Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 566.2: Đây là một cuộc chiến

.Hàn Nghệ ngẩn ra, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng. Thật ra khi hắn nghe Lư Sư Quái nói về vết thương của Tưởng Hiến, thì hắn đã vô cùng hoài nghi Tưởng Hiến mới là hung thủ chân chính, đây rất có thể là một vụ lừa. Mà sau khi xem xong vết cỏ bị đè, hắn cũng đã nhìn thấu toàn bộ âm mưu, chỉ là hắn vẫn không nói ra mà thôi, nói: - Vậy ngươi định làm thế nào?
.Lư Sư Quái ngập ngừng mấy phen, nói: - Thật ra lúc trước khi người đề nghị kế hoạch này, trong lòng ta cũng rất bất an, ta cũng thừa nhận, ta luôn tìm lý do để giải vây cho mình. Việc này đều là do lòng tham của bọn họ tạo nên, không liên quan gì đến ta. Nhưng thật sự cho đến sau khi sự việc xảy ra, trong lòng ta cảm thấy vô cùng áy náy và sợ hãi, lần này là mấy mạng người đó, cho dù bọn Hoắc Nguyên Đức gieo gió gặt bão, nhưng lão bá kia, ông ta vô tội mà. Có lẽ - có lẽ chúng ta thật sự làm sai rồi, nếu chúng ta còn tiếp tục như vậy, vậy thì chúng ta có khác gì bọn Trương Minh, Tưởng Hiến chứ, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta có thể cũng sẽ rơi vào kết cục này, có lẽ không cần đợi quá lâu, nếu để Quốc Cữu Công biết chúng ta che giấu không báo, ông ta sẽ không buông tha cho chúng ta.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Ta cũng cảm thấy Lư huynh nói có lý, thật ra cho dù hung thủ thật sự là Tưởng Hiến, Trương Minh cũng không thể làm Ngự Sử Đại Phu được nữa rồi, bọn Quốc Cữu Công cũng không thể không biết ngượng mà tiến cử người của mình lên nữa, mục đích của bệ hạ đã đạt được rồi, vậy sao chúng ta không tận lực tìm ra hung phạm.
.Hàn Nghệ buồn rầu nói:
.- Chuyện không đơn giản như vậy, các ngươi nên biết, năm ngoái Hoàng thượng ba lần bốn lượt du thuyết, đều thất bại quay về, trong lòng bệ hạ vẫn luôn ôm một bụng oán khí, vừa hay chuyện này dâng lên đến cửa, sao bệ hạ lại bỏ qua cơ hội này chứ. Vừa nãy lẽ nào các ngươi không nhìn thấy vẻ hưng phấn của bệ hạ sao. Bây giờ chức Ngự Sử Đại Phu đã không còn quan trọng nữa, mấu chốt là chuyện này đã kéo bức màn tranh quyền giữa bệ hạ và Thái Úy rồi, đây không phải là một vụ án, đây là một cuộc chiến.
.- Nếu hung thủ là Tưởng Hiến, vậy thì Trương Minh chỉ phạm tội thông dâm, mà tội thông dâm có thể lớn có thể nhỏ, hơn nữa căn bản đều do nữ nhân gánh trách nhiệm, vậy thì bệ hạ không thể mượn chuyện này để công kích Thái Úy, hoặc là có được tư cách nói chuyện với Thái Úy. Nếu hung thủ là Trương Minh, ý nghĩa của việc này đối với bệ hạ lại vô cùng trọng đại, bằng không, sao bệ hạ thà là phá vỡ quy củ cũng muốn chúng ta tra án chứ.
.Lư Sư Quái nói: - Ngươi nói không sai, nhưng bây giờ bệ hạ bảo chúng ta che giấu sự thật, ngày sau cũng có thể bảo chúng ta vu cáo hãm hại trung lương, thậm chí là giết hại tính mệnh, tranh quyền đoạt lợi, sao lại phân chia trung gian thiện ác chứ. Còn nhớ lúc trước ngươi từng nói, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, nhưng việc chúng ta đang làm bây giờ không liên quan gì đến hưng vong thiên hạ, chỉ là tranh quyền đoạt lợi không hồi kết thôi. Chúng ta đã đi sai một bước rồi, nếu còn không kịp thời hối cải, chỉ sẽ lún sâu vào đó, không thể tự thoát ra. Chúng ta không thể cứ mãi may mắn như vậy được, hôm nay chúng ta hãm hại người khác, ngày sau người khác cũng có thể hãm hại chúng ta bằng thủ đoạn tương tự, đến cuối cùng, chúng ta tuyệt đối cũng sẽ không có kết quả tốt.
.Hàn Nghệ hơi ngẩn ra, thầm nghĩ, phải nha! Nếu nhất mực vì quyền lực mà thỏa hiệp với nguyên tắc và ước mơ của mình, thì sớm muộn gì ta cũng sẽ trầm mê trong đó, ta liều mạng như vậy là vì cái gì chứ, quyền lực không phải là thứ trong lòng ta muốn. Ôi! Cuối cùng ta đã hiểu tại sao nhiều người vừa vào quan trường thì đã lún sâu vào đó rồi, bởi vì thân bất do kỷ nha. Hắn trầm ngâm thật lâu, nói: - Lư công tử, ngươi nói rất đúng, nhưng cho dù thế nào, mọi thứ của chúng ta đều nằm trong tay bệ hạ, nếu ngươi tùy tiện nói với bệ hạ, không chỉ không thành công, ngược lại còn hại chính mình, ta lại có cách lưỡng toàn kỳ mỹ.
.Lư Sư Quái nói: - Cách gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta nghĩ bệ hạ nhất định sẽ dùng chuyện Trương Minh để đàm phán với Quốc Cữu Công. Nếu đàm phán thành công, chúng ta có thể lấy chứng cứ ra giúp Trương Minh thoát tội, hoặc là tìm ra chân hung thật sự. Chúng ta cứ đợi xem, huống chi chỉ cần phía bệ hạ và Thái Úy không có kết quả, án này cũng sẽ không kết thúc.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Lư huynh, Hàn tiểu ca không thể so với chúng ta, hắn có thể đi đến hôm nay, đã bỏ ra rất nhiều cố gắng. Nếu huynh quá xung động, có thể sẽ liên lụy Hàn tiểu ca mất hết tất cả.
.Lư Sư Quái nghe được thì sửng sốt, chớp mắt, áy náy nói xin lỗi với Hàn Nghệ: - Xin lỗi, ta chưa từng quan tâm đến hoàn cảnh của ngươi.
.Hàn Nghệ mỉm cười, nói: - Xem ra các ngươi còn đánh giá thấp tính nghiêm trọng của cả sự việc rồi. Bây giờ chúng ta đang đi trên cầu độc một, trước là sói, sau là hổ, nhất thời bất cẩn, thì không phải chỉ một mình ta mất đi tất cả, bốn người chúng ta đều sẽ gặp đại nạn, bao gồm cả người nhà các ngươi, nếu Quốc Cữu Công, Hữu Phó Xạ biết việc này, ông ta nhất định sẽ bức chúng ta nói ra chân tướng, vậy tức là bức chúng ta phản bội bệ hạ, bệ hạ sao có thể dễ dàng tha cho chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành vật hi sinh trong trận chiến này.
.Trịnh Thiện Hành ảo não nói: - Hàn tiểu ca, ta thật sự không biết kế hoạch này rốt cuộc có lợi gì cho chúng ta.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Lúc đó làm sao ta biết tên vũ phu Tưởng Hiến kia có lòng dạ như thế, ông ta làm thế, sự việc càng trở nên phức tạp.
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Nếu thật sự do Tưởng Hiến làm ra, sao ông ta không trực tiếp nói Trương Minh giết người diệt khẩu, cần gì nói Trương Minh sai ông ta đi giết người diệt khẩu chứ, như vậy, ông ta cũng chỉ là đồng lõa, khó thoát tội này.
.Hàn Nghệ mỉm cười, nói: - Đây chính là chỗ cao minh nhất của Tưởng Hiến. Ông ta nói thế là để cắn chết Trương Minh, hơn nữa cũng không hại đến mình. Đầu tiên thê tử của ông ta và Trương Minh tư thông, chuyện này một khi tung ra, Trương Minh cũng không thể che giấu, vậy thì Tưởng Hiến nhất định là người bị hại trong cả sự việc, tất cả những gì ông ta làm đều là bất đắc dĩ, điều này đã giành được không ít sự thông cảm cho ông ta.
.- Tiếp theo, ông ta luôn miệng nói Trương Minh dụ dỗ uy hiếp ông ta, bức ông ta đi giết người, cũng đã tranh thủ không ít sự đồng tình cho ông ta rồi.
.- Cuối cùng, với lòng dạ của ông ta, ta nghĩ ông ta cũng có chút hiểu biết về thế cục trong triều, biết Quốc Cữu Công và bệ hạ đang mâu thuẫn, mà bệ hạ cũng ba lần bốn lượt kéo dài chuyện Trương Minh thượng vị. Nói cách khác, Trương Minh là hung thủ đối với bệ hạ mà nói càng có lợi, vậy thì Tưởng Hiến là nhân chứng vô cùng quan trọng. Nếu Tưởng Hiến cắn chết Trương Minh, bệ hạ nhất định sẽ vô cùng cảm tạ ông ta, một khi kế hoạch của ông ta thành công, ông ta không chỉ không sao, ngược lại có thể vì thế mà phi hoàng đằng đạt, bởi vì ông ta đã triệt để đắc tội Quốc Cữu Công, vậy thì bệ hạ có thể yên tâm mà dùng ông ta, đây chính là kế nhất tiễn tam điêu.
.Trịnh Thiện Hành ồ một tiếng: - Hóa ra ngươi đã nhìn thấu từ sớm.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Sở dĩ ta che giấu không nói, là sợ các ngươi nhất thời xung động mà hại chính mình. Thật ra bản thân chúng ta không sao cả, nhưng chúng ta đều có người nhà, chúng ta phải thận trọng suy xét, vẫn là câu đó, một khi chúng ta đi sai một bước, có thể sa vào chỗ vạn kiếp bất phục.
.Lư Sư Quái nghĩ đến vợ con mình, không khỏi cau mày, nói: - Vậy ngươi nói xem nên làm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Khiến bản thân mình trở nên thông minh hơn, ta nghĩ chúng ta có thể tìm ra cách lưỡng toàn kỳ mỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận