Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 289.1: Kinh tế nửa giờ.

.Huyện Lân Du mà Vạn Niên Cung tọa lạc đại khái chính là thành phố Bửu Kê Thiểm Tây ở đời sau, mà Trường An lại nằm ở thành phố Tây An đời sau, hai nơi này gần nhau, khoảng cách không xa, đại khái cũng khoảng trong bốn trăm dặm, dù sao thì Hoàng đế chỉ là đi nghỉ hè, không thể nào chạy đến Giang Nam được.
.Đội ngũ khổng lồ như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ, nhưng nếu chỉ đi thẳng một đường thì cho dù có chậm hơn nữa thì tám ngày là tới nơi.
.Nhưng Lý Trị dường như không nghĩ như vậy, y không chọn đi đường gần nhất, mà là chọn đi qua núi Thái Bạch, huyện Mi, huyện Phù Phong vân vân để đến huyện Lân Du.
.Trên đường đi cũng là đi đi ngừng ngừng, muốn đi thì đi, đi mệt thì nghỉ ngơi, hoặc là nhìn thấy cảnh đẹp thì ngừng lại thưởng thức.
.Hàn Nghệ cũng không vội, ngươi dừng ta cũng dừng, ngươi ngắm ta cũng ngắm, bởi vì hắn bình sinh vốn thích du lịch, cũng muốn nhìn ngắm phong cảnh Đại Đường, tiếc nuối duy nhất chính là bọn họ không được phép đi lung tung, phạm vi hoạt động cực kỳ nhỏ, có đến mấy lần Hàn Nghệ đều mượn cớ đi vệ sinh để chạy vào rừng sâu núi thẳm ngắm cảnh.
.Đi được ba ngày, cuối cùng đã đến núi Thái Bạch.
.Còn chưa tiến vào phạm vi núi Thái Bạch, làn sóng xanh biếc kia liền không buông tha mà ập thẳng đến! Trên quan đạo bằng phẳng rộng lớn hai bên tràn ngập đại thụ rợp trời, cỏ dại xanh mướt, chỉ lộ ra một khoảng trời không phải màu lục mà là màu lam, chính là màu lam tinh khiết, đến nỗi khiến người ta sinh lòng yêu mến. Đặc biệc là Hàn Nghệ, hắn đến từ thế giới mù sương, làm sao từng nhìn thấy màu lam như vậy, ngước mắt nhìn trời mà cảm thấy thấm vào ruột gan, vui vẻ thoải mái.
.Xa xa chính là quần núi bao bọc, đứng sừng sững trong mây mù, nhấp nhô kéo dài, giống như một con cự long nằm chắn ngang phía trước.
.Điều này không khỏi làm Hàn Nghệ nhớ đến một câu thơ, xe đến trước núi ắt có đường!
.Không còn cách nào cả, trình độ văn hóa chỉ cao đến thế!
.Tạm thời chưa nghĩ ra câu nào phù hợp với cảnh sắc.
.Lúc này mới sáng, đoàn xe ngừng lại, chắc chắn là Lý Trị kêu ngừng. Bọn Hàn Nghệ chỉ có thể nghe theo lệnh, nhưng bọn họ cũng không phiền não, nhanh chóng kéo bọn Tiểu Mập, Tiểu Dã đến dưới một gốc cây lớn.
.- Hì hì! Đệ và Tiểu Dã một nhóm.
.Hùng Đệ liền khoác tay lên vai Tiểu Dã.
.Ánh mắt Hàn Nghệ nhìn lướt sang Đông Hạo, Tá Vụ, Đỗ Tổ Hoa, Mộng Nhi, giống như nghe thấy tiếng lòng "Chọn ta! Chọn ta!".
.- Mộng Nhi, chúng ta cùng nhóm đi.
.Hàn Nghệ ném ra ánh mắt quyến rũ, đủ dâm đãng.
.Vẻ mặt đám người Đông Hạo lập tức hiện vẻ thất vọng, tốt xấu gì cũng đến từ Dương Châu, thật sự là thấy sắc quên bạn.
.Mạn sa trên mặt Mộng Nhi khó che giấu được vẻ ngượng ngùng, nói: - Kỹ thuật đánh bài của ta không tốt, tại sao chọn ta?
.- Chính vì kỹ thuật của cô không tốt, mới có thể làm nổi bật kỹ thuật của ta tốt nha! Hàn Nghệ ha ha nói.
.Sắc mặt Mộng Nhi tối sầm, nói: - Ta không cùng nhóm với ngươi.
.- Đừng đừng đừng!
.Hàn Nghệ nói: - Nam nữ hợp tác, làm việc không mệt nha! Nói đoạn, hắn lại cảm thấy không ổn, lại nói với bọn Tiểu Mập: - Cơ hữu hợp tác cũng là làm việc không mệt.
.Hùng Đệ luôn nghe Hàn Nghệ nói "cơ hữu cơ hữu" gì đó, cho rằng là để hình dung tình huynh đệ, liên tục gật đầu, nói: - Đương nhiên, đệ và Tiểu Dã là hảo cơ hữu nha.
.Hàn Nghệ suýt chút bật cười thành tiếng, nói: - Huynh cũng nghĩ như vậy, Mộng Nhi, ngồi mau, ngồi mau, đây chính là kinh tế nửa giờ nha!
.Thật sự là bài tú lơ khơ rất thú vị. Tay Mộng Nhi cũng ngứa ngáy, kiềm lại cơn giận mà ngồi xuống.
.Đỗ Tổ Hoa rất cơ trí, vừa nghe Hàn Nghệ nói câu này liền hiểu ra ngay, lập tức tìm Du Du, mà Đông Hạo lại xấu hổ nhìn Mộng Đình.
.Hàn Nghệ vừa thấy, ta sặc nha, trâu già muốn gặm cỏ non sao?
.Mộng Đình sao lại cho y cơ hội này chứ, vội vàng ngồi bên cạnh Mộng Nhi nói: - Muội giúp Mộng Nhi tỷ tỷ bày mưu tính kế.
.Đánh bài mà còn bày mưu tính kế? Hàn Nghệ cười nói: - 3p, ta thích!
.Hùng Đệ hiếu kỳ nói:
.- Hàn đại ca, cái gì gọi là 3p?
.- Ách! Hàn Nghệ giải thích một cách khó khăn: - 3p đại khái ý là 3 người chơi.
.Hùng Đệ gật đầu, như thoáng suy nghĩ nói: - Vậy đệ và Tiểu Dã có phải có thể nói là 2p không?
.Nhìn không ra nhóc mập này tà ác vậy nha, trinh tiết của Tiểu Dã khó giữ nha! Hàn Nghệ gật đầu nói: - Về mặt lý luận thì chính là thế. Cái này lát nữa hãy thảo luận, mau lên, mau lên.
.Mọi người lập tức tìm được minh hữu của mình, Đông Hạo bị bức phải chọn Tá Vụ, cũng là nhóm ba.
.Sau khi bốn người ngồi xuống, Hàn Nghệ nói: - Chỉ đánh không thì không thú vị, chơi phạt đi, ai thua thì không chỉ phải lui ra, còn phải chống đẩy hai mươi cái, là loại chống đẩy mà bình thường ta hay làm. Nói đoạn Hàn Nghệ lại khoa tay múa chân mấy cái.
.Hùng Đệ u oán nói: - Vậy thì rất khó làm.
.Nếu không phải luôn nhớ chuyện giúp ngươi giảm béo, ta đã không chơi trò này rồi, ai thua thì cởi áo thích hơn nhiều nha, không thể được, ta và Mộng Nhi cùng phe, nàng cởi ta cũng phải cởi, vậy chẳng phải là tiện nghi cho người khác sao. Hàn Nghệ nói:
.- Nếu đệ không làm thì đổi cho Hoa Tử.
.Hùng Đệ nhanh chóng gật đầu nói: - Đệ làm, đệ làm chẳng phải là được sao.
.Mộng Nhi nói: - Tiểu Nghệ ca, ta cũng phải làm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Việc này.
.- Ta là nữ nhân nha! Mộng Nhi ném cho Hàn Nghệ ánh mắt quyến rũ.
.Được rồi, cô đã như vậy thì ta phải thể hiện chút phong độ thân dĩ. Hàn Nghệ nói: - Thật ra ta muốn giúp cô làm, nhưng vấn đề là ta sợ Tiểu Mập cũng bảo Tiểu Dã làm giúp đệ ấy.
.Mộng Nhi nhìn về phía Hùng Đệ.
.Hùng Đệ lập tức nói: - Đệ mới không bảo Tiểu Dã làm cho đệ, đệ tự làm là được.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy được, cứ sảng khoái quyết định vậy đi.
.Chỉ thấy từng lá từng lá bài không ngừng thay hình đổi dạng trong tay Hàn Nghệ, chỉ trong một lá, bài đã được tẩy xong.
.- Ha ha! Vận khí thật sự quá tốt.
.Hàn Nghệ bắt lá bài đầu tiên ném ra, chính là một con năm nhỏ.
.Cái mà bọn họ chơi thật ra là thăng cấp, dù sao thì bọn họ đều là người nhà, chơi trò ăn tiền cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng chơi thăng cấp.
.Đừng thấy Hàn Nghệ gạt không ít người trên chiếu bạc, nhưng đó là công việc, trong cuộc sống bình thường hắn chơi bài chính là nhìn người. Người hợp khẩu vị thì chơi bài mới thú vị, người không hợp khẩu vị thì kỹ thuật có tinh thông đến đâu hắn cũng không có hứng thú. Hắn chơi với bọn Tiểu Mập rất vui vẻ, dọc đường đi, phàm là rảnh rỗi, mấy người lập tức kinh tế nửa giờ, chơi hai ván cho vui.
.Mộng Nhi lập tức vui vẻ nói: - Tiểu Nghệ ca, ngươi thật lợi hại.
.- Đó là đương nhiên, cô cùng phe ta, sao có thể thua được.
.Hàn Nghệ dương dương đắc ý.
.Hùng Đệ đột nhiên bật cười ha ha.
.Hàn Nghệ đột nhiên có dự cảm bất thường, nói: - Đệ cười cái gì?
.Vẻ mặt Hùng Đệ mang theo ý cười, ném ra một đôi năm bích.
.- Sặc!
.Hàn Nghệ mắng một câu, buồn bực nhặt đôi năm nhỏ không sánh bằng ai của mình lên, trong lòng nói thầm, bích, bích đen, không phải chứ, đào đỏ, hoa mai, hình vuông, đại ca, ra đôi bích đen đi.
.Một lát sau, toàn bộ bài đều trong tay, Hàn Nghệ nhìn đôi bích tám giấu giữa đại tiểu quỷ, ba con hai, hai con năm mà mắt lấp lánh nước mắt, thật sự là lừa gạt mà.
.Còn Hùng Đệ lại thu hết toàn bộ bài chưa lật vào tay dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
.Những người vừa rồi còn đứng sau lưng Hàn Nghệ học kỹ thuật, chớp mắt toàn bộ đều ra sau lưng Tiểu Mập.
.Mấy tên tiểu tử các ngươi, không theo ta học, lại theo Tiểu Mập học, hừ, thật là không biết nhìn xa. Hàn Nghệ âm thầm khinh thường.
.Hùng Đệ vừa nhìn quân bài chưa lật, đôi mắt nhỏ vừa lóe lên hàn quang khiến Hàn Nghệ sợ hãi.
.Trong chốc lát, Hùng Đệ đã chôn toàn bộ tám lá bài xuống, thuận tiện chớp mắt nhìn cơ hữu.
.Nhanh như vậy. Chẳng lẽ là thiên tài? Hàn Nghệ lập tức nói: - Này này này, không thể nháy mắt. À, Mộng Nhi, cô có thể.
.- QQ KK AA!
.Hùng Đệ một hơi ném ra sáu lá bài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận