Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 414.2: Cảnh sát hoàng gia

.Hậu cung.
.Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Trị liền lập tức đến tẩm cung của Võ Mị Nương, hiện tại y đã không còn đến chỗ hoàng hậu nữa rồi. Đều trở mặt đến nước này, có đến cung chỉ có lúng túng.
.Đi vào trong phòng, Lý Trị liền kể lại hội nghị vừa rồi cho Võ Mỵ nương. Bây giờ đối tượng duy nhất y có thể thương lượng, cũng chỉ còn thừa lại Võ Mỵ Nương mà thôi. Ngoài cảm tình riêng không nói, bọn họ còn có lợi ích chính trị cộng đồng nữa.
.Võ Mị Nương nghe xong, trầm tư nửa ngày, nói: - Bệ hạ, nô tì thấy việc này có thể làm được.
.Lý Trị nghe giọng nói của nàng phi thường quả đoán, liền hỏi: - Lời ấy nghĩa là sao?
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ vẫn đang sầu lo chuyện Dân An cục nên về ai quản lý đúng không?
.Lý Trị gật gật đầu.
.- Vốn là những chuyện mà Dân An cục phải quản, hơn nửa đều đang do mười sáu Vệ phủ thi hành đúng không? Võ Mị Nương đột nhiên cầm lấy một cái cái chén, thả ở chính giữa, nói: - Cái chén này liền đại diện cho chức quyền phân ra từ mười sáu Vệ phủ đi. Nói xong, nang lại cầm bầu rượu lên đổ nửa chén rượu vào, lại nắm ấm trà đổ nửa chén trà vào. Vừa đảo quanh cái chén vừa nói: - Cái chén này vừa có thể chứa rượu, lại có thể chứa trà.- Nói xong nang lại đặt cái chén xuống trước mặt Lý Trị, nói:
.- Nhưng bất kể như thế nào, cái chén này trước sau vẫn thuộc về bệ hạ. Chỗ khác nhau chính là, vừa nãy nó chỉ là một cái chén không, hiện tại nó lại có cả trà và rượu rồi.
.Lý Trị nhìn chằm chằm vào cái chén trước mặt, lặng lẽ suy tư.
.Mười sáu Vệ phủ tự nhiên là do thiên tử trực tiếp quản hạt. Dân An cục xuất hiện, nhất định sẽ cướp đoạt một ít quyền lực từ mười sáu Vệ phủ. Thế nhưng Dân An cục không chỉ làm mội chuyện tuần tra, bắt tội phạm, phòng ngừa bạo động mà thôi. "bảo vệ bách tính, trợ giúp bách tính", nội dung của câu nói này có nghĩa rất rộng. Nghĩa là Hình bộ cung phải giao ra một ít quyền lực, huyện nha cung phải giao ra một ít quyền lực, bao gồm cả Lại bộ, Hộ bộ v.. v cũng phải giao ra một ít quyền lực. Chuyện này tương đương với việc đẩy mạnh việc phân tán quyền lực rồi.
.Nếu như Lý Trị có thể khống chế lại cái Dân An cục này, tương đương với việc có thể thu hồi lại một bộ phân quyền lực từ tam Tỉnh lục Bộ. Tam Tỉnh lục Bộ không phải chính là đại bản doanh của Trường Tôn Vô Kỵ sao?
.Đạo lý này, Lý Trị tất nhiên đã nghi ro rang, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ nói: - Trên danh nghĩa, thiên hạ đều là của trẫm, thế nhưng sự thực cũng không phải như vậy.
.Võ Mị Nương cười nói: - Vì lẽ đó bệ hạ cẩn phải nắm chặt lấy cái chén này, cái chén này mặc kệ đặt ở trong nhà ai, nó vẫn là cái chén của bệ hạ.
.Lý Trị liếc nhìn Võ Mị Nương, nói:
.- Ý nàng là bảo ta điều người từ mười sáu Vệ phủ đến Dân An cục à?
.Võ Mị Nương gật gật đầu.
.Lý Trị nói: - Vừa nãy trẫm cũng nghĩ tới việc này, thế nhưng hơn nửa số người của mười sáu Vệ phủ đều là võ quan. Để võ quan thống lĩnh Dân An cục, trẫm cũng có chút bận tâm.
.Võ Mị Nương nghĩ một hồi, lại nói: - Đã như vậy, sao không để Hàn Nghệ đến quản lý Dân An cục luôn. Bệ hạ không phải đang lo không có lý do gì đề bạt Hàn Nghệ sao, đây quả là một cái cơ hội tốt. Dân An cục này là do Hàn Nghệ nghĩ ra, như vậy nhất định phải dùng Hàn Nghệ đến quản, chuyện này đám đại thần cung không dễ dàng phản đối. Đã thế sao không đem chức quan của Dân An cục tăng lên tới ngũ phẩm, mượn cơ hội này thăng Hàn Nghệ làm Thông Quý.
.Lý Trị nghe thấy thế trong mắt sáng ngời, đây đúng là một cơ hội tốt để đề bạt Hàn Nghệ, thế nhưng lại lập tức lắc đầu nói:
.- Không được, không được, chức vị này Hàn Nghệ đảm nhiệm không nổi. Chức trách của Dân An cục là phải giữ gìn trật tự của thành Trường An, mà đám cao môn tử đệ kia, bình thường đã không it làm xằng làm bậy rồi. Hàn Nghệ lại xuất thân thấp hèn, căn bản là ép không nổi bọn chúng. Ngược lại có khi lại còn chọc phải phiền phức, làm không cẩn thận, còn có thể ra đại sự.
.Võ Mị Nương gật gật đầu, nói: - Bệ hạ nói thế cũng đúng. Chức trưởng quan của Dân An cục này, Hàn Nghệ đúng thật là làm không nổi. Nói xong, nang hơi hơi trầm ngâm chốc lát, liền hỏi:
.- Như vậy sao bệ hạ không để Trình Xử Lượng đảm nhiệm chức vị này?
.Lý Trị lại lắc đầu khoát tay nói: - Nàng có chỗ không biết, gã muội phu (em rể) này của trẫm lúc tuổi trẻ cũng là một phương bá chủ ở thành Trường An, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, mấy chuyện trộm gà bắt chó sợ là cũng làm không ít, bách tính nhắc đến gã đều tái mặt. Để gã bên cạnh phụ trợ, vậy còn có thể nói được, thế nhưng một khi để gã làm trưởng quan của Dân An cục, đó là quyết không thích hợp, không thích hợp.
.Võ Mị Nương cười nói: - Chuyện bệ hạ nói, nô tì cũng sớm có nghe thấy, nhưng điểm nô tì vừa ý ở gã cũng chính chỗ này. Vừa nãy bệ hạ cung nói rồi, trong thành Trường An khắp nơi đều có con cháu quý tộc, có chút công tử thế gia ngang ngược ngông cuồng, ức hiếp bách tính. Những người này loại quan viên bình thường la ép không nổi bọn họ, kể cả gặp phải một ít trưởng bối, sợ là cũng chỉ không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật. Vạn nhất xuất hiện tình huống như thế, như vậy bách tính chắc chắn sẽ mất đi lòng tin với Dân An cục này rồi. Thế nhưng người như Trình Xử Lượng lại bất đồng, gã vốn cũng là hạng người thích tranh đấu tàn nhẫn, gã chắc chắn sẽ không sợ đám công tử ca kia, ngược lại là những công tử kia mới phải sợ gã.
.Hơn nữa, trong mười sáu Vệ phủ có rất nhiều võ tướng đều là do những con cháu quý tộc này đảm nhiệm, trong đó có không ít người cũng sẽ không luyện binh đánh trận, hoàn toàn chính là dựa vào cha ông mới có thể vào được mười sáu Vệ phủ. Đám người này ở trong quân trái lại thành con sâu làm rầu nồi canh, bệ hạ sao không để cho bọn họ tới quản lý Dân An cục luôn. Trong ngày thường tuy rằng bọn họ vẫn làm xằng làm bậy, thế nhưng một khi trên lưng bọn họ có gánh vinh quang của hoàng gia, bọn họ chắc chắn sẽ lấy làm quang vinh. Hơn nữa giữ gìn trật tự, khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột, đây không phải chính là chuyện bọn họ thích làm nhất sao.
.Chủ ý này thật đúng là cực kỳ to gan nha.
.Để một đám ác thiếu chạy đi giữ gìn trật tự, chỉ vừa tưởng tượng liền cảm thấy khủng bố nha. Thế nhưng đây chính là Võ Mị Nương, lớn mật, quả cảm. Chuyện người khác không dám làm, nang liền dám làm.
.Lý Trị có chút sợ hãi, nói: - Chuyện này sao có thể thích hợp cơ chứ?
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ, chỉ bằng vào bọn họ khẳng định không được, không phải còn có những người như Hàn Nghệ sao. Tuy rằng chức trưởng quan Hàn Nghệ là làm không nổi, thế nhưng vẫn có thể nhờ vào đó để đề bạt hắn.
.Lý Trị sững sờ, nói: - Nàng vừa nói như thế, trẫm trái lại nhớ tới mấy người rồi.
.Võ Mị Nương nói: - Người nào?
.Lý Trị nói: - Nguyên Liệt Hổ, Độc Cô Vô Nguyệt, cùng với Trường Tôn Diên. Ba người này đều chơi cùng trẫm từ bé, trẫm hiểu rất rõ đám bọn hắn. Ba người bọn họ tuy rằng tính cách đều vô cùng cổ quái, thế nhưng đều là người rất chính trực. Nguyên Liệt Hổ thích bênh vực kẻ yếu, cực trọng tình cảm, hơn nữa cực kỳ dũng mãnh, từng đánh nhau với Trình Xử Lượng, ngoại trừ tiểu ma nữ nhà Tiêu gia kia ra, thì ai y cung không sợ. Còn Độc Cô Vô Nguyệt thì lại kế thừa ưu điểm của tổ tông Độc Cô Tín, trung nghĩa làm đầu, cực trọng khí tiết. Lại thêm địa vị của Độc Cô gia trong lòng bách tính Quan Trung, y cung là người vô cùng thích hợp. Mà Trường Tôn Diên sao, làm người xưa nay luôn tôn trọng pháp chế, tinh thông luật pháp Đại Đường, mọi việc chỉ cầu công chính.
.Võ Mị Nương nghe thấy thế liền gật đầu nói: - Nếu như vậy, nô tì cũng cảm thấy ba người bọn họ xác thực là ứng cử viên thượng giai, đặc biệt là Trường Tôn Diên. Nếu như Dân An cục thuộc Hình bộ cai quản, nhưng mà bên trong lại đều là người của mười sáu Vệ phủ, chuyện này sợ cũng không phải tốt lắm. Hơn nữa chắc chắn sẽ có đại thần đứng ra phản đối. Có thêm Trường Tôn Diên, trái lại có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
.- Vấn đề là ba người này còn chưa hẳn sẽ đồng ý ra làm quan, hơn nữa trẫm đối với việc để Trình Xử Lượng tới quản lý Dân An cục, trước sau vẫn có chút sầu lo, việc này còn phải tính từ từ từng bước đã.
.Lý Trị thở dài, nói: - Trẫm muốn xem tấu chương của Hàn Nghệ xong mới đưa ra quyết định được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận