Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 805: Vẫn phải chơi vô lại..

.Lần đầu tiên thảm bại, đương nhiên Lý Trị không vui, nhưng đối với đối phương mà nói, thì đó là đại thắng.
.Phủ Thái úy.
.- Ha ha! Hữu phó xạ, ngươi không hổ là đệ nhất gián thần Đại Đường ta, phiên diệu luận này nói thật là công bằng, đẹp cực kỳ.
.Hàn Viện nghe xong, không khỏi không ngớt khen Chử Toại Lương không ngớt.
.Chử Toại Lương cười ha hả nói: - Bá Ngọc, ngươi đây là đang giễu cợt ta a, đây đâu được coi là năng ngôn thiện biện, chẳng qua là ta chỉ chiếu theo trên sách viết mà nói thôi.
.Có vẻ khiêm tốn, thật ra là hết sức kiêu ngạo, ngụ ý là, ta vẫn còn chưa phát huy, bệ hạ đã không chống đỡ được rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: - Dù sao bệ hạ cũng là quá nhẹ, làm việc theo cảm tính, đây cũng là lý do tiên đế phó thác bệ hạ cho chúng ta, việc này chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi, bệ hạ chẳng qua là đang đấu khí với bản thân, qua được trận này là tốt rồi.
.Trong mắt bọn họ, Lý Trị chỉ là một đứa trẻ con, đang cố tính gây chuyện.
.Hàn Viện nói: - Sau khi trải qua lần thảo luận này, tin là bệ hạ sẽ không đề cập đến việc này nữa.
.Lai Tể cau mày nói: - Theo ta thấy, sự tình sẽ không đơn giản như vậy, bệ hạ sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Không sao, bất luận bệ hạ nói thế nào, Đăng Thiện ngươi cứ lấy những lời hôm nay ứng phó là được, chuyện này nói toạc ra rồi, tình lý đều ở bên chúng ta, chỉ cần bệ hạ không tìm được cái cớ hợp lý, thì chuyện này sẽ không thành được.
.Chử Toại Lương gật gật đầu, cười nói: - Sớm biết như thế, thì chúng ta nên để bệ hạ mở miệng sớm một chút, nếu như vậy, thì Tử Thiệu và Hành Kiệm sẽ không phải rời khỏi Trường An rồi.
.Lai Tể nói:
.- Hữu phó xạ, lúc này rất quan trọng, vẫn nên thật cẩn thận mới đúng.
.Chử Toại Lương cười nói: - Chuyện này thì trong lòng ta có dự tính.
.Lai Tể tế liếc nhìn Chử Toại Lương, mặt lộ vẻ vẻ lo lắng, lại nói: - Ngoài ra, Tư không cũng không tỏ thái độ, chúng ta không thể không đề phòng được a!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy nhíu mày, ông ta quyền khuynh triều dã nhiều năm nay, căn bản là đã không có đối thủ, duy nhất Lý Tích, khiến ông ta vẫn cảm thấy có chút áp lực, Lý Tích chiến công hiển hách, sau khi Lý Tĩnh chết, cũng liền thuận lý thành chương mà trở thành một ngọn cờ của Đại Đường, hiện giờ trên triều đình, người có thể so bì cao thấp với ông ta về chính trị, cũng chỉ có mình Lý Tích.
.Chử Toại Lương nói: - Lý Tư Không dù chưa tỏ thái độ, nhưng từ trước đến nay ông ta đều ở bên ngoài lãnh binh đánh trận, chưa bao giờ tham gia tranh đấu của triều đình, nếu ông ta ủng hộ bệ hạ, lúc đó ông ta đã nên giả bệnh trốn đi, ta thấy ông ta vẫn muốn duy trì trung lập, chỉ cần ông ta không nghiêng về phía bệ hạ là được.
.Hàn Viện, Lai Tể gật gật đầu.
.Sự thật cũng chính là như vậy, Lý Tích đánh trận xong thì trả lại binh quyền cho hoàng đế, mỗi việc đều làm hết sức cẩn thận, không tham công, không lạm quyền, ở triều đình có thể nói là tuyệt đối không tranh với đời, không có một kẻ thù nào, cũng không có một bằng hữu nào, hoàn toàn chính là một thần tử hoàn mỹ.
.Tin tức về vòng đàm phán này đã truyền ra ngoài rất nhanh, dường như thành Trường An đều bao phủ trong sự lo lắng.
.Đây đã là ván bài lật ngửa rồi.
.Cũng chính là nói trận chiến này bất luận ai thắng ai thua, cũng rất khó tránh khỏi một trận mưa máu gió tanh.
.Hơn nữa, không ít đại thần vốn dĩ đứng bên phía Lý Trị thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ đắc thắng rồi, trong lòng cũng sợ muốn chết.
.Nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ thắng, không thể nào buông tha cho đám người Lý Nghĩa Phủ, chắc chắn sẽ phải tính sổ, trong lòng mọi người đều rõ. Thật ra không có một người nào thật sự nghiêng về Lý Trị, hoặc là nói cho rằng Lý Trị là người thắng cuối cùng, khoảng cách thế lực của hai bên quá xa, bất luận là Thôi Nghĩa Huyền, Hứa Kính Tông, hay là Lý Nghĩa Phủ, đều là bị ép đứng bên phía Lý Trị. Còn Hàn Nghệ, trong đó lại càng có thêm uẩn khúc, lúc đó hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn.
.Chỉ là vài chuyện trong đó, khiến mọi người nhìn thấy hy vọng, nên mới có không ít đại thần nghiêng về phía Lý Trị.
.Sau khi ở hậu cũng phát tiết một trận, Lý Trị cũng đã bình tĩnh trở lại, ngươi chửi trời chửi đất chửi Chử Toại Lương cũng không giải quyết được vấn đề căn bản, lập tức gọi Tứ đại kim cương đến bàn bạc đối sách.
.Lý Trị thuật lại hết một lượt, nói: - Các khanh nghĩ trẫm nên phản bác Chử Toại Lương thế nào?
.Lý Nghĩa Phủ bọn họ nghe xong ai nấy đều cau mày, nếu nói lý, nói thẳng ra, bọn họ cũng là đuối lý a, không thể đổi đen thành trắng được. Hứa Kính Tông dám nói bách tính thiên hạ đều ủng hộ Võ Chiêu nghi làm hậu trước mặt Lý Trị, ông ta dám nói như vậy trước mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ không? Chắc chắn sẽ đánh cho ông ta sưng mặt ngay lập tức, nói không chừng còn phản cáo ông ta yêu ngôn hoặc chúng.
.Lý Nghĩa Phủ nghe được kết quả này, mồ hôi đầm đìa, vẫn cứng đầu nói: - Nếu bệ hạ đã mở miệng, vậy thì quyết không thể lùi bước, một khi lùi bước, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, bệ hạ nhất định phải tìm Thái úy thương lượng tiếp.
.Hàn Nghệ âm thầm gật đầu, tên này thật sự là thông minh a!
.Hiện giờ bọn họ là bên thua, nếu ngừng thảo luận thì cho thấy là Lý Trị đã nhận thua, gió này nhất định sẽ thổi về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, thế lực cực khổ xây dựng lên có thể chỉ trong một đêm đã sụp đổ, bởi vậy cho dù có phun máu chó lên đầu bọn họ, ngươi cũng phải tiếp tục nói, chỉ cần là trong quá trình, thì thế cục sẽ không đến mức không thể khống chế.
.Lý Nghĩa Phủ là sốt ruột nhất, chuyện này liên quan đến tính mạng của cả nhà ông ta a!
.Lý Trị cau mày nói: - Trẫm cũng biết, trẫm bây giờ hỏi các khanh, nên ứng đối như thế nào?
.Hứa Kính Tông đứng ra nói: - Bệ hạ, ở Đại Đường ta hàng năm đều có không ít người thành hôn, cũng có không ít người bỏ vợ, lẽ nào mỗi một người bỏ vợ đều là căn cứ theo lễ pháp Thất Khứ sao? Thần thấy đa phần đều có vi phạm Thất Khứ, đây là chuyện tình cảm, thích và không thích, cũng đâu có thể dùng đạo lý để nói rõ, theo thần thấy, Hữu phó xạ có chút chuyện bé xé ra to.
.Lý Trị nghĩ thầm, ngươi nói với ta điều này có ích gì, ta cũng không thể nói với Chử Toại Lương, cho dù không có đạo lý, ta cũng muốn bỏ vợ, nếu đơn giản như vậy thì không cần phải thảo luận với bọn họ, cứ trực tiếp phế hậu là được rồi. Vấn đề là ở chỗ, bọn họ không có thực lực này, Lý Trị chưng cầu sự đồng ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ, chủ yếu là e ngại quyền lực của bọn họ, không phải e ngại đạo lý của bọn họ, bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía Hàn Nghệ đang đứng phía sau, hỏi: - Hàn Nghệ, khanh thấy việc này như thế nào?
.Hàn Nghệ đứng ra nói: - Hồi bẩm bệ hạ, thần cho rằng Lý Thị lang và Hứa Thượng thư nói hết sức có lý. Bệ hạ nên lấy dài đánh ngắn.
.Lý Trị nghi hoặc nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ quý vi thiên tử, cho dù lời nói không thỏa, thì cũng không có ai dám nói gì, dù sao thì một ngày không được, thì ngày mai lại nói tiếp, ngày mai không được thì ngày kia, ngày ngày nói chuyện với bọn họ, đạo lý chính là bệ hạ thích Võ Chiêu nghi, Võ Chiêu nghi có con, hoàng hậu không có con, còn về bọn họ nói gì, bệ hạ không cần phải nghe, bệ hạ chỉ quan tâm mình nói là được.
.Lý Trị nghe vậy gật gật đầu, đây cũng là một biện pháp, nhưng ngẫm nghĩ lại, không đúng lắm a, đây rõ ràng chính là cách làm vô lại, nhưng Hàn Nghệ nói y phải lấy dài đánh ngắn, sở trường hoàng đế chính là vô lại sao? Nghĩ đến đây, y đột nhiên nhíu mày nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại nói: - Vi thần từng nghe nói năm đó Ngụy Công khuyên ngăn tiên đế, thường khiến cho tiên đế tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nhưng Ngụy Công không buông tha, đuổi đến hậu cung, phát huy toàn bộ tinh thần Ngu Công dời núi, ngày ngày tìm tiên đế nói chuyện, mười lần thì có tám, chín lần thành công, sao bệ hạ không noi theo Ngụy Công.
.Lời này vừa chuyển, cấp bậc đã lên rồi. Ngụy Trưng đại danh đỉnh đỉnh còn thường xuyên làm như vậy, ngươi còn lo lắng cái gì. Đại thần còn một đánh một chuẩn, hoàng đế ngươi muốn chơi xấu, ai cản nổi a.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Huyền đều đứng ra ủng hộ Hàn Nghệ.
.Bọn họ không có cách nào quá tốt, nhưng bọn họ biết nếu Lý Trị rút lui thì bọn họ sẽ xong đời, nhất định phải khiến Lý Trị tiếp tục đàm phán.
.Lý Trị nghĩ đi nghĩ lại, hình như cũng chỉ có thể làm như vậy, nói: - Được rồi, trẫm biết rồi. Các khanh lui xuống trước. Hàn Nghệ, khanh ở lại, trẫm có việc giao phó khanh làm.
.Lý Nghĩa Phủ bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng ghen tị muốn chết.
.Đợi sau khi bọn họ lui xuống, Lý Trị liền nói: - Ngày mai khanh đến sớm một chút, cùng trẫm đi nói chuyện với Hữu phó xạ bọn họ.
.Hàn Nghệ "hả" một tiếng, nói: - Bệ hạ, e là vi thần cũng không đủ tư cách đâu. Nếu vi thần đi, sẽ làm giảm cấp bậc của hội nghị này.
.- Điều này trẫm biết, trẫm sẽ sắp xếp khanh đứng phía sau bình phong, khanh không lên tiếng là được.
.Chẳng qua chỉ là ta khiêm tốn một câu, ngươi lại tưởng là thật, hội nghị gia đình kiểu này, ta còn chẳng thèm tham gia nữa! Tuy nói như vậy, nhưng Hàn Nghệ nghe được lại càng thêm hồ đồ, nghi hoặc nhìn Lý Trị, ta không lên tiếng thì ngươi bảo ta đi làm gì, làm bút ký à.
.Lý Trị bị nhìn hắn đến mức hơi xấu hổ, đột nhiên thở dài, nói: - Trẫm nói thẳng với khanh vậy, một mình trẫm đối diện với ba người bọn họ, trong lòng cũng có chút bất an, thêm một người đứng phía sau trẫm, trẫm cũng có thể an tâm một chút.
.Thật ra có bảo Hàn Nghệ tham dự hay không, Lý Trị cũng đều đang do dự, cho đến lúc nãy nghe được kiến nghị của Hàn Nghệ, y cho rằng đối phó với loại người năng ngôn thiện biện như Chử Toại Lương, vẫn phải dựa vào chiêu số không chính quy của Hàn Nghệ, chơi chiêu số lưu manh, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông những người này không đáng tin cậy, bởi vì bọn họ đều xuất thân là người đọc sách, đồng văn đồng chủng, tài năng cũng không cao như Chử Toại Lương, đi đến thì cũng chỉ bị Chử Toại Lương phỉ nhổ.
.Hoàng đế đã nói như vậy, Hàn Nghệ còn có thể nói gì, hành lễ nói:
.- Vi thần nguyện vì bệ hạ máu chảy đầu rơi.
.Ở ngoài thành phía nam hơn mười dặm có một ngôi nhà nhỏ, Lý Tích sống ở đó, ông ta có một ngôi nhà lớn ở trong thành, nhưng nội thành nhiều thị phi, ông ta liền chuyển ra ngoài ở, dù sao thì ông ta cũng không cần lên triều.
.- Nói như vậy, Thái úy bọn họ là muốn đại ca huynh ủng hộ bọn họ?
.Lý Bật nhíu mày, nhìn Lý Tích đang cau mày suy nghĩ bên cạnh.
.Lý Tích gật gật đầu.
.Lý Bật suy nghĩ một lát, nói: - Đại ca, thế cục trước mắt, đại ca có vị trí rất quan trọng, nếu như huynh cũng đứng bên phía Thái úy, thì bệ hạ chỉ có thể từ bỏ, không hề có phần thắng. Nhưng nếu đại ca đứng bên phía bệ hạ, thì điều này cũng chưa chắc. Nếu tiếp tục duy trì trạng thái trung lập, có thể đều sẽ đắc tội với cả hai bên, nếu đã như vậy, sao đại ca không đáp ứng Thái úy.
.Lý Tích liếc nhìn Lý Bật, thản nhiên nói: - Lời như vậy, sau này đệ đừng nói nữa.
.Lý Bật ngẩn ra, nói: - Vâng, đệ biết rồi.
.Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa có người nói: - Lão gia, Trương thiếu giám ở ngoài cửa cầu kiến.
.Lý Tích khẩn trương đứng dậy lên giường nằm, đắp chăn lại, đặt khăn ướt lên trên trán, hai mắt nhắm lại, hai chân duỗi thẳng, gọn gàng nhanh nhẹn.
.Lý Bật thấy vậy thở dài, trong lòng cũng buồn bực, người đại ca này của ông ta, trên chiến trường, kẻ địch nghe thấy đã sợ mất mật a, nhưng trên triều đình, gan của đại ca ông ta thì lại luôn là vỡ, không nói một lời đã bắt đầu giả chết rồi.
.Có đôi khi ông ta cũng cảm thấy nghẹn khuất.
.Đại ca của mình chiến công hiển hách, người đứng đầu quân đội hiện nay đó là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng lại nhát gan sợ phiền phức như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận