Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 601: Hoạn nạn khốn khó

.Âm thanh vừa truyền đến, sát khí đã đập vào mặt.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y xuất hiện trước cửa, khuôn mặt lạnh tựa hàn băng, ánh mắt sắc bén như mũi tên.
.Không trùng hợp vậy chứ!
.Hàn Nghệ chỉ lo lau mồ hôi, trên miệng thì nở nụ cười ha hả nói:
.- Thì ra là Vân Thành quận chúa nha, khách hiếm, khách hiếm!
.Tiêu Vô Y không hề để ý hắn, nói với Tiểu Dã:
.- Tiểu Dã, đệ đi phụ đạo bài học cho Tiểu Mập đi.
.Hùng Đệ chớp chớp mắt, sau đó quay đầu đi, ngơ ngác nhìn Tiểu Dã.
.Tiểu Dã cũng quay đầu đi, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.Ăn ý a! Hai vị lão đệ, lúc này ta không thể lên tiếng, nhưng các đệ nhất định phải giữ vững cương vị của mình. Hàn Nghệ chỉ cười không nói lời nào.
.Tiểu Dã đã hiểu, gật đầu nói:
.- Tiểu Mập, ta đi phụ đạo bài học cho huynh nha.
.Tiểu Dã! Đệ không thấy nụ cười của ta cực kỳ hoảng sợ sao? Hàn Nghệ rất hy vọng Tiểu Dã nhìn thấy lệ quang ở khóe mắt hắn a!
.- Được.
.Hùng Đệ gật gật đầu, bảo:
.- Đại tỷ tỷ, ta đi làm bài tập đây.
.- Ừ, lát ta sẽ qua kiểm tra.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, ánh mắt xéo qua thấy bên cửa đại sảnh đang đứng không ít người, lạnh lùng nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi có ý gì? Bên đây bảo ta huấn luyện Thảo Nhi, bên kia ngươi chạy đi giúp người khác, ngươi rõ ràng là đang chơi đùa ta. Ta hy vọng ngươi cho ta một lời giải thích.
.Mộng Đình bọn họ sau khi nghe xong đừng nói vui đến mức nào, cố núp ngoài cửa gật đầu.
.Hàn Nghệ cũng chú ý thấy bọn Mộng Đình đang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhưng cũng biết lời này của Tiêu Vô Y là đang nói cho bọn Mộng Đình nghe, cho nên thuận lời nói:
.- Đây chỉ là hiểu lầm, đi đi đi, chúng ta đi sau kia, ta giải thích với cô.
.Tiêu Vô Y hai lời không nói, xoay người đi ra sau ngõ.
.Hàn Nghệ hung hăng trừng mắt nhìn những con người đang vui sướng vì người khác gặp họa kia, sau đó gãi đầu đi về phía sau ngõ.
.Đi đến khu rừng cây phía sau ngõ, Hàn Nghệ nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, mới cười nói:
.- Vô Y, phu thê chúng ta đúng là có duyên, chân trước ta mới bước ra cửa thì chân sau nàng đã đến.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chẳng lẽ ngươi đang ám chỉ ta theo dõi ngươi?
.Chẳng lẽ không đúng sao? Hàn Nghệ vội vàng lắc đầu nói:
.- Đương nhiên không phải, chẳng qua là ta cảm thấy vợ chồng chúng ta duyên phận rất nồng.
.Tiêu Vô Y khinh hừ nhẹ nói:
.- Vốn hôm nay ta đến tìm Tiểu Mập đấy.
.- Tìm Tiểu Mập?
.Hàn Nghệ hơi sửng sốt, sau đó hì hì cười:
.- Chẳng phải là muốn hẹn ta đến Cô Phong.
.Tiêu Vô Y vô cùng thẳng thắn gật gật đầu.
.Hàn Nghệ mừng rỡ, nói:
.- Vậy cảm tình tốt nha.
.Lời hắn nói đến một nửa, thì Tiêu Vô Y lạnh nhạt bảo rằng:
.- Cô Phong tốt đấy, nguyệt hắc phong cao, xa ngút ngàn dặm không có người, kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không hay.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy không rét mà run, đầu đổ đầy mồ hôi, thậm chí còn hoài nghi bản thân từ nay về sau không còn dám đến Cô Phong nữa, bất đắc dĩ nói:
.- Vô Y, lần này thật sự là oan uổng cho ta, ta thậm chí ngay cả tên của Triệu tiểu cô nương đó là gì cũng không biết, chẳng qua là ta đọc tùy tiện thôi, không cùng nhịp điệu với Xuân miên bất giác hiểu.
.Tiêu Vô Y mắt lạnh thoáng liếc qua, nói:
.- Ngươi nghĩ với bổn quận chúa chỉ có bấy nhiêu khí độ thôi, hừ, chuyện nhỏ này, bổn quận chúa sao mà để trong lòng.
.- Xin lỗi, ta sai rồi.
.Hàn Nghệ vui vẻ nói:
.- Vô Y, nàng biết không, ta chính là thưởng thức phong thái rộng lượng khoan dụng của quận chúa nàng.
.Đột nhiên Tiêu Vô Y đột nhiên nói:
.- Ta muốn hỏi ngươi, vì sao Phi Tuyết chưa đi?
.Vẻ mặt vui mừng của Hàn Nghệ lập tức nhét hết vào thịt, trở nên vô cùng cứng ngắc.
.Tiêu Vô Y nhìn thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, lập tức nổi trận lôi đình nói:
.- Lúc trước ta mở miệng bảo ngươi giữ lại Phi Tuyết, nhưng chính ngươi từ chối đấy, nhưng đằng sau ngươi lại giữ nàng ở lại, ngươi làm vậy không khỏi rất quá đáng đấy.
.Ngày ấy Dương Triển Phi đích thân đến tìm Hàn Nghệ, mà Hàn Nghệ sau khi đi, Phi Tuyết vốn muốn rời khỏi đột nhiên không đi nữa, điều này thật sự khiến Tiêu Vô Y vô cùng căm tức, nàng ghét nhất là hạng trước mặt là một đằng, sau lưng là một nẻo.
.Đổ mồ hôi ! Suýt chút nữa quên luôn vụ này. Hàn Nghệ vội vàng nói:
.- Việc này thật sự là nàng hiểu lầm rồi, không phải ta níu giữ Dương cô nương, mà ta chỉ níu giữ cha nàng ấy.
.Tiêu Vô Y cười nói:
.- Ta đương nhiên biết, ngươi không níu giữ Dương Tư Nột thì sao Dương Phi Tuyết có thể ở lại?
.- Không không không!
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Là cha hắn bảo ta níu giữ hắn, không, cũng không đúng, cái này, ta vẫn là nói hết với nàng.
.Nói xong hắn liền nói tóm tắt chuyện của Dương Tư Nột cho Tiêu Vô Y biết.
.Tiêu Vô Y mày đen khẽ nhíu, hỏi:
.- Thật sao?
.Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Việc này ta dám nói dối sao, nhưng nó lại cố tình trùng hợp như vậy.
.Sắc mặt của Tiêu Vô Y dần trở nên nghiêm trọng, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên hỏi:
.- Vậy ngươi nói Dương Tư Nột sẽ ở lại không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Cái này ta không rõ, tình thế trước mắt, không có bao nhiêu người dám xen vào ao nước đục này, nhưng Võ phu nhân kia đích thân tới cửa mời, hơn nữa nàng còn đại diện cho Bệ hạ, vì thế ta nghĩ Dương Tư Nột đa phần sẽ ở lại.
.Tiêu Vô Y như thoáng chút suy nghĩ nói:
.- Cũng tức là Bệ hạ vì chuyện Trương Minh, phát hiện thế lực trong triều của mình yếu kém, chuẩn bị lôi kéo một đám đại thần?
.Hàn Nghệ sửng sốt, não của người phụ nữ này sao đột nhiên xoay chuyển nhanh quá vậy, gật gật đầu bảo:
.- Chắc là như vậy.
.Tiêu Vô Y lại trầm mặc nửa ngày, đột nhiên lại hỏi:
.- Vậy ngươi định đối mặt với Dương Phi Tuyết như thế nào?
.Nhắc tới Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ không khỏi thở dài nhẹ, bảo:
.- Nói thật đấy, ta cũng không biết, nếu nàng ấy không nhắc đến thì cứ thế cho qua đi là được, nếu nàng ấy nói thì ta chỉ có thể nói thiệt thôi. Nếu nàng ấy ở lại Trường An, chuyện này sớm muộn nàng ấy cũng biết thôi, bởi vì ta nhất định sẽ quang minh chính đại cưới nàng về nhà đấy.
.Hắn cứ ngỡ câu nói cuối cùng của hắn nhất định sẽ khiến Tiêu Vô Y vui lòng.
.Nhưng dường như Tiêu Vô Y trực tiếp bỏ qua, suy nghĩ một lát, nói:
.- Chuyện này ngày mai chúng ta nói sau.
.Ngày mai? Hàn Nghệ nói:
.- Nơi này không có ai, bây giờ chúng ta nói cũng vậy a!
.Tiêu Vô Y mắt lạnh thoáng liếc nhìn nói:
.- Sao? Ngươi chột dạ sao?
.Hàn Nghệ đứng thẳng lưng, bảo:
.- Ta đi đúng ngồi thẳng, tại sao phải chột dạ?
.Nhưng thật ra trong lòng chột dạ vô cùng.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Vậy là được rồi, ngày mai chúng ta nói tiếp.
.Nói xong, nàng liền xoay người rời khỏi.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ hoang mang nhìn Tiêu Vô Y.
.Trở lại hậu viện, Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ mặt Mộng Đình bọn họ vui sướng trên nỗi đau của người khác, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi. Chuyện của Dương Phi Tuyết chưa giải quyết xong, lại đến một Triệu tiểu nương tử.
.Nhưng việc này có thể trách ai đây?
.Thì chỉ có thể trách bản thân hắn, nếu lúc đó hắn không nhất thời đắc ý vênh váo, muốn xảy ra chút diễm ngộ gì đó, cũng không có chuyện hôm nay.
.Vốn sự đột phá ở trại huấn luyện khiến hắn cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nhưng gáo nước lạnh này tạt xuống, lại khiến hắn buồn bực không thôi, đúng thật không tìm đường chết thì sẽ không chết.
.Đêm đã khuya.
.- Ôi!
.Tin đồn này và chuyện của Dương Phi Tuyết thật sự khiến Hàn Nghệ trằn trọc, cho nên khi bước ra cửa, không còn phát ra một tiếng thở dài.
.- Đang nhớ Triệu tiểu nương tử hả?
.Chợt nghe được trong viện vang lên một tiếng cười bỡn cợt.
.Chính là Cố Khuynh Thành.
.Hàn Nghệ trợn con mắt, đi qua nói:
.- Ta nói này mỹ nữ, cô không thấy ta đang phiền não sao, đúng là một chút lòng thương hại cũng không có.
.Cố Khuynh Thành hiếu kỳ nói:
.- Vì sao ngươi phiền não?
.Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Còn không phải vì cái nhân sinh nhược chích như sơ kiến kia.
.Trước mắt hắn cũng khá buồn bực, mình sao chép nhiều bài thơ hay như vậy, hơn nữa còn có thơ của Lý Bạch nha, thi tiên nha, cũng không có tình trạng hot như vậy, sau đó dò la mới biết, thì ra là vì niên đại này thơ từ liên quan đến tình yêu đã ít lại càng ít hơn, vật ấy thì hiếm mới quý, vì thế bài thơ này của Hàn Nghệ mới nổi tiếng như vậy, có được sự ngưỡng mộ của vô số thiếu nữ và tài tử phong lưu, tựa như sinh thời không biết "Nếu đời người chỉ như lúc mới gặp", thì sẽ không biết thế nào là tình yêu, đạt đến mức độ nổi lửa ấy.
.Thơ của Lý Bạch đương nhiên rất trâu, nhưng vì thân phận của Hàn Nghệ thấp hèn, vì thế những người biết thưởng thức thơ đều cố ý một chữ cũng không đề cập đến việc này.
.Bài thơ liên quan đến tình yêu này cũng nhận được sự săn đón của thanh niên tài tuấn và thiếu nữ tuổi xuân, bọn sĩ phu không có cách nào ngăn cản cả.
.Cố Khuynh Thành khẽ cười nói:
.- Việc này có gì để phiền, ta thấy cũng bình thường thôi đấy.
.Hàn Nghệ hỏi:
.- Lời này nói sao?
.Cố Khuynh Thành không đáp hỏi ngược lại:
.- Bây giờ ngươi đang ngồi ở đâu?
.- Nhà của ta a!
.- Ta biết.
.- Cô biết còn hỏi?
.- Vậy ta không nói nữa.
.- Đừng đừng đừng!
.Hàn Nghệ vội bảo:
.- Tại hạ đích thực là khiêm tốn muốn thỉnh giáo, còn mong Khuynh Thành cô nương chỉ cho con đường sống.
.- Vậy thì còn nghe được.
.Cố Khuynh Thành cười, nói:
.- Nơi đây của chúng ta là Bình Khang Lý, là nơi bướm hoa nổi danh của Trường An, vô số tài tử phong lưu đã sáng tác không ít thơ ca và văn chương phong lưu tại nơi này, chỉ có điều họ viết không hay thôi, nhưng ngươi thân là chủ của Phượng Phi lâu, viết một bài thơ như vậy, không phải rất đỗi bình thường sao, sao lại vì thế mà thấy phiền lòng?
.- Đúng nha!
.Lời của Cố Khuynh Thành như thức tỉnh Hàn Nghệ, nhưng đột nhiên lại chau mày nói:
.- Nhưng những lời đồn đó đối với hạng người chung tình như ta, cũng là một phiền não to lớn a!
.Cố Khuynh Thành mím môi cười, nói:
.- Đó chỉ là do Triệu tiểu nương tử kia tâm trí chưa chín chắn, nàng đơn giản là muốn náo động, đây là điều bình thường dễ hiểu, nếu là thật thì ngươi cho rằng người nhà họ Triệu sẽ ngồi yên sao? Có câu thanh giả tự thanh, trừ phi ngươi và Triệu tiểu nương tử.
.- Dừng lại.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta và nàng ta ngay cả giao tiếp hời hợt còn không có.
.Cố Khuynh Thành cười hỏi:
.- Vậy tại sao ngươi lại tặng bài thơ cho nàng?
.- Ta không có tặng, là nàng không được sự cho phép của ta, tự mình lấy làm bài ca, ta còn chưa bảo nàng trả phí bản quyền nữa là.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, lại thấy Cố Khuynh Thành trao một ánh mắt không đồng ý, lại bảo:
.- Nhưng ta cũng thừa nhận, lúc đó đích thực là ta muốn ra oai, chỉ thế thôi.
.Cố Khuynh Thành cười nói:
.- Vậy việc này không phải đúng ý của ngươi sao, bây giờ ngươi đúng là ra oai lắm đấy.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta chỉ muốn ra oai một cách khiêm tốn, chứ khoe khoang như vậy, chắc không còn đoạn sau đâu.
.- Cái gì đoạn sau?
.Cố Khuynh Thành hơi hơi nghiêng người qua.
.- Cô không hiểu thì thôi.
.Hàn Nghệ khoát tay, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn có đặt một hũ rượu, cho nên chuyển chủ đề khác nói:
.- Hôm nay hứng thú của cô không tồi đấy, nửa đêm còn ngồi đây nâng chén mời trăng sáng.
.- Nâng chén mời trăng sáng?
.Cố Khuynh Thành nghe xong đôi mắt sáng lên, nói:
.- Không biết câu này là từ bài thơ nào của ngươi?
.- Thơ gì a, bây giờ ta đâu còn dám làm thơ, bây giờ cuối cùng ta đã hiểu rồi, làm thơ coi như tìm đường chết.
.Hàn Nghệ trợn mắt, bảo:
.- Ta còn chưa hỏi, nửa đêm rồi sao cô còn ngồi đây uống rượu?
.Đôi mắt Cố Khuynh Thành xéo qua, buồn bã nói:
.- Còn không đều là bởi vì ngươi.
.Đổ mồ hôi ! Lại tới nữa! Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Được rồi, ta về ngủ.
.- Ai——!
.Cố Khuynh Thành nói:
.- Ngồi thêm chút nữa đi.
.- Ngày mai ta còn có việc, hôm nay ngủ sớm tí.
.Hàn Nghệ đứng dậy.
.Đột nhiên Cố Khuynh Thành nói:
.- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tình trạng gần đây của Mộng Tư?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói:
.- Có ý gì?
.Cố Khuynh Thành lấy một chén rượu, đặt dưới khăn che mặt, uống một hớp.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, nói:
.- Vậy cô có thể nói rồi chứ?
.Cố Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng,
.- Thật là miễn cưỡng, có bao nhiêu người muốn cùng ta uống rượu, ta còn không cho nữa.
.Hàn Nghệ vội vàng giải thích:
.- Đó là bởi vì họ chưa thấy khuôn mặt thật của cô a!
.- Ngươi vẫn là quay về ngủ đi.
.- Đừng đừng đừng, coi như ta nói sai được chưa.
.- Vậy thì còn được.
.Cố Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng, nói:
.- Cụ thể ta cũng không rõ, nói chúng là mấy ngày gần đây Mộng Tư thường xuyên ra ngoài, thường là đi khoảng hai ba canh giờ, ta hỏi nàng, nàng không muốn nói.
.Chẳng lẽ là Gã? Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày.
.Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi:
.- Ngươi đang nghĩ cái gì?
.- Không có gì, uống rượu, uống rượu.
.Hàn Nghệ ha hả cười nói.
.Nếu thật sự là Tạ Huy, đối với hắn cũng không hẳn là chuyện xấu, nhưng cái hắn lo nhất là Tạ Huy chuồn mất, chỉ cần gã dám xuất hiện, vậy thì tốt quá rồi, mấu chốt là người đứng sau Tạ Huy, sự tồn tại của người này, dù không thể nói là như nghẹn ở cổ họng, nhưng Hàn Nghệ vẫn thấy có chút bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận