Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 868: Phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó

.Hoàng cung!
.- Phù !
.Lý Trị kéo một tấm thân mệt mỏi đi vào tẩm cung.
.Võ Mị Nương thấy vậy, bước lên phía trước giúp Lý Trị gỡ xuống áo choàng chống lạnh, ân cần nói: - Bệ hạ, việc triều chính vĩnh viễn đều xử lý không xong hết được, người phải chú ý thân mình a!
.- Nếu là việc triều chính thì đã tốt.
.Lý Trị cười khổ một tiếng, lắc đầu, đem một bản tấu chương đưa cho Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương hơi sững sờ, nhận lấy, mở ra đọc, vừa nhìn đã thấy hoàn toàn là đạo lý lớn, nói có sách, mách có chứng, thỉnh cầu Lý Trị thu hồi quyền cự tuyệt kia, nếu không thu hồi, thiên hạ sẽ đại loạn.
.Lý Trị lắc đầu thở dài: - Nàng thấy được chỉ là một đạo trẫm tùy tiện lấy ra từ trong hơn mười đạo tấu chương thôi.
.- Nhiều như vậy?
.Võ Mị Nương nói: - Nô tì cho rằng bệ hạ đã vô cùng thận trọng rồi, còn cần lý do chính đáng, mới có thể hành sử quyền cự tuyệt này, mặt khác, những sĩ tộc này nề nếp gia phong trong nhà cẩn thận, nghiêm túc, con gái của bọn họ hơn phân nửa sẽ không chịu ảnh hưởng này đâu, chút việc ấy, vì sao bọn họ lại hưng sư động chúng như thế?
.Lý Trị cười nói: - Nàng thế là không rõ rồi, những sĩ tộc này trước kia là nương nhờ theo công lao sự nghiệp của người đi trước, mới đưa thân lên hàng ngũ sĩ tộc, nhưng hiện giờ thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, cái bọn họ dựa vào chính là cái môn phong tốt đẹp kia, lễ pháp cẩn thận, nghiêm túc, nhận được người khác tôn sùng, bất cứ chuyện gì một khi động chạm đến lễ pháp, chẳng khác nào là làm thương tổn đến ích lợi căn bản của bọn họ, nếu lần này bọn họ không ngăn cản lại, thì sẽ có lần hai, lần ba. Mà nàng vẫn còn không biết, hiện tại các đại sĩ tộc đã liên hợp cùng một chỗ đối phó Hàn Nghệ, Lan Lăng Tiêu thị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng a.
.Võ Mị Nương nghe vậy rất là không hài lòng, nói: - Bọn họ cũng quá khinh người quá đáng rồi. Nói xong nàng lại lộ ra một tia lo lắng nói:
.- Bệ hạ, người định làm gì bây giờ?
.Lý Trị nói: - Việc này trẫm và Hàn Nghệ đã nói trước rồi, trẫm sẽ không tham dự vào trong đó, việc về lễ pháp này, trẫm cũng có rất nhiều băn khoăn, trẫm tạm thời vẫn sẽ không thu hồi quyền cự tuyệt kia, nếu vậy thì cứ xem đã rồi hãy nói đi.
.Kỳ thật những tấu chương này chỉ là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, đại thần trung tâm vẫn không hề mở miệng, chỉ là một vài quan viên xuất thân nho sinh phía dưới thượng tấu, Lý Trị vẫn chưa cảm thấy áp lực quá lớn, đương nhiên không cần vội vã xử lý.
.Võ Mị Nương nhíu mày ngài nói: - Nhưng một mình Hàn Nghệ, thì lấy cái gì mà địch nổi nhiều sĩ tộc như vậy?
.Lý Trị thở dài: - Ta nghĩ trước đó hắn đã dự liệu được loại tình huống này, nếu hắn không có nắm chắc, hắn cũng sẽ không làm như vậy.
.Kỳ thật hai người bọn họ cũng rất phiền với những đại sĩ tộc cứ hơi tí là dùng lễ pháp để giáo dục người khác, giống như khắp thiên hạ đều hiểu hết lễ pháp nhà bọn họ vậy, lúc trước phế Vương lập Võ, những sĩ tộc này đối với bọn họ cũng có nhiều phê bình kín đáo, nhưng đòi mạng chính là, dân chúng, sĩ tử đều tôn sùng lễ pháp của bọn họ, Lý Trị cũng không thích uy danh của bọn họ lại lớn hơn hoàng quyền tối thượng.
.Đã là canh hai, nhưng Tiêu gia vẫn đèn đuốc sáng trưng.
.Chỉ thấy trong hành lang ngồi đầy người, mỗi người mặt đen xì, chất chứa oán khí.
.- Hiền tế, sao con phải khổ vậy chứ?
.Tiêu Nhuệ buồn bực nhìn Hàn Nghệ, ông ta cũng ngại giúp Hàn Nghệ nói chuyện, bởi vì từ khi Hàn Nghệ đến Tiêu gia, thì hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, vốn chưa từng ngừng nghỉ, hơn nữa cứ chuyện sau lại lớn hơn chuyện trước, chế giễu lần này, trực tiếp làm tổn thương tới toàn bộ Lan Lăng Tiêu thị.
.Hàn Nghệ cũng thấy hơi ngượng ngùng, nói: - Cha vợ, con cũng không muốn làm như vậy, vấn đề là Hứa Kính Tông bọn họ âm thầm giở trò quỷ, đem dư luận dẫn hướng tới sĩ tộc Sơn Đông, kỳ thật ngày hôm kia trước khi thượng triều, con đã gặp mặt đám người Trịnh Bá Ngung, lúc ấy cũng đã cãi nhau mà trở mặt rồi, con đây chẳng qua là tiên hạ thủ vi cường thôi.
.Tiêu Cự nghe vậy mà cơn giận bốc lên, nói:
.- Nhưng ngươi dựa vào cái gì để làm ồn ào với đám người Trịnh Bá Ngung, ngươi có biết hay không bọn họ ở trong lòng sĩ tử có danh vọng cực cao, ngươi đấu với bọn họ, đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Lúc ấy đáng lẽ ngươi nên lựa chọn lui một bước a!
.Hàn Nghệ nói: - Đại bá, ta cũng muốn lui a, nhưng nếu ta muốn lui, chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao, nhưng ngược lại Hứa Kính Tông bọn họ đã trả đũa được rồi, vẫn là Tiêu gia phải chịu khổ.
.Tiêu Thiện nói: - Chỉ cần bệ hạ không có ý niệm này trong đầu, thì đám người Hứa Kính Tông cũng không tạo nổi sóng gió gì, lần này ngươi lại đắc tội với tất cả sĩ tộc, hơn nữa một phen nói kia của ngươi đối với Tiêu gia chúng ta cũng không có lợi, ta thật sự không rõ vì sao ngươi lại làm như vậy?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Nhị bá, ta làm như vậy, hoàn toàn chính là vì Tiêu gia.
.Tiêu Thiện cau mày nói: - Lời này của ngươi từ đâu nói lên?
.Hàn Nghệ nói: - Nhị bá, thời đại đang thay đổi, nhưng sĩ tộc thiên hạ lại vẫn dùng phương thức sống trước kia, vậy làm sao có thể đi. Ngươi xem một chút Thôi Lư Trịnh Vương cùng với Tiêu gia chúng ta ở thời đại Lưỡng Tấn kia là uy phong bực nào, nhưng từ Tùy Đường tới nay, lại có được mấy Tể tướng, mấy Đại tướng quân? Theo ta được biết, ở Đại Đường ta chỉ có một người là gia gia của Vô Y, càng nhiều sĩ tộc chỉ có thể dựa vào thủ đoạn liên hôn, để duy trì thế lực của mình ở trong triều, đây cũng không phải kế lâu dài a! Cho nên thời đại đang thay đổi, sĩ tộc cũng có thể tiến hành thay đổi, nếu không chắc chắn sẽ bị loại bỏ.
.Tiêu Quân cũng không phải rất gấp, bởi vì dù sao Lý Trị đứng ở phía Hàn Nghệ, chỉ cần Hoàng đế thiên hướng một bên nào đó, thì kết quả như nào vẫn chưa thể biết được, như thoáng chút suy nghĩ nói:
.- Vậy theo ý tứ của ngươi thì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên. Chúng ta nên quên vinh quang và quá khứ của Lan Lăng Tiêu thị đi, quyết chí tự cường, dựa vào văn hóa nội tình thâm hậu của Tiêu gia, lấy đức tài vào triều, như vậy mới nhận được bệ hạ trọng dụng. Ta ở trên triều đã nói người tôn sùng hiền thì sống, nhưng kỳ thật cho tới nay, tiên đế và bệ hạ đều vẫn muốn làm như vậy, tuy nói hiện giờ con cháu quan lại còn có thể thế tập làm quan ở trong triều, nhưng lại có mấy người có thể tiến vào cơ cấu trung tâm, bình thường cũng đều là cho vài cái chức quan thừa nhàn tản, cái đại thần chân chính cầm quyền dựa vào đều là năng lực, mà không phải dòng họ. Ta dám khẳng định tương lai bệ hạ nhất định sẽ thúc đẩy mạnh mẽ chế độ khoa cử, bởi vì đây là điều tất yếu.
.Tiêu Nhuệ thoáng gật đầu, đối với điều này ông ta cũng tràn đầy cảm xúc.
.Ông ta cũng là thế tập phụ thân Tống Quốc Công Tiêu Vũ, tuy rằng ông ta quan giai rất cao, nhưng không có thực quyền gì, đương kim đại thần trung tâm tuy rằng cũng đều xuất thân từ quan lại thế gia, nhưng cũng chỉ là bởi vì gia thế tốt, được giáo dục rất tốt, quả thật có năng lực, không phải toàn bộ bằng cha mẹ mới lên được vị trí này, trong đó thì không có một Thôi Lư Trịnh Vương nào, thậm chí xuất thân đại sĩ tộc đều rất ít, cũng chính là thuyết minh, lựa chọn làm quan sớm đã không dùng dòng họ làm trọng, mà là người có khả năng thì có vị trí. Đương nhiên, trong đó có không ít là từ việc liên hôn với Thôi Lư Trịnh Vương.
.Tiêu Cự nói: - Những điều này chưa đề cập đến đã, mấu chốt là làm như thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn nhất hiện tại này?
.- Cái này ở trong mắt ta, không phải là cửa ải khó khăn, ngược lại là một cơ hội.
.Hàn Nghệ tự tin cười, nói:
.- Bây giờ vẫn chỉ là một cái bắt đầu, ta vẫn còn chưa ra tay đâu, đại bá, cha vợ, mọi người không cần bối rối, ta có biện pháp thu thập bọn họ, không những thế, ta còn muốn khiến Lan Lăng Tiêu thị trở thành một người được lợi lớn nhất. Đại bá, mọi người cũng không ngẫm lại xem, hiện giờ trận doanh đã phân chia vô cùng rõ ràng, Lan Lăng Tiêu thị một mình một bên, sĩ tộc còn lại ở một bên đấy, nói cách khác, một khi ta thắng lợi rồi, Lan Lăng Tiêu thị sẽ nhảy lên thành đệ nhất sĩ tộc, có câu nói rất hay, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó a.
.Nếu chỉ nghe thôi thì cũng khá động tâm, nhưng ngẫm lại thế cục trước mắt, tâm vẫn còn lạnh.
.Tiêu Nhuệ nói: - Hàn Nghệ con có biện pháp nào, không ngại nói ra cho các đại bá của con nghe một chút.
.Hàn Nghệ nói: - Xin cha vợ thứ lỗi, cũng không phải là tiểu tế không muốn nói, chỉ có điều việc này không thể nói rõ ràng được, nhưng có thể khẳng định là, con cũng cần được Lan Lăng Tiêu thị ủng hộ.
.Tiêu Nhuệ cau mày nói: - Ủng hộ như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Tôn sùng làn gió còn hiền.
.Tiêu Cự bọn họ nghe vậy thì sắc mặt mỗi người một kiểu, bọn họ cũng là đại sĩ tộc danh chấn nhất thời nha, tôn sùng làn gió còn hiền, vậy quầng sáng Lan Lăng Tiêu thị đều sẽ phải rút đi.
.Hàn Nghệ nói: - Các vị bề trên, ta biết rằng các ngài đang suy nghĩ gì, nhưng ta dám khẳng định, nếu các ngài nguyện ý làm như vậy, uy danh của các ngài sẽ chỉ phát triển không ngừng, đạo lý cũng rất đơn giản, danh vọng không phải sĩ tộc cho, cũng không phải bệ hạ cho, mà là dân chúng cho, tôn sùng làn gió còn hiền, tương đương chính là cho hàn môn và dân chúng cơ hội, bọn họ đương nhiên sẽ cảm kích các ngài.
.Nhưng cơ hội không phải muốn là có thể nắm lấy, hàn môn từ lúc vừa ra đời thì đã lạc hậu hơn sĩ tộc, mà còn hiền trọng hiền đức ở trên, ở điểm này Tiêu gia có may mắn về ưu thế, có năng lực chiếm được sự kính trọng của dân chúng, còn có thể tăng cường thế lực của mình ở trong triều, có thể nói là nhất cử được nhiều.
.Các trưởng giả đều ngơ ngác nhìn nhau.
.Không có tự hỏi bao lâu, Tiêu Cự liền nói:
.- Vậy chúng ta nên làm như thế nào đây?
.Mấu chốt dường như bọn họ cũng không có đường lui rồi, bởi vì bọn họ ở các phương diện đều đã bị các sĩ tộc khác xa lánh, Hàn Nghệ dường như lại không muốn cầu hòa, như vậy bọn họ chỉ có một lựa chọn, chính là theo chân đi cùng với Hàn Nghệ.
.- Đăng bài lên Đại Đường nhật báo của ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đề mục ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, hãy gọi là công và quá của sĩ tộc.
.- Công và quá của sĩ tộc?
.Mọi người lâm vào sửng sốt.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Giống nói Lan Lăng Tiêu thị chúng ta, vinh quang của Lan Lăng Tiêu thị không phải tự nhiên có được, mà là anh minh hiền giả nhiều đời tích lũy thành, trước tiên là có tổ tông hiền đức, công lao sự nghiệp, mới có Lan Lăng Tiêu thị hôm nay, đây là công, quá chính là cái khác, cũng chính là không có hiền đức, không có vinh quang, bởi vậy khi tiến nhập tôn sùng làn gió còn hiền, tự khiến mình tỉnh lại, sáng tỏ rằng sĩ tộc ngày càng sa sút, chủ yếu ở chỗ tự thân không cố gắng, mặt khác ta nghe nói con cháu sĩ tộc Nam Triều, sinh ra đã phú quý rồi, nên không muốn phát triển, tận tình thanh sắc, nghèo xa cực dục, thế cho nên Nam Triều diệt vong, giáo huấn như máu này rõ mồn một trước mắt a!
.Nói xong, hắn thấy đám người Tiêu Cự còn có một chút do dự, trong lòng cũng rõ ràng, Nam Lương vương triều chính là Tiêu gia bọn họ thành lập đấy, diệt vong đương nhiên là lỗi của Tiêu gia bọn họ, cái này muốn chối cũng chối không được, nhưng vấn đề là sao có thể vạch trần vết thương của mình như thế, vì thế lại nói: - Lui mười ngàn bước mà nói, mặc dù chúng ta không làm như vậy, những đại sĩ tộc này cũng đã mắng Lan Lăng Tiêu thị đến máu chó xối đầu, còn không bằng kéo bọn họ xuống nước, mãnh liệt công kích nội bộ sĩ tộc mục nát kia.
.Vừa nói như vậy, mọi người đều gật đầu tán thành.
.Hiện tại Lan Lăng Tiêu thị cũng đã bị xa lánh ra ngoài vòng sĩ tộc, trong lòng bọn họ rất là giận nha, chọc giận các ngươi chính là Hàn Nghệ, ngươi không hướng đầu mâu về phía hắn, ngược lại cứ hướng về phía chúng ta, thật coi chúng ta dễ bắt nạt sao, là các ngươi bất nhân trước, thì không thể trách chúng ta bất nghĩa.
.Tiêu Cự xung phong nhận việc, muốn đích thân cầm bút.
.Nguyên bản mục đích cuộc họp này, là muốn vấn trách Hàn Nghệ, phê bình Hàn Nghệ, thuận tiện bảo Hàn Nghệ nghĩ biện pháp giải quyết việc này, nhưng kết quả bọn họ lại đều bị Hàn Nghệ lừa gạt hết rồi, kiên định đi theo một khối với Hàn Nghệ.
....
Bạn cần đăng nhập để bình luận