Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 611: Đích thực là vì ngươi

.Vừa vào rừng núi, đối với Tiểu Dã mà nói, quả thật là như cá gặp nước. Thật ra cậu vẫn thích cuộc sống tự do tự tại, không hề trói buộc trong núi hơn, chỉ là gần đây ở Trường An, vẫn ít chơi đùa trong rừng núi, liền muốn đến đây chơi, cậu nhanh chóng leo lên một thân cây to, hai ba bước thì đã không thấy bóng dáng nữa.
.Tiểu tử này! Hàn Nghệ vội nói: - Tiểu Dã!
.- Hàn đại ca, cho huynh.
.Chỉ nghe tiếng, không thấy người, chợt thấy một thứ màu xanh từ trên cây bay xuống.
.Nhưng tốc độ cũng không nhanh, Hàn Nghệ vô cùng thoải mái mà đón được, là một quả trám, bất giác lại trợn trắng mắt, xoa xoa trên người, há miệng cắn ăn, cái khác đừng nói, quả trám này thật sự vô cùng ngon ngọt.
.Đi một hồi lâu, Hàn Nghệ cuối cùng đã ra khỏi rừng núi, trước mắt trống trải, hóa ra khu rừng này trước thấp sau cao, do vậy đứng ở phía sau rừng núi, tầm nhìn vô cùng khoáng đạt, trước mắt một màu xanh mướt, gió nhẹ lướt qua, cỏ lay động theo gió, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.
.Vèo một tiếng!
.Một bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi bên cạnh Hàn Nghệ, chỉ nghe thấy thanh âm mơ hồ không rõ của Tiểu Dã: - Hàn đại ca, sơn cốc.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu tử Tiểu Dã đang cầm hơn mười quả dại, miệng còn cắn một miếng, không khỏi bật cười, lại thuận theo hướng cậu chỉ nhìn sang, chỉ thấy phía đông nam có một sơn cốc, trong sơn cốc trăm hoa đua nở, màu sắc sặc sỡ, vô cùng mê người, trong bụi hoa, thấp thoáng nhìn thấy một bóng người cao gầy đang khom người trong bụi hoa.
.- Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.
.Hàn Nghệ khẽ thở ra, cùng Tiểu Dã đi sang sơn cốc.
.- Ai đó?
.Hàn Nghệ, Tiểu Dã đi đến hình như quấy rầy đến nàng, gương mặt xinh đẹp không tì vết chợt xuất hiện trong bụi hoa, môi đỏ thẫm, mặt phù dung, eo nở mông nhỏ, thân hình đầy đặn thành thục được bao trong bộ váy dài mày xanh lục, không hề phản cảm hòa nhập vào cảnh sắc xinh đẹp tự nhiên, làn da hoàn mỹ, nhẵn mịn tựa như gương, ánh nắng mùa xuân chiếu lên tựa như khoác lên vầng sáng nhàn nhạt.
.Người này chính là Nguyên Mẫu Đơn.
.- Là ngươi?
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy Hàn Nghệ, có chút kinh ngạc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Là ta! Chợt thấy gió thổi lọn tóc bên tai Nguyên Mẫu Đơn rơi xuống, chỉ thấy xinh đẹp động lòng người, nghĩ bụng, thật ra đề nghị của Nguyên điên rồ cũng không tệ. Đột nhiên, trong đầu vang lên thanh âm quỷ mị, ngươi đang nghĩ gì thế? Hắn không khỏi hơi run rẩy, vội ổn định lại tinh thần.
.Hàng mày Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu lại, nói: - Sao ngươi lại tới đây?
.Hàn Nghệ cười nói: - Nguyên Bảo Chủ nói với ta, cô vì ta mà ngay cả người chủ sự của Nguyên gia cũng vứt bỏ, còn bị đuổi đến đây, nếu ta còn không đến, chẳng phải là kẻ lòng lang dạ sói sao.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, vô cùng bình tĩnh nói: - Con người ca ta ăn nói linh tinh quen rồi, ngươi không cần chấp nhất với huynh ấy.
.Cừ thật, vậy mà cũng có thể mặt không đổi sắc, thật sự là chống được đùa giỡn nha. Hàn Nghệ ha ha nói: - Đương nhiên ta biết, nếu cô thật sự yêu ta như thế, sẽ không nói không rằng biến mất, làm ta mấy ngày nay bị đường đệ của cô hù đến ăn ngủ không yên.
.Nguyên Mẫu Đơn ngập ngừng mấy lần, nói: - Chúng ta lên trên nói chuyện đi.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Tiểu Dã không có hứng thú với những chuyện này, chỉ phía rừng núi nói: - Hàn đại ca, đệ qua đó chơi một lát.
.Hàn Nghệ nói:
.- Chú ý chút.
.Tiểu Dã đi rồi, Hàn Nghệ theo Nguyên Mẫu Đơn đi đến sườn núi, Nguyên Mẫu Đơn trước tiên tháo giỏ trúc trên lưng đặt xuống.
.Hàn Nghệ liếc mắt, thấy bên trong có một ít hoa tươi, cười nói: - Cô thật sự ung dung nhàn nhã, chạy đến đây hái hoa.
.Nguyên Mẫu Đơn lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán: - Nguyên gia chúng ta dựa vào cây trái hoa cỏ nơi sơn dã này lập nghiệp, ở cùng với chúng, phát tài cùng nhau.
.- Nói có lý.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Bây giờ cô có thể giải thích cho ta không. Ta mặc kệ Nguyên gia các cô xảy ra chuyện gì, nhưng chí ít cô cũng phải nói với ta một tiếng chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn nói sự thật: - Đây chính là yêu cầu của người quản sự tân nhiệm của Nguyên gia chúng ta, y không muốn ngươi biết sớm như thế, người làm ăn nói chuyện làm ăn, chuyện này cũng hợp tình hợp lý.
.Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó nói: - Cô thật sự có trách nhiệm nha, giữa chúng ta có không ít hợp tác đó.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ lắc đầu, nói: - Ngươi nhầm rồi, không phải chúng ta hợp tác, mà là ngươi và Nguyên gia ta hợp tác.
.- Có khác biệt sao?
.- Đương nhiên là có.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Trước kia ta là người chủ sự, bây giờ ta không phải, vậy ngươi nên tìm người chủ sự hiện tại để bàn, chứ không phải đến tìm ta, ta không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
.- Cho dù thế nào, vậy Nữ Sĩ Các, và phần của Tự Do Chi Mỹ thì sao?
.- Ta cũng đã giao cho Nguyên Triết rồi.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ cả kinh nói: - Ngay cả Nữ Sĩ Các cô cũng giao ra?
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu.
.- Vì sao?
.- Đây là quy củ.
.- Nhưng Nữ Sĩ Các thuộc về cô, cứ thế giao ra, cô cam tâm sao?
.- Ta là con gái Nguyên gia, tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về Nguyên gia.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nguyên gia chúng ta sở dĩ có thể cường thịnh không suy, là bởi vì chúng ta hiểu cẩn tuân quy củ gia tộc, tôn trọng quyết định của hội nghị, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đoàn kết một lòng, ai cũng không thể phá hoại quy củ, bằng không, Nguyên gia chúng ta sẽ tan đàn sẻ nghé. Bây giờ Nguyên Triết là người chủ sự, dĩ nhiên y có quyền chi phối tất cả tài vật của Nguyên gia.
.Hàn Nghệ nghe thấy mà câm lặng không nói.
.Thật ra hiện nay gần như tất cả quý tộc nội bộ đều không đoàn kết, bao gồm cả Thôi Lư Trịnh Vương, mọi người đều tranh quyền đoạt lợi, thường xuyên tranh chấp với nhau, cũng cùng đạo lý khi vương tử tranh trữ vậy, trước quyền lực, tất cả đều là mây bay.
.Duy chỉ có nội bộ Nguyên gia bền vững như thép, vô cùng đoàn kết, đều là vì thủy tổ nhất mạch của họ Nguyên Hân. Nguyên Hân là một người vô cùng thông minh, ông ta hiểu rõ hậu quả của việc tranh chấp quyền lực, cũng lo lắng con cháu của mình sẽ tranh giành gia tài, tạo thành hao tổn nội bộ, dù sao thì Nguyên gia có gia tài khổng lồ, đây mãi mãi đều là khởi nguồn tội ác của tranh chấp nội bộ.
.Do vậy liền quy định toàn bộ gia tài Nguyên gia đều quy về gia tộc, nhưng phàm là con cái Nguyên gia đều có thể hưởng dụng, nhưng bất cứ ai cũng không có quyền quy tài sản về cá nhân, đồng thời thành lập hội nghị Nguyên gia, thành lập người chủ sự. Thật ra việc này đã tham khảo chế độ quân vương, chia quyền quản lý và quyền chi phối ra, người chủ sự chỉ có quyền chi phối, tài chính vẫn nằm trong tay hội nghị tượng trưng gia tộc.
.Nhưng hội nghị cũng không có bất cứ quyền chi phối gì, tác dụng chỉ là quản lý tiền tài, điều phối nhân viên.
.Hơn nữa con cháu Nguyên gia cũng có quyền tận sức hưởng thụ tài sản Nguyên gia trong cuộc sống, đều bình đẳng, hơn nữa tiền cũng nhiều, dùng cũng không hết, do vậy không ai lại đi tranh giành, mọi người chỉ muốn khiến của cải Nguyên gia ngày càng đây thêm, dần dần cũng nuôi thành quan niệm tư tưởng lợi ích gia tộc trước tiên. Đương nhiên, tiền đề của suy nghĩ này chính là tất cả mọi người trong Nguyên gia đều không can dự chính trị, bằng không, e rằng Nguyên gia cũng khó tránh vận mệnh sụp đổ phân ly.
.Hàn Nghệ càng hiểu Nguyên gia, lại càng khâm phục Nguyên Hân, cung không nói gì về chuyện này, nói: - Nhưng ta muốn biết, tại sao cô lại nhường vị trí người chủ sự cho Nguyên Triết, ta tin đây không phải là điều trong lòng cô muốn.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Đây là quyết định của hội nghị.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy cũng phải có nguyên nhân, tuy rằng lời của ca cô nói đích thực không thể tin, nhưng ta tin điểm này ông ấy không gạt ta. Nếu hội nghị của nhà cô có thể không chút đạo lý thì đã đổi người chủ sự, vậy Nguyên gia cô không thể nào trường thịnh không suy.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi do dự, mới nói: - Chủ yếu là vì ta kiên trì hợp tác với ngõ Bắc, còn các trưởng bối đều cảm thấy ngõ Bắc của ngươi sẽ uy hiếp đến Nguyên gia chúng ta, ta không thể thuyết phục họ, mà họ cũng không thể thuyết phục ta, do vậy mới để Nguyên Triết ra làm người chủ sự mới.
.Hàn Nghệ tò mò nói: - Vì sao?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Việc này quan trọng không?
.- Đương nhiên.
.Hàn Nghệ nói: - Bằng không ca ca cô luôn nói đến mức ta á khẩu không nói được gì, ta biết rõ ông ta lừa gạt ta, ta vẫn sẽ hổ thẹn, ta phải biết rõ ràng nguyên nhân.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi nghiêng mắt liếc hắn, có vẻ bất đắc dĩ, nói: - Thật ra đích thật cũng là vì ngươi.
.- Hả?
.Hàn Nghệ trợn to hai mắt, trong lòng vui buồn giao thoa.
.- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta nói là vì tài năng của ngươi và thủ đoạn làm ăn của ngươi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nguyên gia ta làm ăn đến thời Tùy mạt thì đã đạt đến đỉnh cao, ngoài trừ triều đình ra, Nguyên gia ta có trang viên nhiều nhất, có đất đai nhiều nhất, muốn đột phá là vô cùng khó khăn, thế là Nguyên gia ta mới đến những nơi như Tây Vực, Phù Tang làm ăn, nhưng bởi vì đường sá xa xôi, hơn nữa mạo hiểm lớn, thu hoạch cũng không nhiều.
.- Do vậy chúng ta phải càng cố gắng hơn, ta cũng luôn nghĩ cách đột phá, cho đến sau khi ngươi xuất hiện, ta không biết thủ đoạn làm ăn của ngươi học được từ đâu, nhưng ta cảm thấy có thể học được nhiều điều từ trong đó. Thêm vào ngươi hình như có rất nhiều cách có thể chuyển nguyên liệu thành hàng hóa còn đáng tiền hơn, chuyện này cũng khiến ta tìm được một con đường khác. Thế nhưng, ngươi không thể có được tài nguyên khổng lồ như Nguyên gia nhà ta, mà chúng ta lại có thể tìm được càng nhiều kỹ thuật hơn, do vậy Nguyên gia ta thủy chung vẫn là chủ đạo, ta cảm thấy chúng ta hợp tác, Nguyên gia ta sẽ chỉ càng mạnh hơn.
.Dã tâm của nữ nhân này quả nhiên không nhỏ, may mà nàng xuống đài rồi, bằng không, thật sự không biết là ai đang giúp ai may áo cưới. Hàn Nghệ cười nói: - Đáng tiếc Nguyên gia các cô không nghe theo cô.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Vậy cũng không sao, đánh bại ngươi, sau đó bức ngươi thần phục Nguyên gia, đây chỉ là một cách khác mà thôi, Nguyên gia chúng ta vẫn luôn tin vào niềm tin kẻ mạnh sẽ thắng, chỉ cần ngươi có tài năng, Nguyên gia chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Hóa ra cô đã nghĩ xem làm sao ân uy cùng thi, mời gọi ta cho các ngươi dùng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Tuy rằng ngươi rất thông minh, nhưng thực lực của ngươi thật sự quá yếu, ngươi căn bản không phải là đối thủ của Nguyên gia chúng ta.
.Hàn Nghệ nói:
.- Có lòng tin như thế?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chuyện này không liên quan đến lòng tin, ta chỉ đang trần thuật một sự thật. Thật ra ta lùi lại, còn có một nguyên nhân, chính là dù sao ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta, nếu ta phá hủy ngõ Bắc của ngươi, khó tránh có chút lấy oán trả ơn.
.Hàn Nghệ nhìn nàng, cười mà không nói.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi nhìn cái gì?
.- Nhìn cô nha!
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Cô quên mất ta có năng lực nhìn mặt đo lòng sao. Cô căn bản không đủ lòng tin đánh bại ta, cô chỉ đang do thám ta. Có điều nếu cô đã thẳng thắn như thế, vậy ta cũng nói thật vậy. Nếu ta thật sự tràn đầy lòng tin, ta sẽ không vội đến tìm cô. Thật ra đối với ta mà nói, ta vẫn hi vọng chúng ta có thể hợp tác, ta cũng tin bất kỳ một thương nhân thông minh nào đều không muốn đối địch với Nguyên gia các cô.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu hàng mày đen lại, nhìn Hàn Nghệ, thật sự không biết câu này của hắn là thật, câu nào là giả.
.Hàn Nghệ cười thầm, muốn do thám ta, cô bớt lại đi.
.Đúng lúc này, Tiểu Dã đột nhiên nhanh chóng chạy về phía này.
.Nguyên Mẫu Đơn cả kinh nói: - Không ngờ Tiểu Dã lại nhanh nhẹn như thế.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Nhất định đã xảy ra chuyện.
.Quả nhiên, Tiểu Dã chạy đến, không hề thở dốc nói: - Hàn đại ca, không hay rồi, có một đám người che mặt đang bọc đánh về phía này.
.Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn đồng thời nhìn sang đối phương.
.Nguyên Mẫu Đơn tức giận nói: - Ngươi nhìn ta làm gì, người nào lại dám đến ám sát ta, nhất định là nhắm vào ngươi.
.Không còn cách nào, cứ tự tin như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận