Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 883.1: Kế ly gián thuận theo tự nhiên

.Trong quân doanh.
.Lý Tích đại mã kim đao ngồi, tuy nhiên, cho dù không đánh giặc thì trạng thái của Lý Tích vẫn vĩnh viễn giống như tỉnh mà không phải tỉnh, hai mắt vô thần, thật ra lúc ngồi thì rất uy vũ, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ giống một lão nhân gần đất xa trời. Mà bên trái ông ta là Hình Bộ Thị lang Lưu Yến Khách, bên phải là Đại Lý Tự thừa Viên Công Du.
.Quan hệ giữa ba người bọn họ có thể nói là vô cùng tế nhị, Lưu Yến Khách xuất thân tập đoàn Quan Lũng, là một bè của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Viên Công Du lại ở bên Hứa Kính Tông, hai người là đối địch, nhưng thế lực hai bên của hai người đều từng có quan hệ với Hàn Nghệ, nhưng hai người đồng thời lại không hề có giao tình với Lý Tích, trên cơ bản vốn chưa từng nói với nhau được mấy câu, bởi vậy không khí có vẻ vô cùng an tĩnh.
.Kỳ thật vốn là hôm qua đã nên thẩm rồi, nhưng Lý Tích không lên tiếng, bọn họ ngay cả hỏi cũng không dám hỏi.
.Trôi qua một lát, Lý Tích đột nhiên nói: - Hai vị, lão phu luôn luôn đánh giặc bên ngoài, chưa bao giờ từng thẩm án, không biết nên thẩm như thế nào, đợi lát nữa hai vị hãy thẩm đi, lão phu nhìn là được rồi.
.Vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.
.- Hạ quan tuân mệnh!
.Lưu Yến Khách, Viên Công Du cùng lên tiếng.
.Lý Tích không cho bọn họ hỏi, bọn họ không dám lắm miệng, Lý Tích cho bọn họ hỏi, bọn họ chỉ có thể tòng mệnh, chút quy củ ấy thì bọn họ vẫn hiểu được, đương nhiên, điều này cũng phù hợp với suy nghĩ trong lòng của bọn họ, lúc này thế nào cũng phải giết chết Hàn Nghệ mới được.
.Lại một lát sau, chỉ thấy một gã trẻ tuổi tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề đi đến, không phải Hàn Nghệ thì là ai, hắn vừa tiến đến liền cùng Lý Tích bốn mắt nhìn nhau, hơi có chút cảm giác kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, nhưng lại vừa giống như anh hùng tiếc anh hùng, tóm lại là lạ thế nào ấy.
.Tiểu hồ ly này!
.Lão hồ ly này!
.Đây là ý tưởng đầu tiên khi hai người vừa gặp mặt.
.- Hạ quan Hàn Nghệ bái kiến Tư Không.
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, ánh mắt thoáng liếc về hướng Lưu Yến Khách và Viên Công Du, nghĩ thầm rằng, lúc này bắt đầu chơi rồi đây.
.- Miễn lễ!
.Lý Tích thản nhiên đáp lại một câu, vừa nhìn về phía Lưu Yến Khách, đưa một ánh mắt ra hiệu, coi như nói, lên!
.Lưu Yến Khách nhận được chỉ thị, quan uy liền hiển, lớn tiếng quát: - Hàn Nghệ lớn mật, ngươi có biết tội của ngươi không?
.Hàn Nghệ nói: - Hạ quan không biết đã phạm tội gì, kính xin Lưu Thị lang chỉ rõ.
.Lưu Yến Khách nói: - Ngươi tản lời đồn, tụ chúng gây rối, cố ý khơi mào tranh đấu, có ý định mưu phản, bản quan khuyên ngươi mau mau thành thực khai ra.
.Cổ đại này thẩm án, bình thường bắt đầu đều là đe dọa trước một chút, dọa cho phạm nhân ngất đi rồi nói sau, phạm nhân tâm trí rối loạn, lời nói dối sẽ trở nên sơ hở chồng chất, đây thật ra là một loại chiến thuật tâm lý.
.Nhưng Hàn Nghệ đây chính là chuyên gia tâm lý nha, ngươi cùng hắn chơi một chiêu này, còn không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao, Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, nói: - Lưu Thị lang, ngươi đừng dọa ta, ta bị dọa mà lớn lên đấy, ngươi nói thuận miệng như vậy, vậy ngươi đưa chứng cớ ra đây.
.- Lớn mật, ngươi dám nói năng lỗ mãng đối với bản quan.
.Lưu Yến Khách đột nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Hàn Nghệ, ông ta chưa từng gặp qua phạm nhân ngang ngược như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Lưu Thị lang, ta cũng không phải là phạm nhân, ta bây giờ còn là Hoàng gia Đặc phái sứ, ta chỉ là tới giúp đỡ các ngươi tra án thôi, trước khi còn chưa định tội, ta với ngươi đều là thần tử của bệ hạ, ngươi vu tội ta như vậy, chưa chắc ta đã muốn lấy lòng ngươi, mà gọi ngươi một tiếng thúc đâu, cũng không có người nào khinh người như ngươi đâu.
.- Tốt tốt tốt, tiểu tử ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có ai không!
.Lưu Yến Khách lúc này mới hỏi câu đầu tiên, đã bị Hàn Nghệ chọc cho tức đến nửa chết nửa sống, la hét xé cổ họng.
.Nhưng không một ai lên tiếng trả lời, ông ta đột nhiên tỉnh ngộ lại, đây là Quân Bộ, không phải Hình Bộ, Lý Tích không lên tiếng, ai dám tùy tiện tiến vào.
.Lưu Yến Khách vừa nhìn về phía Lý Tích, coi như nói, lão đại, cấp chút mặt mũi được không.
.Lý Tích vẫy tay.
.Lưu Yến Khách gập lưng, nghiêng tai lắng nghe lão đại dạy bảo.
.Lý Tích nhỏ giọng nói:
.- Hắn nói không sai, bệ hạ chỉ bảo chúng ta thẩm tra, còn chưa tước đi chức quan của hắn, ngươi cũng biết quan hệ của hắn cùng với bệ hạ, ngươi phải thận trọng một chút, miễn cho bị hắn cáo ngự trạng ngược lại, định tội cho hắn trước đã rồi nói sau.
.- Dạ dạ dạ, hạ quan đã biết.
.Lưu Yến Khách liên tục gật đầu, Lý Tích là nhân vật thế nào, ông ta đã nói như vậy thì nhất định là đúng như vậy. Nhưng giờ Lưu Yến Khách không có cách nào khác để tiếp tục hỏi tiếp rồi, bởi vì rất lúng túng, liền hướng tới Viên Công Du nháy mắt một cái.
.Với cái bộ dạng như ngươi, còn làm Hình Bộ Thị lang cái gì chứ. Viên Công Du âm thầm khinh bỉ một phen, lại khẽ mỉm cười nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ta hỏi ngươi, bài văn trên Đại Đường nhật báo kia là ngươi viết sao.
.- Có một số phải, có một số không phải, chỉ cần ghi rõ tác giả là hạ quan, thì chính là hạ quan viết rồi.
.- Ngươi thừa nhận là tốt rồi.
.Viên Công Du ha hả nói:
.- Đó chính là chứng cớ.
.Các ngươi bọn người kia, xem ra trong tay nắm không ít án oan a! Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta hoàn toàn nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.
.Viên Công Du nói: - Đại Đường nhật báo của ngươi có ý định khơi mào sự phẫn nộ của dân chúng, thế cho nên dân gian bạo lực nổi lên bốn phía, tranh đấu không ngớt, đây chính là sự thật như sắt thép, không chấp nhận cho ngươi nói xạo.
.Hàn Nghệ nói: - Đối với cái này thì ta cũng không quá rõ ràng, nhưng Đại Đường nhật báo của ta từ trước đều là dùng sự thực để nói, nếu sự thật có thể kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, thì đó là cái sai của sự thật, không phải lỗi của ta nha, ta chỉ là đem từng kiện từng kiện sự việc chân thật nói cho mọi người mà thôi, chẳng lẽ Đại Đường ta chỉ cho nói dối, không cho nói thật, nếu như nói ngươi có thể tìm ra Đại Đường nhật báo ta có chỗ nào viết không đúng, là bịa đặt, vậy ta đây liền thừa nhận là lỗi của ta. Cũng hoặc là Mã Chu và Võ Sĩ Ước không phải đại thần chính trực, trung thành, không nên học tập bọn họ sao?
.Viên Công Du nghe đến Võ Sĩ Ước, lúc này sửng sốt, Võ Sĩ Ước này là cha ruột của Võ Mị Nương nha, ông ta là nương theo Võ Mị Nương mà bò lên đấy, nhất thời có chút khiếp đảm.
.Lưu Yến Khách khẩn trương tiếp nhận lấy quyền nói chuyện, nói: - Ngươi viết ra những sự tình kia có phải sự thật hay không, cái này để lúc khác nói, nhưng cho dù là sự thật, vì sao ngươi lại đem chuyện này viết lên trên Đại Đường nhật báo, ngươi làm như vậy là có mục đích gì? Trong lịch sử rất nhiều loạn thần tặc tử đều là mượn một vài thí dụ cực đoan, bịt mắt dân chúng, thiêu khởi sự đoan, để cầu đạt tới mục đích không thể cho ai biết của mình.
.- Không huyền hoặc như ngươi nói đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận