Vừa vào trong viện, Hàn Nghệ liền lập tức muốn mắng người. Chỉ thấy tên khốn Thẩm Tiếu kia đang ngồi giữa tứ Mộng, Cố Khuynh Thành và Từ Du Du, một bên vừa làm đèn lồng vừa nói cười vui vẻ với các nàng, thỉnh thoảng lại khiến bốn người tứ Mộng cười khúc khích không ngừng, ngay cả cô nàng Cố Khuynh Thành lúc nào cũng theo đuôi Hàn Nghệ kia cũng không nén được tươi cười. Trong khi đó đám người Đỗ Tổ Hoa, Tiểu Phú, Đông Hạo thì chỉ biết ôm đầu ngồi im, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thẩm Tiếu.
.Tên khốn kiếp này, thật sự quá ghê tởm rồi. Lão tử thì ở ngoài bôn ba mệt nhọc vì Phượng Phi Lâu, còn ngươi thì lại ở trong này phong lưu khoái hạt. Thật sự là... con mẹ nó...
.Hàn Nghệ trong lòng hò hét tức giận bất bình, phải biết rằng đãi ngộ kiểu này trước đây chỉ dành cho hắn mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận