Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 921.2: Duy chỉ có nhanh là không thể phá được

.Hàn Nghệ định liệu trước nói: - Đa tạ Thái úy nói cho biết, nhưng ta cho rằng, trong thiên hạ này, không có nơi nào không phải đất của vua, không có dân nào không phải dân của vua, con mắt của bệ hạ không chỉ chăm chăm vào mảnh đất Trường An, Thái úy cũng có nói, Trường An dưới chân thiên tử, nên thế lực nơi đây mới chính là cái mà bệ hạ quan tâm nhất.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu cười nói: - Không ngờ rằng ngươi cũng nghĩ thấu đáo được đến vậy. Không tồi, lão phu và ngươi cùng nhìn thấy điểm này, chắc bệ hạ cũng thấy được rồi, bệ hạ đứng về phía ngươi, xem chừng bệ hạ cũng đang muốn mượn chuyện này để thử một chút thế lực của các châu huyện. Nhưng vì những tranh chấp trong nội bộ quý tộc, làm hao tổn không ít thực lực, đã không còn là quý tộc thời Đông Tấn, không đáng để lo nghĩ, nhưng bọn họ không dám chống đối bệ hạ, không có nghĩa là bọn họ không dám ra tay với ngươi, vì vây ngươi phải cẩn trọng một chút mới được, ngoài ra, quan ở kinh thành cũng cần các thế lực địa phương ủng hộ mới được, nếu như ngươi đắc tội hết với mọi người, thì con đường làm quan của ngươi sau này sẽ cực kỳ không ổn.
.Càng về sau, ngữ khí của ông ta càng trở nên nghiêm túc.
.- Ta sẽ chú ý.
.Hàn Nghệ gật đầu nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ừ một tiếng rồi cười nói: - Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, lão phu vốn cũng rất lo ngại một khi lão phu rút lui sẽ đưa đến cơ hội cho các quý tộc Sơn Đông, nhưng trải qua những náo loạn mà ngươi gây ra, xem như tính toán của bọn họ đã bị ngươi làm rối loạn rồi.
.Hàn Nghệ vuốt cằm nói: - Thái Úy quá khen rồi, kì thực ta cũng là bị bọn họ ép làm như vậy thôi, nếu không ta cũng không tùy tiện đối đầu với bọn họ.
.- Có phải bị ép hay không thì trong lòng ngươi rõ nhất. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười, lại hơi có vẻ cảm khái nói: - Thật ra tranh giành ở sĩ thứ đã diễn ra mấy trăm năm rồi, trước đây đều là sĩ tộc đàn áp thứ tộc, vì vậy nhìn qua thì cũng được coi là sóng yên bể lặng, lão phu cũng đã làm như vậy, nhưng với tình hình trước mắt, cho dù ngươi không ở giữa làm khó dễ, thì mâu thuẫn giữa hai bên sĩ thứ cũng sẽ bùng phát. Bây giờ có ngươi, Tập Nhận và vài tên tiểu tử bên trong lo liệu chu toàn, lao phu cũng yên tâm phần nào. Đến lượt ngươi rồi.
.- À! Vâng!
.Hàn Nghệ do dự một hồi mới hạ một nước cờ, chần chừ một lát mới nói: - Thái úy, về việc quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng Hậu, ta muốn giải thích với ngài một chút.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ mắt nhìn bàn cờ, cười nói: - Không cần nữa, hiện nay trong triều ngươi cũng không có chốn nương tựa, lão phu cũng không thể ra mặt giúp ngươi, chỉ có Hoàng hậu mới có thể giúp ngươi nói vài lời, quan trọng là Hoàng hậu mở miệng, thì đám người Lý Nghĩa Phủ cũng không tiện ngăn cản. Đây là ưu thế duy nhất của ngươi, ngươi nhất định phải nắm bắt. Nói xong, vững vàng đi một nước cờ.
.Nói chuyện cùng người thông minh thoải mái hơn rất nhiều. Hàn Nghệ cảm động mắt nước mắt lưng tròng, trong lòng hô to thấu hiểu vạn tuế.
.Hắn vốn cho là Trưởng Tôn Vô Kỵ gọi hắn đến, là vì quỹ từ thiện, bởi vì quỹ từ thiện này có thể làm cho Võ Mị Nương lấy được lòng dân, và cũng xây dựng mối quan hệ mới với một vài gia tộc, những việc này nhất định sẽ gây bất lợi cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, trong lòng mọi người đều rõ, Võ Mị Nương sẽ không bỏ qua cho Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng không ngờ Trưởng Tôn Vô Kỵ lại thấu đáo sự tình như vậy, Hàn Nghệ vui sướng không thôi, đi tiếp một nước cờ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ là một cao thủ chơi cờ, quân cờ này là do ông ta đi, được mất đều trong dự tính của ông ta, nói: - Tuy nhiên ngươi đừng để tâm quá đến việc kinh doanh, lão phu biết ngươi buôn bán rất giỏi, nhưng hết thảy đều không được thành lập trên cơ sở sự thông minh của ngươi, mà được thành lập trên cơ sở trước mắt ngươi là tâm phúc bên cạnh bệ hạ và Võ Chiêu Nghi, một khi ngươi mất đi hết những thứ này, thì những buôn bán của ngươi cũng sẽ không tồn tại. Hiện nay thế lực của lão phu vẫn chưa được khôi phục mà thế lực sĩ tộc Sơn Đông tạm thời cũng khó mà quật khởi, trong triều đã không còn ai có thể hạn chế được thế lực trong tay đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, vì vậy ngươi càng không thể đi phía sau bọn họ quá nhiều a.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Cái này ta hiểu, thực ra cũng không phải là ta bận rộn việc buôn bán của mình, mà ta đang trải đường cho tương lai ta đi tới Hộ bộ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ rất hứng thú nói: - Về chuyện Kim Hành, ta cũng có được nghe Lý Hành nói qua, hình như ngươi cũng có chút ý tưởng với quân điền chế.
.Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, nói: - Thái úy, quân điền chế giúp Đại Đường ta quật khởi không phải là giả, nhưng quân điền chế có thể sẽ không được lâu dài, bởi vì dân số ngày càng nhiều, mà ruộng đất thì lại không gia tăng, sớm muộn cũng có ngày quân điền chế không thỏa mãn được dân chúng, nên ta nghĩ phải có kế hoạch trước, để tránh đến lúc đó sẽ bùng phát mâu thuẫn, có bù đắp thì cũng đã muộn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ngươi cố ý giấu diếm đối với Lý Hành, là để giữ công tích này cho mình sau khi ngươi đến Hộ bộ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng là như vậy, nếu ta được vào Bộ hộ ta sẽ không đi theo con đường mòn cũ, ta sẽ thực thi cải cách, ta muốn làm cho Đại Đường ta càng giàu có, hùng mạnh và ổn định.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày, dường như có chút lo lắng, nói: - Bình thường cải cách đều xuất hiện sau khi mâu thuẫn bộc phát, hiện nay quân điền chế hoàn thiện như vậy, bách tính cũng vì thế mà an cư lạc nghiệp. Nếu trong thời khắc này ngươi lại chọn cải cách, thì sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, ngươi có phải nên cân nhắc cho kỹ hay không.
.Hàn Nghệ nói: - Ta có niềm tin rằng Đại Đường ta trong thời thịnh thế hoàn toàn có thể lột xác.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, lại buông mí mắt xuống, trầm mặc một lúc mới nói: - Đến lượt ngươi rồi.
.- Ồ!
.Hàn Nghệ cầm lên một quân cờ, mới phát hiện hình như giờ đi nước nào cũng đều là sai.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười một tiếng, nói: - Tài nghệ đánh cờ của ngươi thật khó coi, ván cờ vẫn chưa đến trung đẳng, ngươi đã không đánh được nữa rồi.
.Thật hổ thẹn!
.Hàn Nghệ không nói gì, hắn là một lão thiên, cái gì cũng biết, cái gì cũng không tinh.
.- Hàn đại ca đi nước này.
.Tiểu Dã ở bên cạnh chỉ vào bàn cờ.
.- Ồ!
.Hàn Nghệ chưa nhìn rõ đã đặt quân cờ xuống, đôt nhiên hai mắt hắn mở to, như sắp rơi nước mắt ngoảnh đầu lại: - Tiểu Dã, có phải đệ đã chỉ sai rồi không, nếu hạ ở chỗ này, thì ta sẽ bị Thái úy ăn hết rồi.
.Tiểu Dã nói: - Đúng thế, đúng là hạ ở đây.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Vậy lão phu cũng không khách sáo nữa.
.Quân cờ hạ xuống, cờ màu đen của Hàn Nghệ đột nhiên mất đi một vùng.
.Tiểu Dã lại nói: - Hàn đại ca, đánh ở đây.
.Có được không đấy. Hàn Nghệ thấp thỏm nhìn Tiểu Dã, có thể thấy được Tiểu Dã có chút không hài lòng, tựa hồ bất mãn với sự hoài nghi của hắn. Nghĩ thầm dù sao thì cũng thua, đúng vậy, cứ theo lời của Tiểu Dã mà đi cờ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận