Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 341.1: Sự bắt đầu của giấc mơ

.Một sạch một bẩn, châm biếm cả thế nhân.
.Người tránh xa bùn đất vĩnh viễn không thể gột sạch bùn đất, đây là một đạo lý hết sức dễ hiểu.
.Gặp phải chuyện bất công, bất bình đã nản lòng nhụt chí, đã giải giáp quy điền, đã tự oán tự ngải, đã tự cho mình giỏi, coi thường người khác thì chắc chắn ngươi không thể trở thành một người vĩ đại.
.Loại người này có lẽ đáng làm bằng hữu, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới khiến người ta kính phục.
.Chỉ có loại người phấn đấu cả đời vì mộng tưởng, vì bách tính, vì quốc gia như Văn Thiên Tường, Nhạc Phi, Từ Khiêm, Thích Kế Quang mới đáng được người ta kính phục.
.Bùn đất không đáng sợ, điều đáng sợ là không có người đi dọn dẹp.
.- Phu quân, Hàn tiểu ca đi rồi à?
.Liễu Cầm đi đến cửa ngoài, đến bên cạnh Lư Sư Quái, khẽ khàng hỏi.
.Lư Sư Quái gật gật đầu.
.Liễu Cầm thấy Lư Sư Quái tâm trạng giảm sút, nói: - Hai người đã nói những gì?
.Lư Sư Quái cười nói: - Nói chuyện về vấn đề quét dọn.
.Liễu Cầm kinh ngạc nói: - Quét dọn?
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Người biết rõ nơi này rất bẩn nhưng vẫn đạp lên là kẻ ngốc, còn người biết rõ nơi này rất bẩn nên đi đường vòng là kẻ ngốc, duy chỉ có người dọ dẹp sạch sẽ chỗ bẩn thỉu này mới là người thông minh. Nàng nói câu này có chính xác không?
.Liễu Tứ suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: - Cũng rất có lý.
.Lư Sư Quái nhìn sang phía Phượng Phi Lâu, thở dài một tiếng: - Ta cũng không bằng hắn.
.Liễu Cầm hơi kinh ngạc, nàng biết rõ trượng phu của mình rất coi trọng bản thân, rất khó tưởng tượng lời này lại nói ra từ miệng y.
.Một ngày bận rộn qua đi, ngày thứ hai tiếp tục.
.Lại đi dạo một vòng ở ngõ Bắc, Hàn Nghệ đến Phượng Phi Lâu xem Mộng Nhi bọn họ tập luyện, bởi vì qua ba bốn ngày nữa, cuối cùng "Bạch sắc sinh tử luyến" lại sắp khai diễn rồi, Mộng Nhi bọn họ đã nghỉ ngơi nhiều ngày giờ lại vùi đầu vào công việc.
.- Mộng Nhi bọn họ cũng thật không dễ dàng, kịch này không biết đã diễn bao nhiêu lần, e rằng sớm đã phiền chán rồi.
.Lưu Nga ngồi bên cạnh Hàn Nghệ đột nhiên thở dài nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Làm bất cứ ngành nghề nào, hàng ngày người ta đều làm công việc giống nhau, nếu như bọn họ chỉ vì vậy mà thấy không hứng thú thì chắc chắn bọn họ không ăn nổi bát cơm này. Bất cứ một người thành công nào, đều cần phải trải qua sự rèn luyện lặp đi lặp lại, đây là định luật bất biến.
.Lưu Nga nói: - Cũng không phải ta có ý này, ta chỉ cảm thấy...
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Chẳng qua là tỷ cảm thấy kịch này cũng sắp xong rồi, có phải nên lên chương trình cho kịch mới rồi không.
.Lưu Nga ngượng ngùng cười nói: - Đúng là không gì giấu được ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Yên tâm, ta sớm đã nghĩ xong vở kịch mới rồi, chỉ là việc chọn người, ta vẫn còn đang suy nghĩ. Nói xong, trong đầu lại hiện lên một người.
.Lưu Nga nói: - Chuyện này còn phải suy xét cái gì, Mộng Nhi bọn họ là được rồi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - "Bạch sắc sinh tử luyến" đã để lại cho người ta ấn tượng quá sâu, nếu như tiếp tục để Mộng Nhi bọn họ diễn sẽ khiến người ta cảm thấy có chút không phù hợp, ta vẫn có khuynh hướng tìm người mới đến diễn, nhưng mà Mộng Nhi bọn họ cũng có thể tham dự, chỉ là tốt nhất không nên đảm nhiệm vai chính nữa.
.Lưu Nga nghe cũng cảm thấy có chút đạo lý, nói: - Vậy chắc ngươi có ứng viên thích hợp.
.- Cũng có rồi, chỉ là vẫn đang cân nhắc.
.Hàn Nghệ có vẻ hơi do dự.
.Đúng lúc này, chợt nghe một người cao giọng hét lên:
.- Hàn Nghệ, Hàn Nghệ. Các ngươi cản ta làm gì, chỉ bằng quan hệ của bổn công tử và Hàn Nghệ, Phượng Phi Lâu này không phải giống như nhà ta sao.
.Tên ngu ngốc này cũng thật biết ăn nói, một câu nói là Phượng Phi Lâu này đã thành của gã rồi. Hàn Nghệ nghe thấy giọng nói này, không khỏi trợn trắng mắt, nói: - Lưu tỷ, tỷ cho Mộng Nhi bọn họ nghỉ ngơi một lát.
.Lưu Nga gật gật đầu, vội vàng đứng dậy rời đi.
.Một lát sau, chỉ thấy một công tử mặt trắng xô đẩy xông vào trong, chính là đại vương khoác lác Dương Mông Hạo.
.Hàn Nghệ đứng dậy, vẫy vẫy tay, hai tôi tớ đang run rẩy ngăn cản Dương Mông Hạo như được đại xá, nhanh chóng tránh ra.
.- Có thấy không, đến một hạ nhân cũng không biết làm, đúng là quá ngu xuẩn.
.Dương Mông Hạo phách lối chửi một câu, bước nhanh đến trước mặt Hàn Nghệ, vẫn không kìm nổi phàn nàn: - Hàn Nghệ, trước đây ta đã nói với ngươi rồi, hạ nhân không phải là dạy dỗ như vậy, ngươi cứ không chịu nghe, nhìn hạ nhân của ngươi xem, đúng là chẳng biết cái gì cả.
.- Thiếu công tử nói rất đúng.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, trong lòng thầm mắng, tên này đâu phải đang mắng hạ nhân, rõ ràng chính là đang mắng ta a! Nhưng hắn cũng không thèm tranh chấp đúng sai với Dương Mông Hạo, nói: - Hôm nay sao thiếu công tử đến chỗ ta vậy?
.Dương Mông Hạo nói: - Xem câu này của ngươi kìa, ngươi nổi tiếng như vậy, ta có thể không đến... không không, ý của ta là, ngươi nhận được phong thưởng của hoàng đế ở cung Vạn Niên, đã làm quan rồi, ta là huynh đệ của ngươi, lý nên đến nói lời chúc mừng với ngươi mà!
.- Đa tạ, đa tạ...
.Sao Hàn Nghệ lại không biết tên này chắc chắn là đến hưởng sái, đưa mắt nhìn một lượt, cười ha ha nói: - Thiếu công tử ngươi đến là được rồi, nhưng tuyệt đối đừng theo khuôn sáo cũ, còn mang lễ vật gì đó đến, vậy thì khách sáo rồi. Dương Mông Hạo ngẩn người, nhìn hai tay trống không của mình, sau đó cười lớn nói:
.- Ta đã nói mà, trên đời này ta hiểu ngươi nhất, ta chính là sợ khách sáo cho nên một chút lễ vật cũng không mang theo, ngươi cứ hết sức yên tâm.
.Da mặt dày không phải dạng vừa đâu.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Như thế thì tốt, như thế thì tốt. Trong lòng thầm mắng, suýt nữa quên tên này không chỉ là một đại vương khoác lác, mà còn là một tên keo kiệt nữa.
.Dương Mông Hạo khua tay múa chân nói: - Hàn Nghệ, không giấu ngươi, lúc đầu ta nhìn thấy ngươilà đã biết ngươinhất định sẽ lên như diều gặp gió, cho nên ta mới đưa ngươiđến ngõ Bắc.
.Biết ta sẽ lên như diều gặp gió, vì vậy đưa ta đến ngõ Bắc, đây là logic của đất nước nào vậy? Hàn Nghệ quá hiểu cá tính của tên tiểu tử này rồi, tiếp lời của y: - Cũng phải, nếu không phải lúc đầu có thiếu công tử đề điểm, Hàn Nghệ ta cũng không có ngày hôm nay.
.- Ni vậy thì ngươi khách khí rồi.
.Dương Mông Hạo cười ha hả, lại cực kỳ hưng phấn nói: - Hàn Nghệ, nghe nói đều nhờ có ngươi, mọi người mới có thể tránh được trận lũ đó, hơn nữa ngươicòn cứu biểu di của ta nữa.
.- Biểu di?
.Hàn Nghệ ngẩn người.
.Dương Mông Hạo nói: - Chính là Mẫu Đơn biểu di của ta đó! Đúng rồi, mẹ của gã hình như cũng là người của Nguyên gia. Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Thật ra Dương Phi Tuyết cũng nên gọi Nguyên Mẫu Đan là biểu di, nhưng không biết là Nguyên Mẫu Đan yêu cầu, hay là nguyên nhân của bản thân Dương Phi Tuyết, dù sao Dương Phi Tuyết, Trịnh Thiện Hành bọn họ đều gọi là tỷ.
.Dương Mông Hạo nói: - Vậy ngươi mau nói cho ta nghe tình hình của hôm đó đi.
.Hàn Nghệ biết là gã muốn thăm dò xong rồi ra ngoài khoác lác, nhưng hắn cũng không có thành kiến gì đối với Dương Mông Hạo, tên này ngoài tật khoác lác ra, nhưng điểm khác thì cũng tốt, ít nhất lúc trước khi Tiểu Mập bị bắt, gã cũng muốn đi cùng, điểm này đã đủ để Hàn Nghệ kết bằng hữu với gã rồi, dù sao cũng mấy ngày không gặp gã rồi, Hàn Nghệ cũng không đành lòng làm gã cụt hứng, nói cho gã nghe đại khái câu chuyện một lượt. Dương Mông Hạo nghe xong, ảo não nói: - Sớm biết như thế thì ta đã đi rồi, đơn giản như vậy, nhất định ta cũng có thể nhìn ta, nếu là như vậy...
.Lúc nói gã không khỏi liếc mắt nhìn lên, ngẩn ngơ đến nhập thần.
.Hàn Nghệ biết tên này lại bước vào thế giới ảo tưởng của gã rồi, cũng không quấy rầy gã nữa, nhưng... Ta đi, giấc mơ này của ngươi không khỏi kéo dài thêm một chút chứ. Hàn Nghệ đợi một lúc lâu, thật sự không nhịn được nữa, hét lên:
.- Thiếu công tử, thiếu công tử.
.Dương Mông Hạo ngẩn ra, nói: - Ngươi gọi ta?
.- Ặc, chắc là thế đi.
.Hàn Nghệ đã mờ mịt rồi.
.Dương Mông Hạo đột nhiên sáp lại gần, cười ha hả nói: - Hàn Nghệ, nghe nói gần đây ngươi phát tài rồi.
.Hàn Nghệ cẩn thận nói: - Chỉ là kiếm về một ít tiền vốn, phát tài thì chưa nói đến.
.Dương Mông Hạo cười tủm tỉm nhìn hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi sẽ không lại muốn mượn tiền đấy chứ?
.- Đương nhiên không phải, Dương Mông Hạo ta là ai, sao lại thiếu tiền được.
.Dương Mông Hạo nói xong cười he he: - Chỉ là ta muốn mấy tấm vé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận