Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1218.1: Khiến người rối bời

.Chiến, hay là không chiến.
.Đây vĩnh viễn vẫn là chủ đề chính trong cuộc tranh cãi văn võ.
.Đương nhiên, cũng không phải nói tất cả văn thần đều là phe phản chiến, nhưng lần này ngoài Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ ra, ngay cả đám người Hứa Ngữ Sư, Lư Thừa Khánh cũng đều biểu hiện hết sức thận trọng. Đầu tiên, Cao Câu Ly, Tân La, Bách Tế ba nước tranh bá, vốn chưa bao giờ đứt đoạn, chứ không phải là lần đầu, sớm đã nhìn quen rồi, ngươi cứu có được không. Tiếp theo, Cao Câu Ly quả thực cũng khó gặm, chỉ cần Đại Đường tuyên chiến, cắt cử đại quân đi tấn công, Cao Câu Ly lùi về phía sau, chỉ cần kiên trì đến mùa đông, trận chiến này sẽ vô cùng khó đánh, nơi đó thật sự quá lạnh, con cháu Quan Trung năng chinh thiện chiến nhất của Đại Đường không thích ứng tác chiến trong thời chiến lạnh như vậy, hơn nữa cách địa khu Quan Trung khá xa, đường xá cũng không tốt, lương thực cứu viện là vấn đề vô cùng lớn.
.Hai bên là bên nào cũng cho là mình phải, tranh cãi không dứt.
.Hơn nữa, lần chiến hỏa này cũng không phải là phát sinh vì Đại Đường, bởi vậy chuyện này đối với Đại Đường mà nói có vẻ khá đột ngột.
.Lý Trị nhất thời cũng không quyết định chắc chắn, theo ý của Lý Tích, dù sao thì sớm muộn cũng phải diệt Cao Câu Ly thì nhân cơ hội này huy động binh tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp Cao Câu Ly. Việc này không phải là quy mô nhỏ, chẳng khác gì phải tiêu diệt hai quốc gia Bách Tế và Cao Câu Ly, ít nhất cũng phải đại quân hai mươi vạn, đại quân hai mươi vạn tiêu tốn bao nhiêu lương thực, đây thực sự không phải trò đùa.
.Vì vậy cho đến cuối cùng, Lý Trị cũng không đưa ra quyết định, rốt cuộc có xuất binh hay không.
.Hàn Nghệ thì không tham gia tranh luận cùng bọn họ, bởi vì hắn biết chắc chắn là Lý Trị muốn đánh Cao Câu Ly, nhưng hắn thật sự không muốn khai chiến vào lúc này, nhưng hiện giờ cơ hội dường như đã đến, bởi vậy hắn cũng băn khoăn do dự.
.Đừng nói hắn băn khoăn do dự, sau khi tin tức này truyền ra ngoài, gần như mỗi một người đều băn khoăn do dự, không đi đánh, nhưng thù hận còn sờ sờ ra đó, với lại Lý Thế Dân cũng từng tung ra ngôn luận báo thù, chẳng khác gì kế thừa mối huyết hải thâm thù của triều Tùy, nếu ngươi dám phản chiến, vậy thì ngươi không phải con cháu Trung Quốc, nhưng nếu nói đi đánh, ngoài việc ngươi có thể trả thù ra, ngươi chẳng có được bất cứ thứ gì, với lại đã đánh mấy lần cũng không tiêu diệt được chính quyền Cao Câu Ly, ngược lại còn khiến quốc lực tổn thất nặng, việc này có điểm giống như đế quốc Mỹ đánh Afghanistan, ngươi luôn đánh người khác, nhưng đánh mãi đánh mãi, đánh đến bản thân mình cũng mù mờ.
.Việc này có điểm khác với Hiệt Lợi, trước Lý Thế Dân công phạt Hiệt Lợi, là trong lòng thật sự sợ hãi, bởi vì Hiệt Lợi cũng rất mạnh, không nói chắc được ai có thể giành chiến thắng, nhưng còn Cao Câu Ly, ngay cả tư sản tấn công Đại Đường cũng không có, chỉ có thể quấy nhiễu dân chúng vùng biên giới, chỉ với mức độ đó, triều Đường sao có thể sợ hãi, Cao Câu Ly chỉ là một kẻ ăn mày bị đánh, tâm trạng ngươi không tốt là có thể đi đá hắn ta một cước, trút giận một chút.
.Nhưng vấn đề là tên ăn mày này lạnh cũng không lạnh chết, đá cũng không không đá chết, sức sống quá mạnh, bởi vậy triều Đường đối mặt với Cao Câu Ly luôn có chút rối rắm, gặm miếng thịt béo Hiệt Lợi kia có mùi có vị bao nhiêu, nhưng gặp miếng xương này, khó ăn thì cũng thôi đi, không cẩn thận còn rụng cả răng nữa, bán đảo hiện giờ còn không vằng một vạn lần địa khu Lĩnh Nam, mùa đông quá lạnh, lại không có hệ thống sưởi hơi, hiện giờ ngay cả than đá cũng ít, nông nghiệp cũng khó mà phát triển, lao lực đánh để làm gì.
.Kỳ thật mỗi một người đều đang suy nghĩ những vấn đề này
.Đêm đã khuya.
.Hàn Nghệ nằm trên xích đu trong viện, ngước nhìn trời sao đẹp đẽ, mặt mày nhăn nhó.
.- Chàng đang nghĩ gì?
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vô Y cầm một tấm thảm đi tới, nhẹ nhàng đắp lên cho hắn.
.- Sao hôm nay chàng mặt mày nhăn nhó thế? Tiêu Vô Y ngồi lên ghế bên cạnh, tò mò nhìn Hàn Nghệ.
.- Thật là thời buổi rối loạn a! Hàn Nghệ cảm thán một phen, nói cho nàng nghe chuyện Tân La cầu viện.
.Tiêu Vô Y nghe xong, lập tức nói: - Việc này có gì mà phải nghĩ, đương nhiên là đề nghị bệ hạ xuất binh tiêu diệt Cao Câu Ly.
.Biết ngay là đáp án này! Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Chúng ta nói thì đơn giản, nhưng chuyện này một lệnh hạ xuống là sẽ gánh theo tính mạng của mấy chục vạn người, đây không phải là trò đùa.
.Tiêu Vô Y khẽ lắc đầu nói: - Cũng không thể nói như vậy, năm đó mười vạn con cháu Trung Quốc vùi thân ở Cao Câu Ly, mốn huyết hải thân thù này đã khắc sâu trong lòng con cháu Trung Quốc, ta cho rằng bất luận phải trả ra cái giá gì, đều phải báo thù rửa hận, điều này liên quan đến một quốc gia cùng với sự tôn nghiêm của bách tính của quốc gia này. Thời kỳ đầu triều ta kiến quốc, Hiệt Lợi suýt nữa đã đạp đổ Trường An, nhưng đó là Hiệt Lợi, hùng chủ trên thảo nguyên, với lại lúc đó Đại Đường ta vừa mới lập nước, nội loạn chưa bình, bởi vậy thua Hiệt Lợi cũng là có nguyên nhân. Nhưng Cao Câu Ly chẳng qua chỉ bằng viên đạn, thâm sơn cùng cốc, thua một nước nhỏ như thế, Đại Đường ta lấy gì làm tôn? Bởi vậy không diệt Cao Câu Ly, trước sau cũng khiến người ta canh cánh trong lòng.
.Hàn Nghệ khẽ nhíu mày nói: - Điều này đương nhiên ta cũng hiểu, nhưng Cao Câu Ly chẳng qua là nơi khỉ ho cò gáy, nàng đi đánh nó, căn bản là nàng chẳng được cái gì, chỉ thuần túy tiêu hao quốc lực.
.- Ai nói. Tiêu Vô Y phản bác: - Địa khu Liêu Đông đó có hơn phân nửa đất không phải của người Hán, chính là nơi người Hán và người Cao Câu Ly cùng sống, và còn ở sát cạnh Đông Đột Quyết cũ, sức khống chế của Đại Đường ta đối với bên đó rất yếu kém, tuy hiện giờ các bộ lạc Đông Đột Quyết đã thần phục Đại Đường ta, nhưng có một Cao Câu Ly phản Đại Đường ta ở phía sau, một khi Đông Đột Quyết cũ xảy ra biến cố, Cao Câu Ly rất có khả năng sẽ nhân cơ hội mà vào, cấu kết với những bộ lạc đó, đây là một sự uy hiếp vô cùng lớn đối với Đại Đường ta. Hưng binh công phạt Cao Câu Ly, sư xuất hữu danh, cũng sẽ không có ai cảm thấy bất ngờ, nếu như chúng ta có thể hoàn toàn khống chế Cao Câu Ly, vậy thì có thể đóng quân ở đó, nhân cơ hôi khống chế cả địa khu Liêu Đông.
.Hàn Nghệ nghe mà hết sức chấn kinh, nói với vẻ rất bất ngờ: - Sao nàng biết những điều này?
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng liếc hắn một cái, không vui nói: - Ta đã nói từ lâu rồi, thật sự là ta thân nữ nhi, nếu không thì ta sẽ không kém công chúa Bình Dương.
.Cho nàng ba hộp màu, nàng cũng mở xưởng nhuộm thật! Hàn Nghệ cười nói: - Phải phải phải.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Thế nào? Bệ hạ không muốn xuất binh sao?
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Việc này ta cũng không rõ, nhưng ta cũng hiểu cho bệ hạ, dù sao thì từ Tùy đến nay, ba lần bốn lượt tấn công Cao Câu Ly, mặc dù cũng từng đánh Cao Câu Ly bị thương nặng, nhưng kết quả vẫn là hao tổn quốc lực, đây chính là bởi vì Cao Câu Ly nằm trong vùng khỉ ho cò gáy, mà Đại Đường chúng ta lãnh thổ rộng lớn, ví dụ như nàng đi đánh nhau với một tên ăn mày, cho dù nàng đánh hắn ta bầm dập mặt mũi, còn hắn ta chỉ dùng bàn tay bẩn thỉu sờ vào tay nàng một cái, nàng cũng sẽ buồn nôn hơn nửa tháng, nhưng tên ăn mày thì chẳng sao cả, dù sao thì hắn ta hỏng cỡ nào cũng chẳng hỏng được đến đâu. Bởi vậy, hoặc là không khai chiến, một khi khai chiến thì nhất định phải hoàn toàn tiêu diệt Cao Câu Ly, nếu không thì, chỉ sợ bệ hạ và cả triều văn võ đều không có nổi dũng khí đánh Cao Câu Ly nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận