Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 795.1: Đi hết.

.Nàng ta rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao Hàn Nghệ lại vội vã rời đi, trong phút chốc sắc mặt đỏ rực như ánh sáng mặt trời, có thể sắp vắt thành nước được, xấu hổ muốn chết
.Cmn! Không hổ là Võ Mị Nương, thực cmn hùng vĩ đồ sộ!
.Đừng thấy Hàn Nghệ đi rất gấp, nhưng trong lòng hắn cũng hơi thích, dù sao hắn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, mặc dù không có suy nghĩ gì, còn có chút sợ hãi, chạy nhanh như chớp, nhưng khi nhìn thấy phong cảnh này, khó tránh khỏi mừng thầm, đây là bản tính gốc rễ của đàn ông.
.Nhưng hắn không quay về ngõ Bắc vội, mà thuận đường đến trại huấn luyện, cũng không có chuyện gì, chỉ là đi xem mà thôi-
.- Nhanh lên! Nhanh lên! Các ngươi không nhanh là không còn cơm ăn đâu.
.Đến trại huấn luyện, chợt nghe thấy một tiếng gào thét thô lỗ.
.Nguyên Liệt Hổ cao hơn hai mét đứng trong thao trường, rướn cổ lên mà gào, một đám đệ tử trong trại huấn luyện đều đang rơi mồ hôi trên chướng ngại vật Hàn Nghệ đã tạo ra, trên mặt mỗi người đều căng ra, hoàn toàn không thấy một chút tươi cười.
.So với lúc bắt đầu, huấn luyện hiện giờ mới được thật sự gọi là huấn luyện ma quỷ.
.Càng nguy hiểm hơn nữa là, Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên xin nghỉ, bổ sung thêm Nguyên Liệt Hổ, Độc Cô Vô Nguyệt là bạo lực bên trong, bình thường nói rất ít, cũng sẽ không dễ dàng tranh đấu với người khác, nhưng nếu ngươi muốn gây chuyện với y, vậy thì ngươi xong rồi, mà Nguyên Liệt Hổ hơi tí là quát, một chút là khó chịu nổi trận lôi đình, dọa chết người khác, nếu so sánh, thì Độc Cô Vô Nguyệt đương nhiên tốt hơn.
.Bỏ qua tất cả không nói, Độc Cô Vô Nguyệt đứng ở đây là đẹp nhất.
.Hàn Nghệ lén lén lút lút đi qua sườn núi đến nha thự, không cần nghĩ cũng biết, hiện giờ những học viên này tức không thở ra được, lúc này lộ mặt chắc chắn không phải là điều sáng suốt.
.Khi mới bắt đầu, hắn không sao cả, hỏi tội tất cả những học viên, nhưng từ khi đi sâu vào huấn luyện, thái độ của hắn bắt đầu thay đổi, kết bạn với những học viên này, lợi dụng tinh thần quý tộc để lấy được sự tôn trọng của những học viên này, chẳng khác gì ân uy tịnh thi. Đây là biện pháp tốt mà hắn đã sớm định ra, hắn sẽ không ngốc đến nỗi biến những học viên này thành kẻ thù của mình, nếu những học viên này hận hắn thấu xương, đợi sau khi bọn họ tốt nghiệp, đến Dân An cục, Hàn Nghệ chắc chắn phải bỏ của chạy lấy người.
.Năm tên đầu sỏ của Dân An cục, bốn tên trong đó đều đến từ đại gia tộc cao nhất, duy chỉ có mình hắn xuất phát từ nông dân, nếu như không có người ủng hộ hắn, ba ngày chắc chắn phải cuốn gói chạy lấy người, kỳ thật những học viên này chính là hậu thuẫn kiên cố tương lai của Hàn Nghệ trong Dân An cục.
.Tổng kết lại, chính là không thể cõng tiếng xấu được!
.Đi vào nha thự, thấy Tưởng Tôn Diên đang ngồi cạnh bàn đá bên trái trong sân, trên bàn có một đống lớn tư liệu, y đang cầm một quyển trục, đọc vô cùng chăm chú, ngay cả Hàn Nghệ tới cũng không biết.
.Tên ngốc này! Hàn Nghệ chỉ có thể bất đắc dĩ hô: - Trưởng Tôn công tử.
.Trưởng Tôn Diên quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên vui mừng nói: - Hàn Nghệ!
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, ngồi xuống.
.Trưởng Tôn Diên vui vẻ nói: - Sao hôm nay ngươi lại tới đây?
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Theo lý mà nói, ta hẳn mỗi ngày đều phải tới.
.Trưởng Tôn Diên sửng sốt, lập tức xua tay cười nói: - Không sao, không sao, tuy rằng gần đây ngươi không thường đến, nhưng tinh thần quý tộc ngươi đề xuất lúc trước đều khiến những học viên này rất nghe lời, cũng không cần người khác đi quản.
.- Lý do gỡ tội này, ta thích!
.Hàn Nghệ tự giễu một câu, lại nói: - Đúng rồi, Trưởng Tôn công tử, ngươi đang đọc gì?
.Trưởng Tôn Diên ồ một tiếng, nói: - Đây là một số án lệ hình sự triều Tùy, ta mược đọc xem.
.Bởi vì Trưởng Tôn Vô Kỵ biên soạn và hiệu đính luật pháp, cho nên những quyển này y mượn được từ chỗ Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Hàn Nghệ ngơ ngẩn nói: - Triều Tùy?
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói: - Ngươi cũng nên hiểu rằng, "Đường luật" của Đại Đường chúng ta và "Khai Hoàng luật" của triều Tùy, thật ra là cùng một khung, hơn nữa án lệ của triều Tùy nhiều hơn Đại Đường, có trường hợp còn phức tạp hơn, ta cảm thấy những án lệ này rất có giá trị tham khảo.
.- Thì ra là thế!
.Hàn Nghệ cười nói: - Lấy cổ làm tham khảo, có thể biết nhiều hơn.
.Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: - Ngược lại không phải vì thế, trước kia ta nghiên cứu luật pháp, đều xem sách sử, thấy các hiền thần của các triều đại lịch sử sửa luật pháp thế nào, bọn họ suy tính cái gì, nhưng từ sau khi ra ngoài tìm hiểu dân chúng, ta mới hiểu được, luật pháp là dùng cho dân, đương nhiên phải làm cho dân, bởi vậy tham khảo những án lệ cụ thể này cũng giúp đỡ được một chút.
.Y từ nhỏ đã khá hướng nội và tự ti, nhưng từ sau lần y sáng lập khế ước quân tử thần thánh, mọi người đều rất tin tưởng y, bởi vậy y bắt đầu chuẩn bị hoàn thành giấc mở của mình, chính là một quốc gia pháp chế.
.Cũng bắt đầu từ lần trước, y cảm thấy mình và Hàn Nghệ khá có tiếng nói chung, đều có kiến giải sâu sắc với luật pháp, hôm nay không dễ gì gặp được Hàn Nghệ, kết quả là chủ động giới thiệu một vài án lệ, ép buộc Hàn Nghệ cùng thảo luận.
.Hàn Nghệ đối với luật pháp thì vô cùng hiểu rõ, không phải là luật pháp một quốc gia, luật pháp các quốc gia hắn đều biết, dù sao hắn cũng là một đạo tặc quốc tế, hiểu biết luật pháp các quốc gia là kiến thức cơ bản, có lợi cho việc hắn chạy trốn, phạm phải luật nào, chạy đến nước nào thì không phạm pháp nữa, hắn ở phương diện luật pháp vô cùng có kiến thức, cũng đưa cho Trưởng Tôn Diên không ít đề nghị, mặc dù một ít đến từ những kiến giải ở hiện đại, nhưng luật pháp luôn tiến bộ theo thời gian, mà không phải là thụt lùi.
.Trong lòng Trưởng Tôn Diên thông suốt, càng tán gẫu càng hăng say.
.- Hàn Nghệ!
.Chợt nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.
.Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Diên đồng thời quay đầu lại nhìn, thấy Nguyên Liệt Hổ bước nhanh đến. Trưởng Tôn Diên lập tức bất mãn nói: - Nguyên huynh, ngươi kinh sợ như vậy, làm sao vậy?
.- Không liên quan gì đến ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ bước nhanh đến, túm lấy tay Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, ngươi đi theo ta một chút.
.Rồi y lôi Hàn Nghệ ra ngoài.
.- Này này này!
.Trưởng Tôn Diên đang nói chuyện rất hứng khởi, nhưng y hiển nhiên không ngăn cản được tên mãng phu Nguyên Liệt Hổ này, thư sinh và lưu manh, vô cùng buồn bực.
.- Cô phụ... !
.- Đừng! bên ngoài ngươi vẫn kêu ta là Hàn Nghệ đi!
.Hàn Nghệ đau đầu nói.
.Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt buồn bực nói: - Sao ngươi lại tới đây?
.Hàn Nghệ khóc không ra nước mắt nói: - Ta là Hoàng gia Đặc phái sứ, tới đây không phải rất bình thường sao.
.Nguyên Liệt Hổ vội vàng nói: - Nhưng ngươi và cô cô ta hiện giờ đang trong tân hôn mặn nồng, hẳn giờ ngươi đang ở nhà cùng cô cô mới đúng, bằng không tới nơi này làm gì?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Ồ, té ra ngươi tới đây, chính là giúp ta tiết kiệm thời gian ở cùng cô cô ngươi à?
.- Bằng không ngươi nghĩ thế nào? Nguyên Liệt Hổ nói.
.Đứa cháu họ này thật sự tri kỷ mà! Hàn Nghệ cảm động nói: - Ngươi thật đúng là chí công không vô tư!
.Nguyên Liệt Hổ chợt thấy lời này có chút không ổn, ngượng ngùng cười nói: - Chính là những tên tiểu tử thối đó, ta quyết định sẽ dạy dỗ bọn chúng, ngươi nhanh về với cô cô đi. Đi đi đi, ta đưa ngươi ra ngoài.
.Y liền đẩy Hàn Nghệ ra ngoài.
.- Này này này, ta với Trưởng Tôn công tử còn chưa nói chuyện xong.
.- Một đại mỹ nhân như cô cô ta ngồi ở nhà, người lại còn bày đặt không ngồi tán gẫu, chạy đến tìm tên mập Trưởng Tôn nói chuyện, ngươi thật sự quá kỳ quái.
.Hàn Nghệ ngẫm lại cũng đúng, vì thế nói: - Được! Ngươi đã nói như vậy, xem ra ta không thể không đi rồi, nói cách khác, ngươi đang nghi ngờ giới tính của ta.
.Cứ như vậy, Hàn Nghệ được Nguyên Liệt Hổ đẩy ra ngoài.
.Cửa lớn vừa đóng lại, Nguyên Liệt Hổ ngoắc tay, ngây ngô nói: - Mau đi đi! Mau đi đi!
.Hàn Nghệ thấy Nguyên Liệt Hổ đứng phía sau cửa, giống như phạm nhân trong chốn lao tù, lập tức dở khóc dở cười, sống ở hai đời, chưa từng thấy tù nhân vui vẻ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận