Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 540.2: Hôm khác tặng ngươi một tấm gươngg

.Lưu Nga nói:
.- Ta cũng muốn hỏi. Nhưng lần nào ngươi không nói qua loa với ta, hơn nữa trước đó cũng chưa bao giờ đàm luận nửa chữ với ta, sự việc cũng đã xảy ra, ta hỏi thì có ích lợi gì, ta lại không thể giúp ngươi cái gì, hơn nữa, ta cũng trốn không thoát rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Oa kháo! Lưu tỷ, tỷ chẳng những trở nên càng ngày càng thùy mị thướt tha, hơn nữa, lòng dạ cũng rộng lớn không ít nha, chớ không phải là có cao nhân chỉ điểm chứ, giới thiệu quen biết quen biết chút đi.
.Lưu Nga xì nói:
.- Đi đi đi. Ngươi đừng nói bậy ở đây.
.Kỳ thật nếu như là ngày đó, nàng nhất định sẽ hỏi đấy, chỉ có điều cách nhiều ngày, lại thấy không có gì xảy ra, nàng cũng lười đi hỏi, mấu chốt hỏi cũng không có ích gì, còn khiến mình sầu muộn, hoặc bị Hàn Nghệ trào phúng một phen.
.Mộng Đình đột nhiên nói:
.- Vậy Lưu tỷ, ban nãy tỷ muốn nói gì?
.Lưu Nga ngẩn ra, nói:
.- Ngươi xem ngươi, làm hại ta suýt nữa quên hết chính sự.
.Dừng một chút, nàng lại nói:
.- Ta chỉ muốn nói, sắp đến cuối năm, có rất nhiều chuyện chờ ngươi quyết định, ngươi đừng phá phách ở đây nữa, lát nữa ngươi còn phải trở về trại huấn luyện.
.Hàn Nghệ thở phào một hơi, nói:
.- Chỉ là chuyện này, ta xin nghỉ phép vài ngày, thiếu gì thời gian, tối rồi hãy nói, bây giờ ta có chuyện riêng cần giải quyết.
.Nói xong, hắn gọi một người tôi tớ, bảo hắn tìm Trà Ngũ tới đây, sau đó bảo mọi người giải tán, hắn trở về phòng nghỉ ngơi một chút.
.Cố Khuynh Thành đột nhiên bu lại, nhỏ giọng hỏi:
.- Hàn Nghệ, nếu thật sự như lời đồn bên ngoài, những quý tộc kia hẳn là hận tận xương mới đúng, bọn họ phải cùng chống lại ngõ Bắc chúng ta, nhưng vì sao không xảy ra chuyện gì cả?
.Sao mà xảy ra chuyện được, cởi nút cần có người thắt nút, nếu như ta sừng sững không ngã, bọn họ còn phải đến trại huấn luyện chứng minh thực lực của mình, nếu họ khiến ta lao đao, ta sẽ phong sát bọn họ. Trong lòng Hàn Nghệ thầm nói, ngoài miệng thì hút một ngụm khí lạnh bảo:
.- Thật không ngờ dã tâm cô lớn thế.
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, không hiểu nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói:
.- Không ngờ cô muốn thay thế vị trí của Lưu tỷ.
.Cố Khuynh Thành nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng, lườm hắn một cái, nói:
.- Ta mới không cần. Lưu tỷ chán ghét ngươi như vậy, ta thì phải chinh phục ngươi.
.Mịe. Cô thật đúng là tưởng ta còn non nha, mẹ kiếp, tắt đèn, đều giống nhau cả. Hàn Nghệ nhẫn tâm, bỏ đi. Nói:
.- Cô tỉnh mộng đi, ta vẫn nói ta ở bên ngoài hành hội đấy, chiêu của cô không xài được trên người ta đâu.
.Cố Khuynh Thành cười mỉm nói:
.- Nếu như ta đẹp tựa như tiên, nghiêng nước nghiêng thành, vậy ta còn nghĩ chinh phục ngươi làm chi, ngươi không khỏi quá đề cao chính mình rồi. Chính bởi vì ta xấu xí mới cần chinh phục ngươi.
.Ồ! Hóa ra ta chỉ xứng được kẻ xấu xí như cô chinh phục, thật sự là buồn cười. Hàn Nghệ hết chỗ nói rồi, nói:
.- Được được được, bây giờ ta lập tức cởi áo nằm trên giường chờ cô tới chinh phục, nếu cô không đến, ta khinh cô.
.- Ngươi nghiêm túc sao?
.Ánh mắt Cố Khuynh Thành rất nghiêm túc, khiến Hàn Nghệ quái sợ, khí thế lập tức té ngã xuống thung lũng. Nói:
.- Biến đi, ta đây hiển nhiên là nói đùa, Phượng Phi Lâu chúng ta nói đến tình bạn thuần khiết, đừng khiến nó trở nên sắc như vậy, ta phải đi rửa mặt, cô mau đi rửa nửa khuôn mặt còn lại của cô đi.
.Nói xong hắn liền trốn trở về phòng.
.Cố Khuynh Thành thấy bộ dáng hắn chật vật, không khỏi cười khúc khích, nói:
.- Thật là một kẻ nhát gan.
.Chỉ chốc lát. Trà Ngũ liền đi tới trong phòng Hàn Nghệ, cung kính nói:
.- Tiểu Nghệ ca. Ngươi kêu ta a! -
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói:
.- Ngươi tìm vài người đi những nơi, nhà trọ xung quanh Trường An, giúp ta hỏi thăm một người tên là Thẩm Tiếu, từ Dương Châu tới, nếu gặp, lập tức dẫn y tới nơi này, A. Trước đó phải cho biết thân phận, nói là ta cho các ngươi đi chờ y đấy.
.Trà Ngũ không hiểu lắm, nhưng việc này cũng không cần phải hiểu, lập tức nói:
.- Vâng, ta biết nên làm thế nào rồi.
.Đang lúc này. Bên ngoài có người nói:
.- Hàn đại ca, huynh đang ở trong phòng sao?
.Là Hùng Đệ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vào đi.
.Chỉ thấy Hùng Đệ, Tiểu Dã đẩy cửa đi vào.
.Hàn Nghệ thấy bộ dáng bọn họ tâm sự nặng nề, vì thế nói:
.- Các đệ đang lo lắng cho Thẩm Tiếu đi.
.Hùng Đệ, Tiểu Dã gật gật đầu.
.Hùng Đệ bồn chồn nói:
.- Hàn đại ca, Thẩm đại ca huynh ấy không có nguy hiểm gì chứ.
.Quan hệ của họ và Thẩm Tiếu khá thân, cho dù là trước kia cùng nhau đi thanh lâu, hay hơn nữa là cùng đi xem muội muội Ba Tư, tình bạn thâm hậu bực nào a.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Sẽ không đâu, Thẩm Tiếu tên đó thích làm người khác vui vẻ như vậy, người hiền ắt sẽ gặp lành.
.- Vậy cũng phải.
.Hùng Đệ gật gật đầu, lại nói:
.- Hàn đại ca, ta cùng Tiểu Dã gần đây cũng không có việc gì, nếu không chúng ta đi dò la ngoài thành, không chừng may mắn còn có thể tìm thấy Thẩm đại ca.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói:
.- Như vậy cũng tốt, dù sao các đệ đã từng gặp qua Thẩm Tiếu, vừa lúc ban nãy ta phái Trà Ngũ đi ra ngoài dò la, các đệ hãy đi theo đi.
.Hùng Đệ, Tiểu Dã gật gật đầu, trong mắt vẫn tràn đầy lo lắng.
.Buổi tối.
.Hàn Nghệ, Lưu Nga, Tang Mộc đi vào hậu đường bàn chuyện, chủ yếu là sắp cuối năm, cũng là năm đầu Hàn Nghệ gia nhập Phượng Phi Lâu, phải cẩn trọng, bởi vì ở Hoa Hạ, với mọi người, cuối năm chính là lúc thu hoạch.
.Hàn Nghệ chỉ có một câu, thực hiện hứa hẹn lúc trước, hơn nữa nhất định phải thực hiện toàn bộ.
.Nhưng một câu nói kia, lại làm cho Tang Mộc cảm thấy áp lực lớn như núi, nói:
.- Ân công, không phải ta keo kiệt, chỉ là trước mắt bên chợ vẫn đang sửa chữa, chúng ta bỏ không ít tiền vào đó, thật ra——thật ra thù lao chúng ta đưa ra, là tốt nhất thành Trường An rồi, ngươi xem có thể giảm xuống một tí không.
.Thật ra ngươi muốn nói năm nay Hàn Nghệ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền hả, không phải, kịch nói của hắn không phải vì kiếm tiền, mà là vì chợ này, còn bỏ ra không ít lợi nhuận, chủ yếu vì hành động quá nhanh, gần như không ngừng nghỉ, sau đó lại chiêu thêm không ít người, lương mỗi tháng rất nhiều à nha.
.Mà chủ tiệm bên kia không có nhập vốn, tài chính chưa bù lấp lại, thủ quỹ như Tang Mộc mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng.
.Lưu Nga cũng nói:
.- Ta thấy Tang Mộc nói khá có lý đấy, chúng ta không cần cho nhiều tiền như vậy, giảm ít một chút, cũng không ai bất mãn đâu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Tiền này thật đúng là một xu cũng không được thiếu, các ngươi biết trên đời này thiếu nhất là cái gì không? Là nhân tài, ta cho bọn họ nhiều tiền, chính là muốn nói cho người trong thiên hạ, Hàn Nghệ ta tuyệt không bạc đãi người hữu dụng nào, ngay cả những người khiêng gỗ, ta đều cho lương cao như vậy, những người có tài, chẳng phải sẽ đến gia nhập ta.
.Lưu Nga lơ đễnh nói:
.- Những người có tài một là con dòng cháu giống, hoặc là đều chạy đi làm quan đấy, ai đến nơi chúng ta.
.Hàn Nghệ nói:
.- Lưu tỷ, tỷ theo ta lâu như vậy, sao vẫn nông cạn như vậy, người có tài mà ta nói, không phải chỉ là người đọc sách, ta cần những người đó làm gì, ta muốn nói những thợ thủ công tay nghề khéo, những người tinh thông thuật kỳ dâm diệu kế, đây mới là nhân tài chúng ta cần, trước mắt những người này không được coi trọng, có thể là một cơ hội tốt cho chúng ta, chúng ta có thể nhân cơ hội khiến họ gia nhập chúng ta. Có câu, mất cái này được cái khác, mất công này được công kia. Khoản tiền này chúng ta sao cũng không thiệt đâu. Ta tin tưởng một ngày kia, chỉ cần chúng ta kiên trì văn hóa của chúng ta, thợ thủ công thiên hạ sẽ tự hào đến với Phượng Phi Lâu.
.Hai người sau khi nghe xong, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng thấy Hàn Nghệ kiên quyết như vậy, cũng không nên nhiều lời, tuy rằng Hàn Nghệ vẫn đề xướng tiếp thu ý kiến quần chúng, chỉ có, công bằng, bình đẳng, nhưng trên cơ bản hắn vẫn độc đoán, dù sao tiền đều là hắn kiếm, hơn nữa chưa bao giờ thất bại, mọi người cũng có lý do để tin tưởng hắn.
.Sau khi nói xong chuyện này, Hàn Nghệ lại hỏi về bên công trình, tuy nhiên nói gì thì nói, tiền lương cao như vậy, những công nhân sao không liều mạng, tốc độ xây dựng nhanh nhiều hơn mong muốn Hàn Nghệ, đây là một loại hồi báo.
.Nói mãi đến hơn canh hai, mới chấm dứt hội nghi chỉ có ba người tham gia.
.Hàn Nghệ vừa mới trở lại trong phòng, tiếng đập cửa liền vang lên,
.- Ân công, ngươi ngủ chưa?
.- Chưa, ngươi vào đi.
.Chỉ thấy Tang Mộc đẩy cửa đi vào, sắc mặt quái dị liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ thấy Tang Mộc vào rồi ra, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nói:
.- Tang Mộc, có chuyện gì, ngươi còn không dám nói với ta?
.Tang Mộc cười ngượng ngùng, nói:
.- Ân công, mới vừa rồi Lưu tỷ ở đó, ta khó mà nói nhiều, thật ra —— thật ra tiền của chúng ta đã gần gặp đáy rồi.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ kinh ngạc nói:
.- Không thể nào.
.Tang Mộc nói:
.- Ân công, chẳng lẽ ngươi quên rồi, lúc trước chúng ta lén đầu tư hơn một ngàn quan vào Tân gia thôn, khoản tiền này không ai biết đấy.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ trán nói:
.- Đúng đúng đúng, thiếu chút nữa ta đem chuyện này quên mất.
.Tang Mộc nói:
.- Hiện giờ bên đó có thể ra hàng rồi, ngươi xem chúng ta có cần sản xuất hàng không, đổi chút tiền mặt, hiện tại trên sổ sách của chúng ta, trừ đi trả thù lao công nhân, thật không có thừa bao nhiêu tiền rồi, khả năng chỉ duy trì được chi tiêu hàng ngày.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Không được. Đó là ta chuẩn bị cho Nguyên gia, hơn nữa tình hình trước mắt, Nguyên gia có thể sẽ có động tác, ta phải giấu sẵn một tay.
.Vẻ mặt Tang Mộc như đưa đám nói:
.- Nhưng tiền này.
.Hàn Nghệ híp híp mắt, nói:
.- Ngươi dùng trước đi, nếu không đủ, ta sẽ nghĩ cách.
.Nhưng trong lòng thì than, buôn bán chỉ điểm này không tốt, mặc kệ mua bán lớn cỡ nào, luôn phải nghĩ đến vấn đề tiền bạc, vẫn là lừa đảo tốt, không cần vốn, làm thì yên tâm, lừa vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận