Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1060: Bạo lực hợp lý

.Nhưng bất kể như thế nào, buổi lễ tốt nghiệp lần này tuyệt đối là vô cùng thành công, mỗi một chi tiết đều hết sức hoàn mỹ, đến ngay cả tiệc đứng mới đầu bị bài xích cũng dần dần nhận được đánh giá tốt của mọi người, tuy nói tiệc đứng không thể uống rượu thoải mái, cả buổi lễ tốt nghiệp, không có một người nào uống say, đây cũng là nguyên nhân Hàn Nghệ làm tiệc đứng, hắn lo cảnh sát hoàng gia uống nhiều rồi sẽ lộ nguyên hình thì thật xấu hổ, nhưng tiệc đứng tiện cho mọi người giao lưu, mọi người có thể bưng chén rượu đi xung quanh tìm người uống rượu xì hơi, bầu không khí hết sức hòa hợp.
.Cho dù là những học trò hàn môn như Ngôn Hào cũng dần dần cởi mở, các học viên tụ tập lại với nhau, nói chuyện tán gẫu, nói xấu nhau với phụ huynh của nhau, chọc phá lẫn nhau.
.Cho đến sau cùng đều hết sức hoàn mỹ.
.Đến lúc xế chiều, khách quý đã ra về rồi, nhưng toàn bộ học viên của trại huấn luyện đều ở lại, bởi vì lần ra đi này, là biểu thị bọn họ đã hoàn toàn cáo biệt trại huấn luyện. Dù sao cũng ba năm a, bởi vậy bọn họ hy vọng có thể ở đây ngủ thêm một đêm nữa.
.Hàn Nghệ cũng cho phép.
.Mọi người cũng đã quay về phòng ngủ trò chuyện.
.Còn Hàn Nghệ và đám người Vi Đãi Giới, Độc Cô Vô Nguyệt, Trình Xử Lượng thì vào bên trong quan thự mở một cuộc họp, đây là lần đầu trưởng quan của Cục Dân An hiện tại tề tựu đông đủ.
.Mặc dù toàn bộ học viên của trại huấn luyện đã tốt nghiệp, nhưng không có nghĩa là bọn họ liền lập tức đến Cục Dân An nhậm chức, việc này còn liên quan đến rất nhiều bàn giao công việc, hơn nữa cũng sắp đến cuối năm rồi, bởi vậy Hàn Nghệ lùi việc nhậm chức của bọn họ sang năm sau.
.Còn trong thời gian này, Trình Xử Lượng phụ trách bàn giao công việc của quân đội và cảnh sát hoàng gia, một khi cảnh sát hoàng gia nhậm chức, vậy thì tuần tốt trong thành sẽ hủy bỏ toàn bộ, binh lính chỉ phụ trách thành phòng, ngoài ra bộ phận tiêu phòng1 cũng là cảnh sát hoàng gia làm chính, ở phương diện này, binh lính nhất định phải phối hợp vô điều kiện với cảnh sát hoàng gia, nhưng mà, lỡ như xảy ra chiến tranh, cảnh sát hoàng gia sẽ chịu sự điều phái của quân đội, nhưng thời bình trị an trong thành, quân đội sẽ lấy cảnh sát hoàng gia làm chủ. (1: phòng cháy chữa cháy)
.Giao tiếp với quân đội là chuyện phiền phức nhất.
.Còn Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn, Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ, Trưởng Tôn Diên thì phụ trách bàn giao công việc ở các huyện thành khu vực kinh kỳ, sau này quan phủ chỉ phụ trách phương diện hành chính, không có chức trách tư pháp nữa, bộ phận này đều là do cảnh sát hoàng gia phụ trách.
.Còn về phần Hàn Nghệ, đương nhiên chính là đưa ra chủ ý, hắn là Hoàng gia đặc phái sứ, chứ không phải Tổng cảnh ti, hắn dự tính sau lễ tốt nghiệp sẽ cho mình một kỳ nghỉ ngắn, khoảng thời gian này hắn bận bù đầu, ngay cả Tiêu Vô Y cũng không thể ở bên cạnh, phải biết rằng hắn không chỉ có một nữ nhân.
.Cho đến canh hai, Hàn Nghệ mới về đến Tiêu phủ.
.- Hừ!
.Tiêu Vô Y dùng một từ để đón tiếp Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội đi tới, ngồi bên cạnh Tiêu Vô Y, nói: - Phu nhân, nàng đừng có mắc lừa Uất Trì Tu Tịch bọn họ, rõ ràng là bọn họ đang trả thù ta trước đây chỉnh bọn họ, muốn gây xích mích quan hệ của phu thê chúng ta, huống hồ ta nấu ăn giặt đồ cho nàng, đối với ta mà nói đó là một niềm hạnh phúc, nàng nên cảm thấy vui vẻ, chứ không phải tức giận.
.- Ta không nói chuyện này. Tiêu Vô Y lạnh lùng đáp lại.
.Hàn Nghệ biết mà còn hỏi: - Vậy nàng tức giận vì chuyện gì?
.Tiêu Vô Y liếc mắt lườm, nói: - Chàng đừng có giả ngây giả ngốc, chàng còn không biết?
.Hàn Nghệ dựa người ra sau, nằm trên giường, cười nói: - Nàng muốn nói chuyện nữ cảnh sát hoàng gia chứ gì.
.Tiêu Vô Y không lên tiếng, xem như đã mặc nhận.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: - Ta thật không ngờ nàng sẽ làm thật, còn chạy đi nói với hoàng hậu nữa.
.- Đương nhiên là nghiêm túc. Tiêu Vô Y nói: - Lẽ nào chàng không cảm thấy ta còn thích hợp làm cảnh sát hoàng gia hơn chàng sao, trước đây ta đã luôn hành hiệp trượng nghĩa, phù nhược sừ cường, còn mấy tên khốn khiếp Uất Trì Tu Tịch, Vi Phương bọn họ trước đây đều là ác nhân bị ta giáo huấn, bây giờ bọn họ đều làm cảnh sát hoàng gia, chàng nói ta có thể dễ chịu sao.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ví dụ như trói người ta lên cây đánh sao?
.- Đó là ta dương thiện trừng ác. Tiêu Vô Y hết sức nghiêm túc cải chính.
.Hàn Nghệ cười khan nói: - Đúng đúng đúng, dương thiện trừng phạt ác. Nhưng nên biết, đây là một suy nghĩ hết sức to gan.
.Tiêu Vô Y nói: - Tuy là nói vậy, nhưng ta nghĩ chuyện này to gan đến mấy cũng không làm người ta chấn kinh bằng chàng làm Tể tướng.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nàng đừng cứ lấy ta ra so sánh được không, làm như ta yếu lắm vậy, tổn thương lòng tự trọng quá rồi, vị trí Tể tướng của ta cũng là lấy tính mạng ra để có được.
.Tiêu Vô Y giải thích: - Sao ta lại làm tổn thương lòng tự trọng của chàng, ta vẫn luôn tin rằng chàng có thể lên làm Tể tướng, nếu không trước đây ta cũng sẽ không ủng hộ chàng đến Trường An, chỉ là không ngờ rằng lại nhanh như vậy thôi, vậy vậy ta cũng chỉ kém hơn chàng một chút xíu như vậy, bởi vậy ta làm một Tổng cảnh ti, vậy không phải cũng hợp tình hợp lý sao.
.Tương đối hợp tình hợp lý a! Hàn Nghệ cười, đúng là quá mức tự tin, nói: - Nói như vậy, nàng thật sự muốn làm cảnh sát hoàng gia?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu.
.- Tại sao? Trước đây cũng không nghe nàng nói đến, ta thấy là nàng nhất thời kích động thôi! Hàn Nghệ cười nói.
.Tiêu Vô Y thoáng chần chừ một chút, mới nói: - Không giấu chàng, lúc đầu quả thực là ta nhất thời kích động, bản thân cũng không nghiêm túc, nhưng khi ta bình tĩnh suy nghĩ lại, phát hiện cảnh sát hoàng gia này rất thích hợp với ta, trước đây ta dương thiện trừng phạt ác, đều bị người khác coi là gây chuyện thị phi, nếu ta là Tổng cảnh ti, thì đó là dương thiện trừng phạt ác, có đúng không?
.Đưa bạo lực trở nên hợp lý, thông minh a, không hổ là nữ nhân của ta! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Chỉ có như thế sao?
.Nghĩ bụng, nếu nàng nghĩ như vậy thì để nàng làm Tổng cảnh ti, không phải là Trường An đại loạn à!
.- Cũng không phải chỉ vì như vậy, ngoài ra Đang nói, Tiêu Vô Y bỗng nhiên mặt đỏ bừng, ngập ngừng, giống như có bí mật khó nói.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Ngoài ra gì? Phu thê chúng ta còn có gì không thể nói sao?
.- Ta nói chàng đừng có cười ta.
.- Tuyệt đối sẽ không.
.Tiêu Vô Y mới nói: - Thông thường nữ nhân sau khi thành gia, phải ở nhà tương phu giáo tử2, thì thì ta thực sự không có thiên phú về phương diện này, ta cũng không làm tốt những việc này, nhưng nữ nhân không làm những việc đó thì cũng chẳng có việc gì để làm, còn chàng thì lại bận rộn công vụ, cho dù là lúc nghỉ thì chàng cũng phải đi thăm Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết, ta chỉ có thể một mình ở nhà phòng không đơn chiếc. Nói đến đây, hốc mắt nàng đỏ lên, nghẹn ngào, ánh mắt lại len lén liếc sang Hàn Nghệ. (2: chăm sóc, giúp đỡ chồng, dạy dỗ con cái)
.Ô đệt! Không phải chứ, lần này ta thật sự không thoát thân được, nếu như ta không ủng hộ nàng, thế nào nàng cũng ép ta chia tay với Mẫu Đơn, nàng trở nên thông minh như vậy từ khi nào rồi. Hàn Nghệ rầu rĩ, hắn rất hối hận vì đã lắm mồm nói thêm câu kia, gật đầu nói: - Ừm thật ra ta ủng hộ nàng a!
.Tiêu Vô Y khóe miệng nhếch lên, nói: - Chàng còn không cho hoàng hậu nhắc đến, chàng đây là ủng hộ ta?
.- Nàng thực sự hiểu lầm ta rồi. Ta không để hoàng hậu nói ra, thật ra chính là ủng hộ nàng. Không phải ta đã nói rồi sao, về việc công, phu thê chúng ta không can thiệp lẫn nhau, thế nào gọi là không can thiệp lẫn nhau, chính là bất luận nàng làm gì, ta cũng không có quyền can thiệp, vậy cũng chính là nói ta không thể phản đối, đó không phải là ủng hộ sao. Hàn Nghệ nghĩ bụng, may mà lúc đó ta đã lưu thủ, nếu không thì phiền phức rồi.
.Tiêu Vô Y chớp mắt, hừ nói:
.- Chàng đừng hòng khua môi múa mép trước mặt ta, ta không tin chàng đâu, nếu chàng đã muốn ủng hộ ta, tại sao không đứng ra nói ủng hộ ta, còn dùng cái gì mà không can thiệp lẫn nhau để che che đậy đậy, dựa vào tài ăn nói của chàng, muốn thuyết phục hoàng hậu, ta thấy cũng chẳng phải chuyện khó.
.Nàng cũng đánh giá ta quá cao rồi. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Thật ra ta đây cũng là đang ủng hộ nàng, ta dám cam đoan với nàng, nếu chuyện này ta lên tiếng thì nhất định không thể thành.
.Tiêu Vô Y hồ nghi nhìn hắn.- Tại sao?
.Hàn Nghệ thở dài: - Nàng cũng biết danh tiếng của phu quân ta ở trong truyền không phải là quá tốt, người ta đắc tội cũng cực kỳ nhiều, một khi ta lên tiếng thì sẽ chỉ dẫn đến càng nhiều người phản đối hơn. Hơn nữa chuyện này tương đối đặc biệt, có dính dáng đến quyền lực của nam nhân, mà ta cũng là nam nhân, nếu như ta giúp nữ nhân, thì nhất định là ta ở vào thế xấu tuyệt đối, trên căn bản là không thể thành công.
.Tiêu Vô Y nghe thấy thực sự cũng hơi có lý, đây là sự đối kháng mới, không có nam nhân nào lại đứng về bên nữ nhân, một mình Hàn Nghệ cũng không lật nổi trời, có vẻ hơi thất vọng, nói: - Ý của chàng là, chuyện này không thể thành?
.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng không phải vậy, nàng đi tìm hoàng hậu chính là một lựa chọn thông minh, nhưng vấn đề là nàng du thuyết hoàng hậu như thế nào?
.Tiêu Vô Y lập tức đem chuyện nàng du thuyết hoàng hậu như thế nào nói cho Hàn Nghệ nghe.
.- Thông minh!
.Hàn Nghệ hùng hồn khen một câu, thuận thế ôm Tiêu Vô Y vào lòng, không đợi Tiêu Vô Y phản ứng lại, liền nói: - Đây là cách duy nhất.
.Trong mắt Tiêu Vô Y một vẻ vui mừng, nằm trong lòng Hàn Nghệ, kích động nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đạo lý rất đơn giản, nữ nhân làm cảnh sát hoàng gia, người phản đối chắc chắn là nam nhân, bởi vì nam nhân tuyệt đối không chịu bị nữ nhân quản chế. Vậy nhưng, hiện tại nam nhân là đương quyền, nếu như nàng muốn dùng nữ nhân để đối kháng nam nhân thì chắc chắn là thất bại, không thể nào thành công, bởi vậy nàng tuyệt đối không thể gây ra sự đối kháng giữa nam nhân và nữ nhân, như vậy tuyệt đối sẽ là thảm bại mà về. Vậy thì phải tìm một lý do né tránh nam nữ. Tại sao phải có nữ cảnh sát hoàng gia, không phải để tranh đoạt quyền lực của nam nhân, cũng không phải để cho nữ nhân chứng minh gì đó, lại càng không phải muốn quản thúc nam nhân, mặc dù nàng chắc chắn phải quản, nhưng nhất định không thể nói như vậy, thành lập tổ chức nữ cảnh sát hoàng gia, mục đích duy nhất chính là đại diện bệ hạ và hoàng hậu bảo vệ con dân của bệ hạ và hoàng hậu không bị tổn hại tốt hơn nữa, bù đắp chỗ thiếu hụt của cảnh sát hoàng gia hiện tại, phối hợp với bọn họ quản lý tốt trị an của Trường An. Chứ không phải giật dây nữ nhân làm một số chuyện trái với thế tục. Nếu như tương lai thật sự có nữ cảnh sát hoàng gia, vậy thì nữ cảnh sát hoàng gia nhất định không thể đại diện cho nữ nhân, chỉ có thể đại diện cho bệ hạ và hoàng hậu, đại diện cho quốc gia, phải được coi là một quần thể đặc thù, cũng giống như di nãi nãi của nàng, bà ấy chỉ là chinh chiến vì nước, đây là chức trách của mỗi một con dân, không phải bà ấy chứng minh nữ nhân cũng có thể lên chiến trường, điểm này nhất định phải phân chia rõ ràng.
.Tiêu Vô Y nghe vậy, lòng lại tràn trề hy vọng, nói: - Ý của chàng là, chuyện này vẫn có hy vọng?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nếu hoàng hậu đã muốn hỏi kiến nghị của ta, có thể thấy hoàng hậu đã động lòng rồi, chuyện này cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể làm được, nhưng có thể thành hay không thì phải xem quyết tâm của hoàng hậu lớn chừng nào. Nhưng nàng phải biết điểm dừng, dù sao thì kẻ thù của nàng cũng quá nhiều, nếu nàng biểu hiện quá mức vội vàng, vậy thì người phản đối sẽ càng nhiều hơn.
.- Hừm?
.Tiêu Vô Y nhìn Hàn Nghệ uy hiếp.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Ý của ta là, ai cũng điều biết nàng sẽ dương thiện trừng ác, nàng là người chính nghĩa, nhưng rất nhiều người đều là phần tử phạm tội tà ác, mà những người này lại đang nắm giữ quyền lực, cho nên chuyện này nàng không thể tham dự vào quá nhiều.
.- Như vậy còn được.
.Tiêu Vô Y rất hài lòng với câu trả lời của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ khẽ thở phào trong lòng, sau đó lại nói: - Chuyện này dừng lại ở đây, tất cả đều dựa vào bản thân hoàng hậu cân nhắc, nhưng với sự hiểu biết của ta về hoàng hậu, cũng có thể người sẽ thử.
.Tiêu Vô Y nghe vậy ánh mắt lóe lên, dường như đã nhìn thấy một tia hy vọng.
.Hàn Nghệ thừa dịp bất ngờ hôn lên môi nàng, cười hì hì nói: - Nàng xem, ta giúp nàng phân tích thấu triệt như vậy, nàng nên báo đáp ta thế nào. Hai bàn tay to lại bắt đầu lần mò trên người Tiêu Vô Y.
.Đây là một tín hiệu hết sức mãnh liệt.
.Tiêu Vô Y túm mạnh hai tay hắn, sau đó ngồi dậy.
.Hàn Nghệ vội vàng nói: - Nàng sẽ không qua cầu rút ván đấy chứ!
.- Phì! Tiêu Vô Y suýt nữa đã phì cười ra tiếng, nói: - Cả người hôi hám, nhanh đi tắm đi.
.- Cái này có thể chấp nhận! Hàn Nghệ cười ha hả, lại nháy mắt dụ dỗ nói: - Hay là cùng tắm?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Đợi đến khi ta lên làm Tổng cảnh ti rồi hãy nói!
.- Không phải chứ, vậy há chẳng phải là diêu diêu vô vọng rồi sao.
.- Diêu diêu vô vọng? Lúc nãy chàng nói đều là lừa ta?
.- Ặc, ta đi tắm trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận