Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 838.1: Thời đại mới đã đến

.Phủ Thái úy.
.- Ông nội! Nghe nói ông trí sĩ rồi?
.Trưởng Tôn Diên đổ mồ hôi đầy đầu chạy đến hậu đường, ngay cả gõ cửa cũng không thèm, đi thẳng vào, khiếp sợ nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ đang đọc sách hỏi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ buông sách ra, đầu tiên là gật gật đầu, rồi lập tức cười hỏi: - Diên nhi, cháu cho rằng ông nội làm như vậy là đúng hay sai?
.- Tôn tôn nhi không biết.
.Trưởng Tôn Diên hơi có vẻ chột dạ nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả, nói: - Tiểu tử cháu, không nói thật rồi. Tốt lắm, sự tình này cũng đã qua một thời gian rồi, cháu cứ an tâm ở trại huấn luyện đợi đi, không cần cố kỵ cái gì cả, ông nội hy vọng tương lai cháu cũng có thể vì Đại Đường bỏ ra một phần lực, kéo dài vinh quang của Trưởng Tôn gia chúng ta.
.Trong lòng của ông ta hiểu được, kỳ thật Trưởng Tôn Diên đối với việc ông ta vẫn cầm giữ triều chính cũng không hài lòng lắm, việc này có chút vi phạm vào đạo quân thần, đây cũng là nguyên nhân duy nhất khiến Trưởng Tôn Diên không muốn nhập con đường làm quan, bởi vì y đã dự tính đến, Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể sẽ phát sinh xung đột với Lý Trị, nếu ngay từ đầu y đã vào triều làm quan, một khi Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lý Trị xảy ra xung đột chính diện, y nên là tận hiếu, hay là nên tận trung? Điều này khiến y rất khó xử, hiện giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ về hưu, ngược lại khiến Trưởng Tôn Diên trở nên thoải mái, sẽ không còn có bất kỳ gánh nặng gì nữa rồi, y có thể tận tình mở ra khát vọng trong lòng.
.Cho nên, khẳng định Trưởng Tôn Diên cũng hy vọng nhìn thấy cục diện như thế này.
.Đang lúc này, quản gia béo kia lại đi tới, nói: - Lão gia, Hộ Bộ Thượng Thư đến đây
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: - Mau mời y vào.
.Trưởng Tôn Diên ngẩn ra, nói: - Ông nội, vậy cháu cáo lui trước.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu.
.Trôi qua chốc lát, chỉ thấy Cao Lý Hành một thân áo vải tiến vào, chắp tay nói: - Đệ Lý Hành bái kiến huynh trưởng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ha hả nói: - Văn Mẫn, ta đã dự đoán được ngươi sẽ đến đấy.
.Cao Lý Hành xấu hổ cười.
.- Ngồi đi, ngồi đi.
.Đợi sau khi Cao Lý Hành ngồi xuống, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền nói:
.- Văn Mẫn, ngươi không thể lui.
.Một câu vô cùng đơn giản sáng tỏ.
.Cao Lý Hành ngẩn ra, dường như không nghĩ đến Trưởng Tôn Vô Kỵ lại trực tiếp như vậy, ngập ngừng hai hồi, mới thở dài nói: - Huynh trưởng, hiện không phải ta có thể khống chế, trải qua một chuyện này, chỉ sợ bệ hạ cũng sinh ra lòng nghi ngờ đối với ta, chức Hộ Bộ Thượng Thư, rất quang trọng, cho dù ta không muốn, bệ hạ cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cho ta rời khỏi Hộ bộ, vậy hiện tại sao ta không lui ra luôn, hơn nữa tuổi ta cũng không nhỏ nữa.
.Ông ta là người biết chuyện, đã sớm thấy rõ ràng bản chất của việc này rồi, hiện giờ Lý Trị đã cầm quyền, vua nào triều thần nấy, ông ta cảm thấy bản thân cũng không cần phải ở lại thêm nữa, càng quan trọng hơn chính là, Hoàng đế không tín nhiệm ngươi, chức quan này ngay trước mặt cũng không có ý tứ gì, Cao gia bọn họ là quý tộc có danh hiệu lâu đời, khẳng định không thiếu tiền, ông ta đảm nhiệm Hộ Bộ Thượng Thư nhiều năm như vậy, có lẽ chưa từng lấy thêm một đồng tiền, một khi Trưởng Tôn Vô Kỵ về hưu, chức quan béo bở này đối với ông ta mà nói, cũng sẽ không có tác dụng nhiều như vậy nữa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Văn Mẫn a! Lão phu lui về, thực sự không phải là nhận thua, chỉ là vì tốt cho Đại Đường, nếu lão phu ở đây, phân liệt trên triều đình nhất định sẽ tăng lên, mà hiện giờ bệ hạ đã trưởng thành, lão phu cũng có thể đem quyền lực trả lại cho bệ hạ, về phần Tả Phó Xạ trí sĩ, cũng đồng dạng là đạo lý này. Nhưng Hộ bộ đối với quốc gia mà nói, đây chính là vô cùng trọng yếu, nếu Hộ bộ rối loạn, quốc gia tất loạn, nếu còn có những lão nhân như chúng ta ở phía trên nhìn, ngươi có không muốn làm nữa, thì cũng có thể được. Nhưng hiện giờ tất cả chúng ta đều lui về rồi, nếu như ngươi cũng đi nốt, Hộ bộ khả năng sẽ rơi vào trong tay đám người gian Lý Nghĩa Phủ kia, ngược lại tài chính quốc gia tất nhiên sẽ trở nên hỏng bét, ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, ngươi lại vất vả thêm một hồi nữa đi.
.Cao Lý Hành nói: - Nhưng việc này không phải ta có thể quyết định.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ha hả nói: - Ngươi yên tâm, giờ trong triều lập tức đi nhiều đại thần như vậy, người bệ hạ có thể sử dụng, có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngươi trước giờ quản lý Hộ bộ gọn gàng ngăn nắp, bệ hạ không có khả năng để cho ngươi trí sĩ đâu. Nếu có ứng viên thích hợp, ngươi hãy tự mình nhìn mà xử lý đi.
.Ông ta không thể để cho Cao Lý Hành đi, bởi vì nhân vật đại diện cho tập đoàn Quan Lũng tương lai sắp sửa tới Hộ bộ, ông ta nhất định phải để cho Cao Lý Hành cam đoan thế lực của Hộ bộ đầy đủ, nếu như vậy khi Hàn Nghệ tới, mới có thể phát huy tác dụng.
.Cao Lý Hành đương nhiên không rõ ràng điểm này lắm, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã nói như vậy rồi, ông ta cũng không tiện nói cái gì, gật đầu nói: - Được rồi! Nhưng trong lòng cũng tính toán xong xuôi, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, ông ta lập tức thượng tấu thỉnh cầu trí sĩ.
.Mà lúc này Lý Trị lại vừa vui vẻ cũng vừa thống khổ, cùng lúc, y hoàn toàn cầm quyền rồi, những đại thần cậy già lên mặt tất cả đều lui ra rồi, nhưng về phương diện khác, tạm thời y đi đâu tìm bực này đại thần để bổ sung vào đây.
.Việc cấp bách, là phải sớm đề bạt nhân tài mới đi lên cho kịp.
.Một ngày này, y liền triệu tập tứ đại kim cương tới điện Lưỡng Nghi nghị sự.
.Đề tài thảo luận khẳng định chính là việc điều động nhân viên.
.Nói đến đây, người thứ nhất mà Lý Trị nghĩ đến chính là Hàn Nghệ, Hàn Nghệ có tiềm lực lớn nhất, độ tuổi lại same same như y, có thể cùng nhau trưởng thành, nếu từ hiện tại bắt đầu bồi dưỡng, nói không chừng có thể đạt tới cái loại ăn ý như Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Vô Kỵ. Hơn nữa Hàn Nghệ quy hoạch kế hoạch đại nghiệp cho y, vô cùng phù hợp với khát vọng trong lòng y, lại là tâm phúc, y đương nhiên hy vọng Hàn Nghệ có thể phụ trợ y nghênh đón thời đại Lý Trị giáng lâm, bởi vậy y vô cùng khẩn cấp muốn đề bạt Hàn Nghệ đi lên, để cho Hàn Nghệ có thể tham dự triều chính càng nhiều nữa.
.Nhưng Lý Trị từ đầu đến cuối vẫn chỉ nghĩ đến là Ngự Sử Đài, bởi vì y cho rằng công tác quá chính quy, thì Hàn Nghệ cũng không làm nổi, việc mà Ngự Sử Đài làm chính là giám sát đủ loại quan lại, chỗ này có thể cho Hàn Nghệ không gian phát huy rất lớn, bèn hướng tới Thôi Nghĩa Huyền nói: - Thôi ái khanh, trong một tháng vừa qua, có thể nói là không thể bỏ qua công lao của Hàn Nghệ, trẫm hy vọng có thể thăng Hàn Nghệ làm Ngự Sử Trung Thừa, không biết ái khanh nghĩ như thế nào?
.Thôi Nghĩa Huyền có chút rất bất ngờ, không khỏi hơi sững sờ.
.Hứa Kính Tông lập tức đứng ra, nói: - Bệ hạ, hành động này vạn không được a!
.Hàn Nghệ nghe vậy thật muốn mỉm cười, lão nhân gia ngươi thật đúng là làm cho ta tan nát tâm can a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận