Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 904.1: Bụng hắc hổ

.Nụ hôn này mặc dù chỉ là lướt qua, nhưng cũng khiến tình cảm hai người thăng hoa, hai người chơi đùa dọc theo bờ cỏ, vô cùng vui vẻ.
.- Hàn Nghệ, nghe nói hiện giờ có rất nhiều người muốn đối phó với chàng? Dương Phi Tuyết đột nhiên hỏi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Cha nàng nói à?
.- Thật ra cha ta chưa nói gì, nhưng đều viết hết lên mặt
.- Con người không ghen tị thì là tầm thường, đây đều do ta gieo gió gặt bão, không trách ai được.
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài.
.Dương Phi Tuyết lườm hắn một cái, bỗng nhiên nhìn về phía bên trái.
.Hàn Nghệ nghiêng đầu nhìn, thấy cách đó không xa có một lão bá ngồi bên bờ ruộng.
.Dương Phi Tuyết ồ lên một tiếng: - Lão bá bá kia ngồi ở đó làm gì vậy?
.- Đến hỏi rồi sẽ biết.
.- Được chứ, chúng ta đâu có quen ông ta.
.- Trước lạ sau quen, giao lưu là kỹ năng vĩ đại nhất của nhân loại.
.Hàn Nghệ cười, đi tới chỗ lão bá kia, thật ra trong lòng hắn cũng hiếu kỳ, bình thường hắn đều thích qua hỏi một chút, bởi vì hắn rất thích sự giao lưu giữa những người xa lạ, chuyện này sẽ giúp hắn học được rất nhiều. Dương Phi Tuyết sợ hãi đi phía sau hắn.
.Hai người tới bên cạnh lão bá kia, Hàn Nghệ cười nói: - Lão bá!
.Lão bá đó xoay người lại, thấy một đôi tuấn nam mỹ nữ đứng trước mặt mình, lại thấy Dương Phi Tuyết ăn mặc lộng lẫy, có chút bất an, vội hỏi: - Công tử gọi lão hủ có chuyện gì?
.- Ồ, chúng ta vừa đi ngang qua đây, thấy lão bá một mình ngồi ở nơi này, nên muốn tới hỏi một chút, có chỗ nào cần giúp không? Hàn Nghệ mỉm cười nói.
.Lão bá kia nghe thấy nhẹ nhàng thở ra, nói: - Hai vị thật sự là người tốt, lão hủ không có chuyện gì đâu, không cần giúp đỡ.
.Dương Phi Tuyết quay đầu, hiếu kỳ nói: - Mùa lúa mạch năm nay đã thu hoạch, hiện giờ cũng không phải là mùa cày, không biết lão bá bá một mình ngồi đây làm gì?
.Lão bá kia thấy hai người bọn họ không giống người xấu, thấp thỏm trong lòng giảm xuống, hì hì nói:
.- Lão hủ muốn đến xem thế nào.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, cười nói: - Ta hiểu rồi, mảnh ruộng này chính là bảo bối nhà lão bá, giống như ngọc ngà châu báu, lúc không có chuyện gì làm thì muốn đến xem một chút, trong lòng cũng thoải mái hơn.
.Lão bá ấy sửng sốt một chút, ha hả nói: - Công tử thật sự là thông minh, chính là ý này, mùa đông hàng năm, lúc lão hủ không có chuyện gì làm liền ngồi yên ở đây, nhìn vài mẫu đất, trong lòng cũng an tâm hơn.
.Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói: - Sao chàng biết?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì đây là chuyện thường tình của con người, ta đây rảnh rỗi liền tới thăm nàng.
.Dương Phi Tuyết sửng sốt, lập tức phản ứng lại, hai má lập tức ửng đỏ, trong lòng vừa vui vừa thẹn, lườm Hàn Nghệ một cái, nói: - Chàng thật xấu xa, không ngờ lại so sánh ta với ruộng.
.- Là bảo bối đấy!
.Hàn Nghệ sửa lại cách nói của nàng.
.Dương Phi Tuyết trong lòng ngọt ngào, lại thấy lão bá ngơ ngác nhìn hai bọn họ, khuôn mặt lại càng đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, ngoảnh mặt sang một bên.
.Hàn Nghệ cười ha ha, ngồi xổm xuống, nói với lão bá: - Lão bá! Nghe nói năm nay là một vụ mùa bội thu!
.Lão bá kia cười hề hề, nói: - Đúng vậy! Mấy năm gần đây, mưa thuận gió hòa, nông phu chúng ta cũng sống khá giả hơn!
.Hàn Nghệ cười nói: - Mấy mùa thu hoạch mấy năm gần đây, nhà nhà đều có lương thực dư, cuộc sống nhất định cũng khá giả hơn.
.- Thật ra cũng không được thế. Lão bá liên tục xua tay, nói: - Hiện giờ giá lương thực thấp như vậy, lương thực cũng bán không được bao nhiêu tiền, còn không bằng trữ lại để mình ăn, nhưng lương thực có nhiều hơn nữa thì cũng chỉ no bụng, sẽ không bị đói, thật ra lão hủ cũng đã rất thỏa mãn.
.Dương Phi Tuyết a một tiếng, - Không ngờ vụ mùa bội thu cũng không sống tốt được.
.Lão bá kia cười ha hả nói: - Chuyện này đối với chúng ta mà nói đã xem như sống tốt rồi, lúc trước Quan Trung đại hạn, phạm vi trăm dặm còn không tìm thấy một hạt cơm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng chỉ là ăn no còn chưa được, lão bá không nghĩ cách sống tốt hơn sao?
.- Sao lại chưa từng.
.Lão bá có phần đắc ý nói: - Đầu năm nay con dâu lão hủ nuôi mấy con gà con vịt, còn may mấy bộ quần áo, lễ mừng năm mới không lo không có thịt ăn, áo mới để mặc.
.- Thì ra là thế. Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.Ba người tán gẫu một lát, lão bá liền đứng dậy trở về.
.Dương Phi Tuyết nhìn lão bá chậm rì rì đi trên con đường nhỏ dọc theo bờ ruộng, cười một tiếng, nói: - Ta nghĩ đây chính là người biết đủ thì vui.
.- Nhưng người biết đủ là vui chưa chắc đã là tốt.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở dài, cười nói với Dương Phi Tuyết: - Chúng ta cũng về thôi.
.Dương Phi Tuyết gật đầu.
.Sau khi đưa Dương Phi Tuyết về đến nhà, Hàn Nghệ vẫn chưa trở về, mà ngồi xe tới trại huấn luyện. Từ lúc cạnh tranh sĩ thứ bùng nổ cho đến nay, hắn chưa từng tới trại huấn luyện, nhưng vì tính đặc thù của học viên, hắn nhất định phải đến nói chuyện với bọn họ một chút, dù sao những học viên này đối với hắn cũng vô cùng quan trọng, hắn không muốn quan hệ giữa mình với bọn họ quá căng thẳng, hơn nữa nói chuyện với họ cũng chính là nghỉ ngơi.
.Vào trong trại huấn luyện, vừa mới là giờ ăn cơm, trên bãi tập vắng tanh.
.Nhưng Hàn Nghệ chân trước vừa mới bước vào cửa chính nha thự, thì một quyền phong đánh úp tới.
.Đclmm! Ta trốn!
.Lại là một cước đá tới.
.Ta lại trốn!
.Soàn soạt!
.Hàn Nghệ vô cùng tự nhiên di chuyển, sau khi nhảy một cái, đắc ý nói: - Coi ta không biết võ sao?
.- Thật sao?
.Sau đó là một tiếng cười lạnh, Độc Cô Vô Nguyệt từ cửa bước ra.
.Y còn chưa sử dụng lực, mà mình đã dùng hết toàn lực! Hàn Nghệ ngoài miệng kiêu ngạo, nhưng trong lòng rất hiểu rõ, cẩn thận nói: - Không biết Độc Cô công tử có ý gì?
.Mắt lạnh của Độc Cô Vô Nguyệt nhìn Hàn Nghệ, y nói: - Ngươi dám nói chuyện đó không phải do ngươi thao túng phía sau không?
.- Ta hoàn toàn nghe không hiểu ngươi đang nói gì?
.Hàn Nghệ nói bằng vẻ mặt ngây thơ.
.- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
.Ánh sáng lạnh trong mắt Độc Cô Vô Nguyệt chợt lóe, khi y đang định tiến lên, bỗng nhiên một bóng hình cực lớn từ phía sau nhào tới, ôm chặt lấy Độc Cô Vô Nguyệt.- Cô Hàn Nghệ, ngươi chạy mau.
.Không phải Nguyên Liệt Hổ thì là ai.
.Hàn Nghệ ngẩn người, ta chạy đi đâu được?
.Độc Cô Vô Nguyệt nghiêng đầu nhìn, tức giận nói: - Tên khôn khiếp này, mau buông ta ra.
.- Nếu ta thả ngươi, ngươi lại đánh Hàn Nghệ, Hàn Nghệ không đánh được, đánh không nổi.
.Nguyên Liệt Hổ cười hắc hắc, ôm Độc Cô Vô Nguyệt lại còn hơi hơi đung đưa.
.Tình huống gì thế này?
.Hàn Nghệ cảm thấy bọn họ cực kỳ giống một đôi người yêu đang ân ái, Độc Cô Vô Nguyệt khuynh quốc khuynh thành phối hợp với Nguyên Liệt Hổ cao lớn uy mãnh, đây quả thật là phiên bản nam nam của "người đẹp và quái vật", da gà lập tức rơi đầy xuống đất.
.- Hàn Nghệ, ngươi còn không mau chạy!
.Nguyên Liệt Hổ kích động hô.
.Ta chạy con em ngươi đấy, ngươi rõ ràng mượn ta để sàm sỡ người khác, còn khốn kiếp hơn cả cha ngươi. Hàn Nghệ khinh bỉ loại hình vi này của Nguyên Liệt Hổ, hiếu kỳ nói: - Ngươi thật sự hy vọng ta chạy sao?
.Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Độc Cô Vô Nguyệt đỏ ửng, lại càng thêm kiều diễm, y hoảng hốt nhìn Hàn Nghệ.
.- Khốn khiếp!
.Độc Cô Vô Nguyệt không thể nhịn được nữa, khuỷu tay phải thúc về phía sau một cái, vừa lúc đánh vào dưới nách của Nguyên Liệt Hổ.
.- A!
.Nguyên Liệt Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, tròng mắt như sắp rơi ra, cảm thấy tay phải mình đau nhừ.
.Độc Cô Vô Nguyệt liền thuận thế cầm lấy cánh tay phải của Nguyên Liệt Hổ, ném qua vai. Nguyên Liệt Hổ cao hai mét giống như cái compa, xẹt qua hơn nửa trên không trung, rơi thật mạnh xuống đất.
.Bịch một tiếng, đất cát hình cây nấm bay mịt mù.
.Thật tàn bạo!
.Hàn Nghệ sợ tới mức lấy tay che mắt mình, trong lòng rất sợ hãi.
.- Khụ khụ khụ!
.Nguyên Liệt Hổ ho khan một tràng, một tay che ngực, một tay chỉ vào Độc Cô Vô Nguyệt, - Vô Nguyệt, ngươi thật là ác độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận