Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 226.2: Tuyên truyền lớn nhất..

..
.Chử Toại Lương hơi kinh ngạc nói: - Tặng? Không cần tiền sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không cần, không cần, nói là tặng nó cho bách tính, chi bằng nói là tặng cho chính bản thân mình. Bởi vì đây cũng xem như là tâm nguyện trong lòng tiểu dân.
.Trình Giảo Kim bật cười ha hả nói: - Hay! Nói rất hay! Hàn Nghệ, lão phu quả thực càng ngày càng thích ngươi rồi đấy.
.Hàn Nghệ kiêm tốn nói: - Đa tạ Lư Quốc công khen thưởng.
.Chử Toại Lương khẽ thở nhẹ một tiếng, cho dù là không có mất công, lại hỏi thăm được Hàn Nghệ, kỹ thuật sử dụng loại cày này, sau đó gọi người cầm chiếc cày này mang đi, cũng không có khách khí với Hàn Nghệ.
.Ba đại lão này vừa đi, đám Mộng Nhi và Hùng Đệ liền thở phào một tiếng. Họ là dân đen, khả năng sinh ra không có kỳ vọng có thể đứng cùng với đám người Tể tướng như Trưởng Tôn Vô Kỵ. Áp lực của họ nghĩ là biết ngay, vừa rồi họ có lẽ là thở mạnh cũng không dám thở.
.- Ha ha! Hàn tiểu ca, cả đời này khả năng cũng sẽ được người ta khen ngợi một câu, kẻ sỹ ba ngày không gặp, phải rửa mắt mà nhìn rồi. Còn lời của ngươi, quả thực là cách ba ngày cũng muốn ngươi nói tới hồi trước.
.Trịnh Thiện Hành nhìn Hàn Nghệ bật cười ha hả nói.
.Hàn Nghệ nói: - Quá khen, quá khen, ta vốn là nông phu, mở thanh lâu này mới là không phải việc chính đáng. Làm ra chiếc cày này chẳng qua chính là nhớ nghề cũ mà thôi.
.Mấy người vừa nghe thấy thế, thật ra cũng đúng.
.- Tên mập, mau qua đây.
.Nguyên Liệt Hổ bỗng vẫy vẫy tay tới Hùng Đệ.
.- Làm gì?
.Hùng Đệ liền đi tới.
.Nguyên Liệt Hổ bỗng đưa tay ra, không khỏi vỗ hai má phì phì của Hùng Đệ, vui mừng nói: - Tên mập, ngươi quả thực rất đáng yêu, vừa rồi quả thực khiến cho ta cười chết mất, ha ha.
.Thằng nhãi này thần lực trời sinh, ra tay lại không biết nặng nhẹ. Hùng Đệ bị y vỗ đau đớn kêu la.
.Hàn Nghệ thấy thế mà kinh sợ, liền bước lên khuyên can, lại có một bóng người chạy tới trước mặt hắn.
.- Mau buông Tiểu Mập ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.
.Tiểu Dã trợn trừng mắt lên, nhìn Nguyên Liệt Hổ đầy địch ý.
.Nguyên Liệt Hổ bỗng phản ứng kịp lại, liền buông tay ra, gãi đầu ngượng ngùng nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải ác ý.
.Tiểu Mập đáng thương bị gã véo mặt chỗ đỏ chỗ trắng, cặp mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ ấm ức như muốn chết.
.Tiểu Dã bước tới bên cạnh Hùng Đệ, nói: - Tiểu Mập, huynh không sao chứ?
.Hùng Đệ xoa xoa mặt, lại xoa xoa hai má, nói: - Ta không sao.
.Lúc này, Hàn Nghệ liền bước tới, nói:
.- Nguyên công tử, Tiểu Dã vô lễ rồi, ngươi chớ có trách nó.
.- Không sao, không sao.
.Nguyên Liệt Hổ mỉm cười khua tay, lại quay sang nói với Hùng Đệ: - Tên mập, sau này ta sẽ thường xuyên tới xem tiểu phẩm của ngươi. Ha ha, cũng không biết vì sao bây giờ ta cứ thấy ngươi là muốn cười rồi, ha ha!
.Hùng Đệ ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Liệt Hổ. thấy vẻ mặt lỗ mãng của gã, lại cao lớn như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, liền yếu ớt cúi đầu xuống.
.Bốn người bọn họ ở lại đó một lúc, cũng rời đi.
.- Ây da, ứng phó với những tên đại quan này, quả là mệt mỏi.
.Sau khi tiễn họ đi rồi, Hàn Nghệ quay vào trong lầu, làm một vài động tác thư giãn.
.Lúc này Lưu Nga đi tới, nói: - Hàn tiểu ca, đám người Vương công tử đi rồi sao?
.- Ừ.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Lưu Nga có vẻ thất vọng nói: - Ta còn tưởng là đám người Quốc cữu công trọng thưởng cho ngươi, nào ngờ lại nói vài câu như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tỷ gấp cái gì chứ, chuyện này vừa mới bắt đầu, một hai hôm nữa họ sẽ tới nữa, tới khi đó ta sẽ đẩy tỷ lên để Quốc cữu công khen tỷ.
.Lưu Nga liền nói: - Đừng đừng đừng, chuyện này ta không dám.
.Hàn Nghệ bật cười ha hả vài tiếng.
.Lưu Nga lại hỏi: - Hàn tiểu ca, ngươi thực sự định tặng một trăm chiếc cày đó cho bách tính sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên rồi, lời đã nói ra rồi, có thể không tặng sao? Chuyện này vẫn còn cần phải làm trước mặt triều đình. Nói xong, hắn bỗng chỉ về phía nhân viên đang quét dọn ở gần đó gọi: - Trà Ngũ, ngươi lại đây.
.Trà Ngũ liền bước tới - Tiểu Nghệ ca, có chuyện gì thế?
.Hàn Nghệ nói: - Hiện tại cày đã làm thế nào rồi?
.Trà Ngũ nói: - Đã làm xong hết cả rồi.
.- Rất tốt!
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ngươi gọi thợ thủ công lên khắc lên phía trên ba chữ "cày Hùng Phi".
.- Cày Hùng Phi?
.Trà Ngũ thoáng giật mình.
.Lưu Nga nghi ngờ nói: - Vì sao lại gọi là "cày Hùng Phi"?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là để phù hợp với lời kịch rồi. Trong kịch bản cũng có thể lấy tên là "cày Hùng Phi".
.Lưu Nga nói: - Nhưng loại cày này rõ ràng chính là Hàn tiểu ca ngươi phát minh ra mà, vì sao lại không gọi là cày Hàn Nghệ? Điều này đối với người mà nói, há chẳng phải rất tốt sao?
.Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: - Ta hiểu ý của tỷ, nhưng nếu gọi là cày Hàn Nghệ, hiệu quả sẽ không thể tốt bằng cày Hùng Phi được. Lời kịch mới là cái gốc để tạo chỗ đứng cho chúng ta. Chúng ta không tiếc gì sức mình để tăng thêm sức ảnh hưởng của kịch bản, hơn nữa cho dù gọi là cày Hùng Phi, tên tuổi của ta cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Tỷ nghĩ mà xem, nếu một người ở nơi khác vào Trường An, hiện tại dân chúng để dùng loại cày kỳ quái này, họ có thể sẽ bước lên hỏi thăm, câu đầu tiên chắc chắn sẽ là hỏi đây là loại cày gì? Tỷ sẽ trả lời thế nào?
.Lưu Nga nói: - Nếu gọi là cày Hùng Phi, vậy thì ta chắc chắn sẽ gọi nó là cày Hùng Phi rồi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Vậy đối phương nghe xong rồi, chắc chắn sẽ lại hỏi, Hùng Phi là người nào?
.Lưu Nga suy nghĩ một hồi, nói: - Ta nghĩ ta có thể nói, hẳn là như vậy rồi!
.- Vậy đối phương chắc chắn sẽ lại hỏi, hẳn là như vậy chứ? Xin chỉ giáo.
.- Vậy ta sẽ nói Hùng Phi này chính là nhân vật chính trong vở kịch "Bạch sắc sinh tử luyến".
.Hàn Nghệ nói: - Nếu người đó không biết tới vở kịch, chắc chắn sẽ lại hỏi, vở kịch này là cái gì? Như vậy ngươi chắc chắn sẽ giới thiệu vở kịch này cho đối phương nghe, trong đó chắc chắn sẽ bao gồm cả Phượng Phi Lâu. Sau khi đối phương nghe xong, chắc chắn sẽ biết cày này không phải Hùng Phi sáng tạo ra, mà là người khác. Như vậy chắc chắn sẽ tiếp tục hỏi, như vậy ngươi chắc chắn sẽ nói ra tên của ta. Cứ như vậy, Hàn Nghệ, Phượng Phi Lâu, vở kịch và những từ ngữ liên quan tới "Bạch sắc sinh tử luyến" đều xuất hiện. Đó mới là sự tuyên truyền lớn nhất.
.Mà ba thứ này liên kết lại với nhau chính là một câu chuyện hoàn chỉnh. Chỉ riêng một người sẽ rất dễ khiến cho người ta quên đi, còn một câu chuyện có thể sẽ được lưu truyền trăm đời, có thể lưu truyền nghìn dặm. Ta cần chính là khi mọi người vừa nhìn thấy chiếc cày này, trong đầu liền hiện lên không phải là tên của một người, mà là câu chuyện phía sau nó. Trước khi ta vào triều sẽ tung ra loại cày này, chính là để cho cày này định danh là cày Hùng Phi.
.Lưu Nga, Trà Ngũ nghe mà trợn mắt, há hốc miệng, họ không ngờ phía sau một cái tên lại có nhiều học vấn đến như vậy.
.Gió xuân thổi tới, vạn vật đâm chồi, khắp nơi là cảnh tượng bừng bừng sức sống.
.Trên một cánh đồng ở vùng ngoại ô phía nam, cánh đồng lúa non xanh mơn mởn, mênh mông bát ngát, dường như cuộn sóng màu xanh, vô cùng cuốn hút.
.Không ít nông dân khom người cùng làm việc với đồng ruộng, chăm chỉ, có lẽ họ mới là cảnh sắc mê đắm lòng người nhất trong mùa xuân.
.Tuy nhiên, hôm nay trên cánh đồng này, ngoài nông dân ra, còn không ít nhân sỹ vốn không thể xuất hiện ở đây, chỉ thấy hàng loạt hộ vệ đứng bên ruộng, xếp hàng chỉnh tể. Trước mặt họ còn có dăm ba người đứng, ai nấy đều mặc áo bào cổ tròn, họ rướn cổ lên nhìn về phía cánh đồng phía trước, lại thấy trong ruộng có một người nông dân đang kéo một con trâu cày ruộng.
.Người nông dân cày ruộng, điều này rất bình thường, nhưng họ lại thấy vô cùng chuyên nghiệp, trong ánh mắt còn hiện rõ vẻ kỳ vọng.
.Không chỉ như vậy, người nông dân xung quanh cũng dừng tay, ngơ ngác nhìn về phía bên này.
.Hồi lâu sau, người nông dân đó bước từ dưới ruộng lên.
.Chỉ thấy một người trong đó tiến lên phía trước, hỏi:
.- Thế nào?
.Người này chính là Chử Toại Lương, ông ta là người tính tình nóng vội, nếu không phải hôm qua đi ra từ Phượng Phi Lâu đã chạng vạng tối rồi, thì hôm qua ông ta đã tới rồi. Hôm nay ngay từ sáng sớm đã bắt đầu làm việc này rồi.
.Người nông dân đó khom người hành lễ nói: - Hồi Hữu Phó Xạ, chiếc cày này quả thực là rất thuận tiện, linh hoạt, đặc biệt là ở góc xoay càng cảm thấy được điểm lợi thế của chiếc cày này. Nếu dùng chiếc cày này, cày ruộng cũng nhanh hơn loại cày cũ rất nhiều. Mặt khác, đất cày của loại cày mới này cũng nhiều hơn loại cày cũ rất nhiều.
.Một vị quan bên cạnh Chử Toại Lương liền bước lên nói: - Phó Xạ, người nhìn bên đó xem.
.Gã liền chỉ tay sang bên trái.
.Chử Toại Lương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên đó tương tự cũng có hai người đang kéo hai con trâu cày rất nặng gì đang cày ruộng. Hai miếng đất có kích thước bình thường, họ cũng là xuống ruộng, nhưng bên này đều đã cày xong rồi, còn bên đó thì mới chỉ cày được có một nửa. Tuy nhiên, họ lại phải bỏ ra nhân lực, sức kéo gấp đôi.
.Chử Toại Lương xem xong không kìm nổi niềm vui sướng mà phá lên cười.
.Quan viên đứng bên cạnh cũng đều lộ rõ niềm vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận