Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1121.3: Cuộc đua giáo dục

.Lý Nghĩa Phủ lập tức nói: - Hoàng hậu, Hứa Đại học sĩ nói có lí lắm, cho dù không luận tới xuất thân của Thái tử, hiện giờ trên dưới trong triều, không ai phục y cả. Một Thái tử mà không có một ai tín phục, thì sau này sao có thể thống soái quần thần. Nếu như y vẫn cứ ở Đông cung, đối với Đại Đường ta mà nói, sẽ luôn là một nỗi ẩn hoạn, việc này nên sớm giải quyết, an phù quần thần, có như vậy thì Đại Đường ta mới có thể trên dưới đồng tâm đồng lực.
.Võ Mị Nương trừng mắt nhìn hai người, vẻ không vui nói: - Hai người các khanh làm quan từng ấy năm, sao có thể nói ra những điều ấu trĩ như vậy. Thái tử mặc dù xuất thân bất chính, nhưng chưa từng mắc sai lầm nào, hơn nữa biểu hiện cũng rất tốt, sao có thể nói phế là phế được. Các khanh như vậy là tổn hại kỉ luật triều cương, ngoài ra, Vương thị kia mặc dù phạm tội tày trời, nhưng lại chết thảm trong hậu cung, Bệ hạ nhân từ, niệm tình phu thê, nếu như phế bỏ Thái tử, có khác nào đặt Bệ hạ vào cảnh vô tình vô nghĩa. Những lời thế này ta không muốn nghe thêm nữa.
.- Thần có tội!
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ vội chắp tay nói, rồi lén lút đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều toát lên một vẻ hoang mang.
.Đúng vào lúc này, một tên hộ vệ đi tới bên đình bẩm báo: - Khởi bẩm Hoàng hậu, Hàn Thị lang đã tới.
.Võ Mị Nương nhìn ra ngoài ngôi đình, nói: - Mời hắn vào đi!
.- Tuân mệnh!
.Trong chốc lát, Hàn Nghệ đã đi tới, chắp tay nói: - Thần Hàn Nghệ tham kiến Hoàng hậu. Ánh mắt lại liếc về phía Lý Nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông, trong lòng đầy một nỗi tò mò, sao hai người này cũng tới nhỉ?
.- Miễn lễ.
.Võ Mị Nương dường như phát hiện ra sự hiếu kì trong lòng Hàn Nghệ, cười nói: - Hàn Nghệ, Lý Thị lang, Hứa Đại học sĩ có mang tới tặng một ít văn phòng tứ bảo, bày tỏ tấm lòng, lát nữa khanh sai người mang tới Học viện Chiêu Nghi nhé.
.Khẳng khái vậy sao? Ta mà tin, ta có thành lợn. Hàn Nghệ chắp tay nói:
.- Đa tạ hai vị.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu cười, Hứa Kính Tông thì nói: - Lão thần chỉ là kính Hoàng hậu chu toàn vất vả, Hàn Thị lang không cần cảm ơn lão phu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hứa Đại học sĩ nghĩ nhiều rồi, ta chẳng qua chỉ là một câu khách sáo thôi.
.Hứa Kính Tông trợn ngược hai mắt, tức giận nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ chẳng sợ gì, nhìn thẳng vào mặt Hứa Kính Tông, có bản lĩnh thì đánh tay đôi đi!
.Võ Mị Nương nghe vậy, trong lòng khẽ thở dài, nhưng cũng đành bất lực, đoạn khẽ ho nói:
.- Hàn Nghệ, mọi thứ trong Học viện thuận lợi cả chứ?
.- Hồi bẩm Hoàng hậu, vô cùng thuận lợi!
.Hàn Nghệ lại tò mò hỏi: - Hoàng hậu sao lại ngồi đây, không vào Học viện một chút?
.- Là ta sợ làm phiền các ngươi! Nói rồi, nàng đưa mắt nhìn ra phía ngoài.
.Hàn Nghệ cũng nhìn theo, lập tức hiểu ra ngay, đang định nói câu gì đó nịnh nọt Võ Mị Nương, ai ngờ Võ Mị Nương đã tranh nói trước: - Nghe nói Học viện Sĩ tộc cũng nhập học hôm nay, hơn nữa lại cùng một ngày khai giảng?
.Hàn Nghệ cười nói: - Có lẽ là vậy.
.Võ Mị Nương cười nói: - Xem ra đám sĩ tộc kia vẫn rất chưa phục khanh a!
.- Chỉ e sẽ còn kéo dài rất lâu! Hàn Nghệ cười nói.
.Võ Mị Nương nói: - Như vậy là sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Bởi vì bọn họ sẽ thảm bại dưới tay Học viện Chiêu Nghi chúng ta.
.Hứa Kính Tông cười ha hả nói: - Hàn Thị lang có phần ba hoa khoác lác rồi. Không phải là ta xem thường Học viện Chiêu Nghi, chỉ là giáo viên của Học viện Chiêu Nghi đều là tử đệ hàn môn học hành chưa đến nơi đến chốn, còn giáo viên của Học viện Sĩ tộc thì đều là sĩ đại phu danh tiếng lẫy lừng của Trường An, học trò của họ đầy rẫy trên dưới triều dã. Lão phu cho rằng Học viện Chiêu Nghi nên đặt trọng tâm ở tình thương của Hoàng hậu đối với bách tính, chứ đừng đi tranh đấu với người khác, sẽ chỉ tự chuốc lấy cực khổ thôi.
.Hàn Nghệ cười khà khà nói: - Vậy Hứa Đại học sĩ lí giải thế nào về việc một tên nông dân như ta hiện giờ lại có thể làm thần cùng một điện với Hứa Đại học sĩ? Lẽ nào ân sư của Hứa Đại học sĩ kém cỏi hơn ân sư của ta?
.- Ngươi--- ngươi nói gì?
.Hứa Kính Tông lập tức giận dữ đến dựng râu trợn mắt, ở cái thời đại này, làm thầy một ngày cũng được tôn kính một đời như cha đẻ, Hứa Kính Tông thấy Hàn Nghệ mang sư phụ của mình ra so sánh với sư phụ của hắn, quả thực là một nỗi nhục quá lớn.
.Võ Mị Nương thấy bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, chẳng biết phân xử thế nào, chỉ mỉm cười nói: - Ta thấy Hứa Đại học sĩ nói cũng không phải không có lí, Học viện chủ yếu cho người ta cái cần câu, chứ không phải để tranh giành hơn thua, vốn ta định tới vào ngày khai giảng, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn thấy miễn đi là hơn, thay vì thêm rườm rà, chi bằng gọn nhẹ vẫn hơn, tất cả để cho Học viện ngày một tốt hơn.
.Hàn Nghệ nói: - Thần biết rồi ạ.
.Hứa Kính Tông vẻ mặt đầy một vẻ đắc ý, oắt con ngươi chỉ biết đấu chỗ này đá chỗ nọ.
.Chưa đợi lão ta mở miệng, Võ Mị Nương đột nhiên chuyển chủ đề nói: - Tuy nhiên, cạnh tranh một chút với Học viện Sĩ tộc, đó cũng là một ý hay, lấy người ta làm gương, có thể nhìn nhận lại bản thân mình, có cạnh tranh mới khích lệ được học sinh nỗ lực học tập hơn, có câu nói rất hay, "Đâu cứ phải con cái vương hầu đã là tài giỏi", Hứa Đại học sĩ, khanh thấy có đúng không?
.Hứa Kính Tông hoảng hốt nói: - Hoàng hậu nói có lí lắm.
.Lý Nghĩa Phủ nãy giờ một mực im lặng, nhưng trong lòng thì sáng như gương, nếu như luận xuất thân, ngươi mặt mũi nào mà đòi phế Vương lập Võ?
.Hàn Nghệ cũng biết, Võ Mị Nương tính tình vô cùng cứng rắn, quyết không cam chịu đứng sau người khác, cho dù là những việc không bức thiết, nàng ta cũng không dễ dàng bị khuất phục.
.Thực ra đây chính là mục đích hôm nay Võ Mị Nương tới đây, hiện giờ bên ngoài người người dè bỉu Học viện Chiêu Nghi, Võ Mị Nương vô cùng không phục, nàng muốn nói với Hàn Nghệ rằng, ta vẫn muốn chiến thắng Học viện Sĩ tộc, ngươi cứ mạnh dạn mà ra tay.
.Mấy người nói chuyện một lúc, Võ Mị Nương liền về cung, Hàn Nghệ cũng quay về Học viện, hôm nay hắn còn phải mở một cuộc họp với các giáo viên, Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ đương nhiên là không đi, bọn họ không quan tâm đến đám học sinh của Học viện Chiêu Nghi.
.- Hừ! Cái thằng nông dân này thật không biết trời cao đất dày, ta muốn xem xem hắn làm gì để chiến thắng! Hàn Nghệ vừa đi, Hứa Kinh Tông lập tức chửi bới.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Hiền huynh, những việc râu ria này, huynh cần gì phải tức giận như vậy, chúng ta còn những trọng trách khác cần làm mà.
.Hứa Kính Tông ngẩn người ra cau mày lại.
.Lý Nghĩa Phủ nói:
.- Không biết hiền huynh kiến giải thế nào về những gì Hoàng hậu vừa nói?
.Hứa Kính Tông nói: - Hoàng hậu không thể dung dưỡng cho đương kim Thái tử, điều này không có gì phải nghi ngờ. Theo lão phu thấy, Hoàng hậu đang ám chỉ chúng ta rằng, muốn phế Thái tử, nhất định phải đưa ra lí do chính đáng, còn phải nghĩ tới cảm giác của Bệ hạ nữa.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu nói: - Đặc biệt là điểm thứ hai. Năm xưa Vương thị chết thảm, trong lòng Bệ hạ ít nhiều cũng có chút áy náy, nếu như Hoàng hậu đích thân tới nói với Bệ hạ, chỉ e sẽ khiến Bệ hạ thấy phản cảm, ngoài ra, ta nghe nói đương kim Thái tử sợ chết khiếp, trốn trong cung không dám ra ngoài, việc gì cũng chú ý thận trọng, muốn tìm lỗi sai của y không hề dễ dàng đâu!
.Hứa Kính Tông cau mày, rồi đột nhiên cười ha hả nói: - Một lời của hiền đệ thật là như làm thức tỉnh người trong mộng đó!
.Lý Nghĩa Phủ hớn hở nói: - Lẽ nào hiền huynh đã nghĩ ra cách?
.Hứa Kính Tông nói: - Việc này cũng không khó, chỉ cần khiến Thái tử tự dâng tấu từ bỏ chức vị của mình là được.
.- Thế nhưng Thái tử--- ! Mới nói được nửa lời, Lý Nghĩa Phủ đột nhiên bừng tỉnh nói: - Ý của hiền huynh là?
.Hứa Kính Tông cười nói: - Mạng còn không giữ nổi, chức vị Thái tử còn giữ làm gì? Ha ha, ta thấy hiện giờ Thái tử đã sớm không còn muốn giữ cái chức vị này rồi, chúng ta nên giúp y một tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận