Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 504: Ông chồng xấu hổ

.Sáng sớm hôm đó, khi đang tập hợp, cuối cùng Hàn Nghệ cũng trịnh trọng tuyên bố ngày mai được nghỉ một ngày, buổi sáng sau khi huấn luyện chấm dứt, là có thể về nhà, lời này vừa nói ra, lập tức chiếm được từng tiếng hoan hô, thật ra tin tức này truyền ra đã thật lâu, nhưng đám người Hàn Nghệ chưa bao giờ cho một lời nói chính thức, cho đến hôm nay mới xác định xuống. Nhưng tiếng hoan hô qua đi, bọn họ lập tức nghênh đón tin buồn.
.Trong năm ngày này biểu hiện kém nhất có ba ký túc xá, nhất định phải ở lại quét dọn bãi đất trống phía trước của ký túc xá, mà các tổ huấn luyện kém nhất lại phải quét dọn sân thể dục, lập tức lại là một tràng than ôi hô oai tai.
.Cố gắng cãi cọ, rưng rưng cầu xin, cũng không khiến cho Hàn Nghệ thông cảm một nửa, mấu chốt thằng nhãi này nói xong cũng liền rời khỏi, hắn là phó Đốc sát ấy mà, tự nhiên phải có ưu đãi, hắn được nghỉ hai ngày, nếu không trong lòng của hắn sẽ rất khó chịu.
.Chỉ là da mặt hắn coi như là khá mỏng đấy, Trình Xử Lượng kia thì càng thêm trực tiếp, ngày hôm qua là vọt nhanh rồi, Trình Xử Lượng ở lại chỗ này, chủ yếu là muốn nhìn xem Hàn Nghệ trêu bọn người kia như thế nào thôi, nhưng sau hai ngày Hàn Nghệ dường như không có làm ra chiêu mới gì cả, nên y cũng không cần phải ở lại chỗ này nữa rồi.
.Trong nửa ngày này, Độc Cô Vô Nguyệt và Trưởng Tôn Diên sẽ tiếp quản nơi này.
.Hai người này tuy rằng cũng không thích nói chuyện, nhưng bọn họ vừa đứng tại chỗ này, nhóm công tử này lại càng không dám nhảy nữa, Trưởng Tôn Diên không cần phải nói, ông nội của y chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, người này là không thể trêu vào đâu, tuy nhiên y cũng sẽ không tốn sức đi quan tâm bọn họ làm cái khỉ gió gì, y không thích múa tay múa chân đối với bất kỳ người nào. Mà Độc Cô Vô Nguyệtthì, ai cũng biết người này tuy rằng bề ngoài so với tiên nữ còn đẹp hơn một tí, nhưng là một bạo lực cuồng điên, y không nói lời nào, chỉ là bởi vì y thích dùng vũ lực đi giải quyết, rất nhiều công tử bên này đều bị Độc Cô Vô Nguyệt dạy bảo qua.
.Tại lúc này, bọn họ lại có chút nhớ về Hàn Nghệ rồi, ít nhất Hàn Nghệ ở trong này, bọn họ còn có thể oán giận vài câu, nhưng đối mặt Trưởng Tôn Diên và Độc Cô Vô Nguyệt. Bọn họ ngay cả dũng khí oán giận cũng không có, nên làm như thế nào, thì phải làm như thế đó.
..
.Hồ Hán Tam ta đã trở lại rồi.
.Hàn Nghệ đi vào ngõ Bắc thầm nghĩ rống lớn ra một câu này, chớ nhìn hắn ở trong trại huấn luyện trêu nhóm công tử đều rất là thích đấy, nhưng trong lòng của hắn cũng là rất nhớ về ngõ Bắc, nhớ về Tiểu Mập, Tiểu Dã bọn họ.
.- Ồ! Đây không phải là Hàn tiểu ca sao?
.- Hàn tiểu ca đã trở về.
.Hàn Nghệ vừa mới đặt chân vào ngõ Bắc. Hai bên nhóm chưởng quầy đều hấp tấp chạy ra đón.
.Hàn Nghệ trở về cũng không muốn lập tức ứng phó bọn họ, nhưng đã bị bao vây, không có cách nào, chỉ có thể qua loa ứng phó bọn họ hai câu, hỏi thăm bọn họ mấy ngày gần đây kinh doanh như thế nào?
.Thật ra cũng trong mấy ngày, buôn bán cũng là như vậy, không có trở ngại, bọn họ đã đem tầm mắt hướng tới sang năm, tuy nhiên làm bọn họ vui vẻ chính là. Thẻ khách VIP bán ra càng ngày càng tăng, mặc dù không có phiếu vé Giọng hát hay, nhưng thẻ khách VIP cũng bán ra được lắm, càng ngày càng nhiều người đến ngõ Bắc mua thẻ khách VIP, tỷ suất sử dụng cũng càng lúc càng tăng, như vậy nhóm chưởng quầy này đều rất vui vẻ, bởi vì thẻ khách VIP có thể lấy được lượng khách hàng ổn định.
.Cùng bọn họ nói chuyện một hồi, Hàn Nghệ cũng gấp gáp vội chạy về hậu viện Phượng Phi Lâu.
.- Hàn đại ca!
.Lúc này mới vừa vào đến trong sân. Chỉ thấy một nhóc béo trắng nõn nhìn ngon miệng bay nhào đầu về phía trước, một phen ôm lấy Hàn Nghệ.
.- Hàn đại ca, cuối cùng thì huynh cũng đã trở lại, đệ cứ tưởng huynh đã chết rồi.
.Hàn Nghệ trợn cặp mắt lên, cười khổ nói:
.- Được rồi, được rồi, tất cả mọi người nhìn thấy đó. Đệ như vậy sẽ làm cho người ta hiểu lầm đấy.
.Hùng Đệ cười ha hả, buông Hàn Nghệ ra.
.Hàn Nghệ sờ sờ cái đầu béo béo của y, lại một tay khoác lên bả vai của y, hướng tới Tiểu Dã chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh hắn nói:
.- Tiểu Dã, còn tốt đó chứ?
.Tiểu Dã nhếch miệng cười. Gật gật đầu.
.Hàn Nghệ lại hướng tới bọn Mộng Nhiđang đứng ở cửa vẫy vẫy tay cười nói:
.- Mộng Nhi, Mộng Đình, có nhớ ta không vậy!
.Mộng Nhi xì nói:
.- Ai nhớ ngươi.
.Mộng Đình thì lại hiếu kỳ nói:
.- Tiểu Nghệ ca, trại huấn luyện có gì thú vị không?
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Thú vị thì thật ra cũng thú vị, chính là dương thịnh âm suy, hay là cô theo ta đi vào trong đó nha.
.Mộng Đình đỏ mặt lên, ngoài miệng lại nói:
.- Được!
.Á! Thiếu chút nữa quên nha đầu này bị Cố Khuynh Thành tẩy não rồi. Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Cô giỏi!
.Các cô gái lập tức khanh khách mỉm cười.
.Cố Khuynh Thành đôi mắt đẹp chợt lóe nói:
.- Hàn Nghệ, sao ngươi lại không hỏi xem ta có nhớ ngươi không?
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói:
.- Cô vẫn là đừng nhớ thì tốt hơn.
.Nói xong, hắn đột nhiên chỉ nói với Lưu Nga:
.- Lưu tỷ, tỷ đừng mở miệng, tỷ có phải muốn hỏi, ta có gây ra phiền phức không, ta chủ động nói cho tỷ biết, ta cùng với những công tử quý tộc kia, ở chung rất là hòa hợp, cho nên, tỷ đừng lo lắng.
.Mọi người lại cười rộ lên một tràng.
.Lưu Nga vẻ mặt xấu hổ, dậm chân nói:
.- Ai muốn hỏi những thứ này.
.Hàn Nghệ cười ha hả:
.- Vậy sao? Vậy thì càng tốt.
.Lưu Nga sửng sốt, lời nói đầy bụng lập tức như chết hết trong bụngvậy.
.Đoàn người lại đi đến đại sảnh, nhìn thấy xung quanh mỹ nữ như mây, Hàn Nghệ trong lòng không khỏi không cảm khái một câu, vẫn là ở trong nhà tốt nhất! Vừa mới bắt đầu bọn Mộng Nhi, Mộng Đình luôn luôn hỏi Hàn Nghệ về chuyện của trại huấn luyện, Hàn Nghệ đương nhiên là hoàn toàn nói dối, nếu nói cho bọn họ biết tình hình thực tế ấy mà, không chừng Lưu Nga sẽ lập tức thu dọn gánh nặng chạy lấy người, sau đó Hàn Nghệ lại hỏi một chút tình hình gần đây của ngõ Bắc.
.Cái này đều không cần mọingười mở miệng, Tiểu Mập một người toàn bộ nói hết, khoảng chừng nói đến một canh giờ, chi tiết lớn nhỏ nói đến thật là rõ ràng.
.Sau khi nghe xong, Hàn Nghệ chỉ có một cảm giác, như mình chưa bao giờ rời khỏi vậy.
.Nhưng vào giữa trưa, một bữa thịnh yến tự nhiên cũng là tránh không khỏi, tuy nhiên Hàn Nghệ ở trại huấn luyện ăn cũng không phải là bánh mỳ, đồ khô, không thiếu nước luộc, bởi vậy so sánh với bữa ăn thịt cá này, Hàn Nghệ càng thêm hưởng thụ với bọn Tiểu Mập, Mộng Nhi nói chuyện đùa giỡn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất là thoải mái vui vẻ.
.Sau khi ăn xong, Hàn Nghệ chuẩn bị về ổ chó của mình nhắm mắt một chút, dù sao lâu như vậy không có ngủ rồi, đã có chút nhớ nhung, nhưng hắn vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiểu Mập đột nhiên như tên trộm lẻn vào.
.- Tiểu Mập! đệ muốn làm gì vậy?
.Hàn Nghệ có chút hơi sợ nói:
.- Ta biết rằng đệ rất nhớ ta, nhưng không cần phải... Cùng nhau ngủ trưa đó.
.Hùng Đệ sửng sốt, đi lên trước nói:
.- Hàn đại ca, đệ không phải ngủ chung với huynh đâu! Đệ chỉ muốn nói cho huynh biết một việc thôi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Vừa rồi đệ nói nhiều như vậy, vẫn chưa nói xong sao!
.Hùng Đệ nói:
.- Vâng, về Đại tỷ đấy, lúc nãy đệ khó nói quá.
.Về vợ ta sao? Vậy phải nghe một chút. Hàn Nghệ nói:
.- Chuyện gì vậy?
.Hùng đệ nhỏ giọng nói:
.- Đại tỷ gần đây hai ngày đều không vui vẻ.
.Hàn Nghệ lần này có chút nóng nảy, nói:
.- Vì sao?
.Hùng đệ nói:
.- Còn không phải tại vì Vô Y cầm sao, buôn bán hai ngày gần đây có thể nói là đại tỷ thảm nhất trong ngõ Bắc chúng ta đấy, suốt ngày đều không có một người khách nào tới cửa...
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ hai mắt trợn lên, nói:
.- Cửa hiệu đàn của nàng đã khai trương rồi sao?
.Việc này hắn thật sự là không biết.
.Hùng Đệ gật gật đầu nói:
.- Chính là ngày thứ hai khi huynh đi khỏi, đúng lúc là ngày nữ nhân, tuy nhiên ngày đầu tiên của ngày nữ nhân đại tỷ buôn bán vẫn không tệ, nhưng chờ đến ngày đàn ông, thì hoàn toàn không làm ăn được gì cả.
.Vợ mình không được vui rồi. Hàn Nghệ làm sao còn ngủ được, lúc này liền đi ra cửa.
.Đến đi ra bên ngoài, Hàn Nghệ thẳng đến cửa hiệu đàn của Tiêu Vô Y, nhưng khi hắn đi vào một giao lộ, chợt nghe xa xa có người nói chuyện:
.- Ngươi bây giờ có thể nói được chưa, tại sao không đi bên kia đường, mà phải lách qua con đường xa hơn này.
.Lại nghe người còn lại nói:
.- Ngươi nếu muốn chết thì đi bên kia đi.
.- Như vậy là sao?
.- Ngươi không biết sao, nữ ma đầu Tiêu Gia ở bên kia mở một cửa hiệu đàn đó.
.- Ngươi ngươi nói là nữ ma đầu Lan Lăng Tiêu thị kia sao?
.- Không phải sao? Ai biết nữ ma đầu kia lại muốn làm cái gì, cách cô ta xa một chút. Như vậy không có sai đâu.
.Hàn Nghệ nghe được hơi hơi nhíu mày, thầm than, lời nói xưa là hay nhất, đi ra ngoài lăn lộn chung quy cũng sẽ phải trở về.
.Khi Hàn Nghệ đi đến trên con đường nơi cửa hiệu đàn của Tiêu Vô Y, đúng là gió lạnh quét lá rụng, một mảnh đìu hiu.
.Đổ mồ hôi, Không đến mức thảm hại như vậy chứ.
.Hàn Nghệ không khỏi lau cái trán một chút, đang chuẩn bị qua bên đó, ánh mắt chợt thấy một cái bóng màu đen đánh úp xuống. Sợ tới mức vội vàng nhảy ra,
.- Ai vậy?
.- Hàn tiểu ca. Là ta nè!
.- Bành chưởng quỹ?
.Hàn Nghệ định thần nhìn lại, đúng là Bành Vạn Kim bán mứt hoa quả kia, nói:
.- Bành chưởng quỹ, ngươi làm gì vậy, vồ tới luôn, ta còn tưởng rằng đụng tới thằng dê nào chứ.
.Bành Vạn Kim sửng sốt. Lập tức kéo Hàn Nghệ qua một bên, nói:
.- Hàn tiểu ca, ngươi cuối cùng đã trở về.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta không phải đi có vài ngày sao.
.- Tuy chỉ là vài ngày, nhưng cửa hàng đã thảm quá thể rồi.
.Bành Vạn Kim buồn bực nói.
.Không phải nói vợ ta thảm nhất sao, sao cả ngươi cũng ở nơi đây khóc thảm vậy. Hàn Nghệ nói:
.- Xảy ra chuyện gì vậy? Ta mới vừa gặp qua Tiền Đại Phương bọn họ. Bọn họ đều nói buôn bán cũng không tệ lắm mà!
.Bành Vạn Kim nói:
.- Bọn họ đương nhiên nói như vậy, bởi vì mặt tiền cửa hàng của bọn họ nằm ở vị trí tốt.
.Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Bành chưởng quỹ, những lời này ngươi cũng đừng có nói nữa, vị trí của ngươi là khá tốt đấy, lại gần Nữ sĩ các, cách đường chính cũng không xa, nam nữ đều quất hết, hơn nữa lại là đường tắt đi thông đến Phượng Phi Lâu, ta nhớ rõ ngươi ban đầu là nghĩ hết cách lấy cho được tiệm này mà, thật sự là lúc trước cầu xin như con chó vậy, bây giờ lại trách mắng đổ thừa tại người ta xấu quá, ngươi cũng không nên giỡn mặt như vậy chứ.
.- Cái gì cầu xin.
.Bành Vạn Kim nghe được cũng mơ mơ màng màng, cũng không có nghĩ nhiều, xua tay nói:
.- Đó cũng là chuyện trước kia rồi.
.Chẳng lẽ ta nói đến là sau này sao? Hàn Nghệ càng nghe càng mơ hồ, nói:
.- Kết cấu của ngõ Bắc cũng không có thay đổi gì, khách khứa cũng không có ít đi, vậy việc này lại từ đâu nói lên đây!
.Cái đầu của Bành Vạn Kim giương lên phía trước.
.- Ý gì?
.- Ta đây còn không phải là hưởng hết của cửa hiệu đàn kia sao?
.- Vô Y cửa hiệu đàn.
.Hàn Nghệ hai mắt trợn lên.
.Bành Vạn Kim gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
.- Từ lúc cửa hiệu đàn này khai trương, buôn bán của ta lập tức xuống dốc không phanh, có rất nhiều công tử cũng không dám đi hướng bên này nữa rồi.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, nói:
.- Điều đó không thể nào, cô ta mở là cửa hiệu đàn, cũng không phải là cửa hiệu quan tài.
.- Tự ngươi xem kìa, trước kia trên đường này người đến người đi, bây giờ đâu hết rồi? Ngay cả cái bóng cũng không thấy, chỉ có một chút khách mối cũ đi đường vòng trên đường này.
.Bành Vạn Kim nói xong như sắp khóc rồi.
.Má ơi, không thể tưởng được uy lực của vợ ta lớn như vậy, còn có thể thay đổi vận mệnh thị trường đấy, sớm biết được như vậy nên bỏ số tiền lớn ra mời nàng đi tới chỗ chợ Đông náo nhiệt nhất mở cửa tiệm. Hàn Nghệ một bên lau mồ hôi một bên nói:
.- Vậy sao?
.Bành Vạn Kim nói:
.- Ta gạt ngươi làm chi, Hàn tiểu ca, ngươi nên khẩn trương nghĩ cách đi, nếu không việc buôn bán của ta sẽ làm không nổi nữa.
.- À?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng gật đầu nói:
.- Đương nhiên, đương nhiên, ta bây giờ qua đó xem ngay, không biết Vân Thành quận chúa có tới chưa.
.- Sáng sớm đã tới rồi, ta cũng không hiểu, cô ta đường đường là quận chúa, chạy tới đây mua bán làm cái gì, thật là hại chết người.
.Bành Vạn Kim lại khó chịu phàn nàn nói.
.Thật sự là vì đối phương là quận chúa, ông ta cũng chỉ có thể oán giận vài câu.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy trên mặt không có ánh sáng. Mình ở trong buôn bán lăn lộn phát triển nhanh chóng, mà vợ mình lại trong hoàn cảnh thảm đến như vậy, may mắn mọi người cũng không biết quan hệ của bọn họ, nói cách khác, thật sự là sẽ bị người cười đến rụng răng, lúng túng nói:
.- Dạ dạ dạ. Ta qua đó xem một cái.
.Nói xong, hắn liền mang theo tâm trạng lo lắng không yên, hướng tới cửa hàng đàn của Tiêu Vô Y mà đi đến.
.Thật ra hắn đã dự tính được Tiêu Vô Y sẽ không lấy được sự thành công, nhưng Vô Y cầm này dầu gì cũng là hắn phát minh ra, hắn cảm thấy ít nhất cũng không có trở ngại, nhưng lại thật không ngờ thảm hại đến tình trạng này, thậm chí còn hại người hại mình.
.Đi vào trước cửa tiệm, chỉ thấy trên cửa chính mái hiên treo lên một tấm bảng hiệu nhìn rất là xa hoa trên đó ghi là Vô Y Cầm điếm.
.Trước kia Hàn Nghệ cũng không cảm thấy được, nhưng bây giờ hắn thật tâm thừa nhận cái tên này quá tệ luôn. Cái tên này treo lên bên trên, ai dám đi bậy vào! Quay đầu đi, nhìn trộm vào bên trong xem xét, chỉ thấy trước quầy trong tiệm một cô gái tuyệt đẹp đang ngồi, đó là Tiêu Vô Y, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng nắm chặt lại, đặt ở trên quầy, một khuôn mặt xinh đẹp, tựa như bao phủ một lớp sương lạnh, hai mắt còn lộ ra từng trận sát khí.
.Mà ở trong tiệm còn đứng hai nữ nhân viên cửa hàng, lạnh run, cũng không biết là do gió lạnh thổi, hay là có nguyên nhân khác.
.Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, hai nhân viên cửa hàng này đều khiến cho phong cách nữ hoàng của Tiêu Vô Y được tôn lên, làm nổi lên vô cùng nhuần nhuyễn.
.Ta có phải nên kiếm ngày khác để đến đây hay không? Hàn Nghệ nhìn thấy cảnh tượngnày, chỉ cảm thấy đầu đau lên không dứt. Do dự một chút. Cuối cùng hắn cũng là cứng ngắc cả da đầu mà đi tới, cố gắng ha ha nói:
.- Thật có lỗi, thật có lỗi, tại hạ bởi vì gần đây có việc đi ra ngoài, không thể đến chúc mừng. Thật sự là thất lễ thất lễ.
.- Hàn Hàn Nghệ.
.Khi Tiêu Vô Y nhìn thấy Hàn Nghệ, một đôi mắt phượng mở ra thật to đấy, âm thanh âm cũng đang run rẩy.
.Xem ra mọi người nói ra đều là sự thật. Hàn Nghệ chắp tay nói:
.- Chính là tại hạ.
.Tiêu Vô Y đột nhiên nuốt một cái, rất là hoảng sợ nói:
.- Chàng chàng tại sao trở về vậy?
.Hàn Nghệ cũng không lộ sắc mặt, ồ một tiếng:
.- Trại huấn luyện chúng ta được nghỉ phép, ta vừa mới về đến nhà, nghe nói Vô Y Cầm điếm của nàng khai trương, vì thế liền chạy tới xem thử.
.Tiêu Vô Y nghe được "Vô Y Cầm điếm", thân thể rõ ràng run rẩy một chút, thầm nói:
.- Thật ra chàng cũng không cần chạy đến đâu.
.Hàn Nghệ cũng không nghe được quá rõ ràng, nói:
.- Nàng nói cái gì?
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, nói:
.- Ồ, không có việc gì, không có việc gì.
.Nói xong đôi mắt nàng chuyển động, hỏi:
.- Đệ đệ Tiêu Hiểu của ta ở trại huấn luyện biểu hiện như thế nào?
.Hóa ra đệ đệ của nàng lại thành lá chắn của nàng đó hả! Hàn Nghệ tâm sáng như gương, cũng là không vội vàng vạch trần, cười nói:
.- Đệ đệ của nàng biểu hiện rất là tốt! Ta đối với việc đệ đệ của nàng có thể đi vào trại huấn luyện, cảm thấy rất là vui vẻ.
.- Thật sao?
.Tiêu Vô Y vốn là thuận miệng hỏi thôi, nhưng nghe thấy Hàn Nghệ trả lời như vậy, không khỏi kinh ngạc.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Đúng vậy! Ở trong đám con cháu quý tộc chỉ có lệnh đệ là nghe lời nhất.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, bĩu môi nói:
.- Có phải chàng đã nhầm người nào đó rồi không?
.- Ách, ta nghĩ hẳn là không có đâu.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị Tiêu Vô Y kéo đến ngang bằng rồi.
.- Không có khả năng đâu, oắt con kia làm sao có thể nghe lời.
.Tiêu Vô Y nói thầm một câu, ánh mắt đột nhiên liếc qua, nói:
.- Hai người các ngươi đi xuống nghỉ ngơi một chút đi, dù sao đứng ở chỗ này cũng như một khúc gỗ vậy.
.Trong tiệm đang không có khách khứa, người nhân viên cửa hàng nào không phải như khúc gỗ vậy?
.Hàn Nghệ trong lòng lặng lẽ nói.
.Nhưng hai nhân viên cửa hàng kia không chút nào cảm thấy uất ức, ngược lại như được đại xá vậy, thi lễ một cái, sau đó cáo lui, không, phải nói như con thỏ vậy, lủi hai cái liền biến mất.
.Các nàng vừa đi, Tiêu Vô Y vội vàng tiến lên phía trước nói:
.- Hàn Nghệ, chàng thành thật nói với ta, có phải Tiêu Hiểu gây ra đại họa không?
.Hàn Nghệ nói:
.- Không có, ta không phải đã nói rồi sao, Tiêu Hiểu biểu hiện tốt lắm.
.Tiêu Vô Y vội la lên:
.- Ta biết rằng chàng gạt người giỏi lắm, nhưng bây giờ nơi này không có người ngoài, chàng nói thẳng là được.
.Mồ hôi chảy xuống dữ dội, cái gì gọi là gạt người giỏi lắm? Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt nói:
.- Thứ nhất, ta không gạt người đấy.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Câu này chính là nói dối lớn nhất.
.- Ách thứ hai, ta lừa nàng làm chi, là thật sự không có, Tiêu Hiểu chính xác biểu hiện rất là tốt, ta khá xem trọng y đó, nếu nàng không tin có thể đi hỏi Trưởng Tôn công tử và Độc Cô công tử, bọn họ cũng có ở đó.
.- Điều này làm sao có thể?
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói.
.Hàn Nghệ nói:
.- Oa kháo! Hoá ra nàng không tin tưởng đệ đệ của nàng đến như vậy.
.Tiêu Vô Y trực tiếp gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu.
.Hàn Nghệ hoang mang nói:
.- Ý là sao.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Nếu như nói là làm chuyện phá hoại mà nói, ta ngược lại đối với Tiêu Hiểu khá tin tưởng đấy, nhưng chuyện đứng đắn mà nói, thì ta lại chẳng có chút tin tưởng nào đối với Tiêu Hiểu cả.
.Hàn Nghệ hết chỗ nói luôn.
.Tiêu Vô Y đột nhiên nhíu lông mày lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
.- Hàn Nghệ, chàng cần phải cẩn thận, Tiêu Hiểu oắt con kia, ta rất là hiểu rõ đó, nó càng biểu hiện khác thường, trong lúc này nhất định sẽ có âm mưu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta hiểu rồi, không phải nàng đối với Tiêu Hiểu không có lòng tin, mà là đối với ta không có lòng tin, lui mười ngàn bước mà nói, cho dù là như thế, thì làm sao đây? Tiêu Hiểu càng lợi hại, lúc đó chẳng phải từ chỗ nàng xuất sư sao.
.Tiêu Vô Y xì nói:
.- Cái gì từ ta đây xuất sư chứ, chàng cũng đừng có nói bừa.
.Nói xong, nàng trừng mắt nhìn lên, nói:
.- Lời này của chàng không đúng nha, ta rất kém cỏi sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Đương nhiên không phải, ý của ta là, chỉ cần Tiêu Hiểu không có thân thủ như ngươi, vậy y sẽ nhảy không nổi đâu.
.- Vậy còn không khác biệt sao, không đúng, chàng đây là biến cách để châm chọc ta à! Hôm nay chàng phải nói rõ ràng cho ta.
.Tiêu Vô Y lập tức nổi giận, nhưng nghĩ lại, tự mình hình như mỗi lần cũng đều là động dùng vũ lực, chỉ số thông minh vẫn luôn đang bị đè ép.
.Hàn Nghệ vội vàng ngưng lại, cười ha hả nói:
.- Chỉ đùa chút thôi, đùa chút thôi, nói thật, về Tiêu Hiểu thì nàng cũng không cần phải lo lắng, nếu như ngay cả một Tiêu Hiểu ta cũngdẹp khôngxong, vậy ta còn dẫn dắt trại huấn luyện này để làm chi, tuy nhiên ta vẫn còn phải nhắc lại một lần, Tiêu Hiểu đứa nhỏ này, ta quả thật rất là thích đó, ta bây giờ cũng có thể đảm bảo với nàng, nhất định dạy dỗ y thật tốt, khiến y trở thành một đứa nhỏ có tương lai sáng lạng.
.Tiêu Vô Y vui vẻ nói:
.- Thật sao.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta đã từng khi nào thất tín đối với nàng chưa?
.Tiêu Vô Y nghe được trong lòng như uống mật vậy, cười hì hì nói:
.- Trừ lúc trước chàng đuổi ta ra khỏi nhà ra, thì thật ra cũng không có.
.Chà! Nàng cũng thật là nhớ dai quá! Tuy nhiên nàng chọn sai thời điểm rồi. Hàn Nghệ bật cười ha hả, nói:
.- Đúng rồi, việc buôn bán của nàng như thế nào rồi?
.Tiêu Vô Y vừa nghe xong, cả người đều hóa đá, thầm mắng, cái miệng này quả nhiên vẫn đê tiện như trước vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận