Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 801: Ngươi nên cảm tạ ta..

.Đừng nhìn gần đây bọn người Lý Nghĩa Phủ nhảy nhót lợi hại, nhìn như là không ai bì nổi, nhưng kỳ thật trong lòng bọn họ cũng phải tính toán cẩn thận, nói một ngàn phải nghĩ một vạn, mấy người bọn họ gộp chung một chỗ cũng không bằng một đầu ngón tay của Trưởng Tôn Vô Kỵ, không có Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ cần dùng hai ngón tay là đã niết chết được bọn họ rồi, một khi thua, Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên sẽ không trả thù hoàng đế, nhất định sẽ tìm bọn họ để tính sổ rồi, vậy thì lúc đó bọn họ chỉ có con đường chết.
.Sức nóng của vụ án Phòng Di Ái này còn chưa hoàn toàn tan hết, nói không sợ đó là nói dối.
.Vậy nên làm sao bây giờ?
.Họ lại không có năng lực để lật đổ Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ có Lý Trị mới có khả năng này, bởi vậy lúc này trong lòng bọn họ nóng lửa đốt, cũng có thể nói là muốn đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, đối với bọn họ, có thể nói là không thành công cũng thành nhân, chứ không có lựa chọn thứ ba nữa.
.Cho nên bọn họ mới tìm tới Hàn Nghệ, quyết tâm muốn giật dây Lý Trị quyết chiến với Trưởng Tôn Vô Kỵ, cứ kéo dài nữa sẽ cực kỳ bất lợi với bọn họ, Hoàng đế không mở miệng vàng ra, thì bọn họ cũng không chơi nổi nữa, lý luận trị quốc, bọn họ không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, uy vọng, chức quan cũng không cao bằng Trưởng Tôn Vô Kỵ, bọn họ gặp phải bình cảnh hiện giờ, muốn làm thế nào mới có thể tiếp tục kiến công lập nghiệp, cách duy nhất là phải đi một bước thật dài.
.- Đặc phái sứ, ngươi đáp ứng chứ?
.Lý Nghĩa Phủ có chút không dám tin nha!
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ, cho dù hiện tại bọn họ không làm như vậy, thì Võ Mị Nương cũng sẽ ám chỉ bọn họ làm vậy thôi, trận chiến này đã không thể né tránh nữa rồi, vậy thì còn không bằng thuận nước đẩy thuyền, vì thế hắn nói:
.- Ta đây mà phán đối thì khác gì heo đâu, nếu Quốc cữu công muốn giết, thì người chết đầu tiên nhất định là ta. Ta đã sớm muốn nói với các vị những lời này rồi, nhưng ta vẫn ít kinh nghiệm, nào dám đàm luận chuyện triều chính với các vị tiền bối đâu, không nói dối ngài, ta phải dùng chuyện mua bán để che dấu nỗi sợ hãi đấy.
.Lý Nghĩa Phủ thấy Hàn Nghệ không giống như đang nói dối, hơn nữa Hàn Nghệ cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức ở đây nói một đàng rồi lại chạy tới chỗ Lý Trị nói một nẻo đâu, điều này nghĩa là, muốn phản đối thì hiện tại đã phản đối rồi, bọn Lý Nghĩa Phủ cũng không có cách nào cả. Nên không khỏi vui mừng quá đối: - Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.
.Bốn người này ngồi trong đình đài bàn bạc một canh giờ, thương lượng xem nên giật giây Lý Trị khai chiến như thế nào.
.Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Nghệ họp cùng bọn họ, trên cơ bản đều là gật đầu tán thành, mặc dù kết quả thương lượng của bọn họ có chút buồn cười, đã đi đến một bước này, không có gì không thể nói được nữa, chỉ có thể bước về phía trước thôi.
.Sau khi xuống núi, đám người Lý Nghĩa Phủ lập tức trở về, Hàn Nghệ ngược lại không vội vã rời đi, hắn đứng dưới sườn núi, lấy tay chà xát mặt, thầm nghĩ, chuyện nên tới vẫn là muốn tới, ôi, chuyện gì không bị chính mình khống chế, thật đúng là khiến người ta cảm thấy bất an mà.
.Chợt có một người đi tới, hỏi: - Hàn đại ca, huynh làm sao vậy?
.Hàn Nghệ nhìn Tiểu Dã, nói: - Ta có chút khẩn trương.
.Tiểu Dã mở to mắt hỏi: - Sao huynh lại khẩn trương?
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Làm não bộ quen rồi, giờ phải làm tay chân, có chút bỡ ngỡ, mà bỡ ngỡ thì sẽ khiến ta cảm thấy khẩn trương.
.Tiểu Dã không phải Tiểu Mập, luôn đều câu hiểu câu không, bèn lắc đầu nói: - Nghe không hiểu!
.Hàn Nghệ cười ha ha, vươn tay ôm bả vai cậu, đột nhiên nói: - Ta nhớ hình như Trần Thạc Chân ở ngay gần đây thì phải.
.- Ừ.
.- Tiểu Dã, có phải đệ rất chán ghét nữ nhân này không?
.- Có chút chán ghét.
.- Vậy chúng ta đi quấy rối nàng ta một chút được không? Hàn Nghệ cười xấu xa nói. Trong lòng hắn nghĩ, hôm nay ta đi tới một bước này, Tần Thạc Chân khẳng định phải chịu đại bộ phận trách nhiệm, không lý gì một mình ta phiền não, quấy rối nàng ta, trêu tức nàng ta một chút, có lẽ ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
.Tiểu Dã hưng phấn liên tục gật đầu: - Được! Ta có thể núp sau bụi trúc lấy đá ném nàng ta.
.- Ách người ta tốt xấu gì cũng từng là hoàng đế, chúng ta bớt lại cho nàng ta chút mặt mũi, được không?
.- Vậy Hàn đại ca nói xem nên làm gì bây giờ?
.- Vũ nhục nàng ta! Hung hăng vũ nhục nàng ta!
.Trần Thạc Chân là tội phạm truy nã hàng đầu của Đại Đường, nên không có việc gì cũng không dám đi lung tung, cho nên tìm chút là thấy ngay.
.Đi vào trong phòng lớn, thấy Trần Thạc Chân đang ngồi phẩm trà trong viện, thân thể mạn diệu được một chiếc áo bào đen bọc lại, dù sao cũng xuất thân là giáo chủ, phục sức tất nhiên là phải khác người bình thường, Hàn Nghệ chắp tay cười nói: - Trần đại giáo chủ thật sự là có nhã hứng a!
.- Sao ngươi lại tới đây?
.Trần Thạc Chân hỏi không quá thân mật.
.Hàn Nghệ đặt mông ngồi xuống, cười bảo: - Ta tới để khao thưởng cho vị cận vệ là cô đấy, ta sống đến bây giờ, chưa gặp ai làm bảo tiêu lại cẩn thận tôn kính làm trọn bổn phận như Trần đại giáo chủ, thật đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi nha!
.Vốn chính là đến quấy rầy nàng ta, nên nhất định phải có khúc dạo đầu xác định chủ đề rồi!
.Trần Thạc Chân dù sao cũng là người từng làm hoàng đế, nàng yên tĩnh như giếng nước, khẽ mỉm cười, nói: - Không dám, không dám. Đó chỉ là việc ta phải làm thôi.
.Hàn Nghệ oa một tiếng, nói: - Đã nhiều ngày không gặp, da mặt của cô càng ngày càng dầy thêm, có hứng thú đến Phượng Phi Lâu diễn kịch nói không a!
.Trần Thạc Chân không chút nào buồn bực, đáp lại: - Bảo tiêu là gì, không phải để bảo vệ sự an toàn của ngươi sao, hiện giờ ngươi bình yên vô sự ngồi đây, ít nhất cũng không thể nói là ta không làm tròn bổn phận đi, nếu ngươi chết, thì ngươi có thể tìm tới ta để hỏi tội a.
.Hàn Nghệ chậc chậc vài tiếng: - Không hổ là người từng làm hoàng đế, quả nhiên là có trình độ nói chuyện.
.Trần Thạc Chân lắc đầu nói: - Dùng lời của ngươi ấy, ta đây chẳng qua là tiến cùng thời đại thôi, thế đạo bây một tên nông dân nho nhỏ mà có thể có bản lĩnh ăn nói khéo léo như Trương Nghi, Tô Tần, sao ta có thể không cố gắng được.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Quá khen, quá khen.
.Kẻ thù gặp nhau, không thể đánh đánh giết giết, chẳng lẽ còn không cho nhau giương thương múa kiếm một phen ư.
.Đây là lệ thường rồi!
.Đúng lúc này, một người đàn ông khôi ngô bước tới: - Đặc phái sứ, mời uống trà.
.Sắc mặt Hàn Nghệ cả kinh, chỉ ra cửa bảo: - Ngươi mau ra cửa nhìn một cái đi.
.Đại hán kia ngạc nhiên hỏi: - Có chuyện gì?
.- Xem xem mặt trời có mọc từ phía tây không. Ôi trời ơi! Không ngờ các ngươi lại chủ động dâng trà cho ta cơ, đây là thế đạo gì a! Hàn Nghệ khoa tay múa chân vui sướng, nói với giọng điệu khoa trương.
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi bỏ lỡ mất ngày mặt trời mọc đằng tây rồi, ta chưa từng thấy ai vì một chén trà mà đi cáo trạng cả.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nghĩ thầm rằng nhất định là do Võ Mị Nương nói với nàng ta rồi, hắn cười ha ha bảo: - Trà chỉ là chuyện nhỏ, lễ nghi mới là chuyện lớn, chuyện này có liên quan đến tố chất quốc dân đấy.
.Đại hán kia căn bản không để ý đến hắn, dâng trà xong, lập tức xoay người rời đi.
.Hàn Nghệ nói với Trần Thạc Chân: - Cô đừng giải thích nữa, ta hiểu mà, ta biết vì sao y lại hận ta đến vậy, nguyên bản có thể trở thành khai quốc công thần, kết quả lại thành một người hầu, ta có thể lý giải được.
.Trần Thạc Chân căn bản không tính toán giải thích, đây chính là thái độ với hắn nha, nhưng trong mỗi câu chữ của Hàn Nghệ, đều tràn đầy châm chọc, cũng không có cách nào, được làm vua thua làm giặc, ai bảo lúc trước nàng thua Hàn Nghệ chứ, nàng hỏi: - Đến tột cùng ngươi đến đây vì chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Không có việc gì! Chỉ là đi ngang qua nơi này, thuận tiện tìm cô tâm sự thôi.
.Trần Thạc Chân thẳng thắn nói: - Ta với ngươi không có gì để nói hết.
.Hàn Nghệ thở dài; - Cô vẫn còn giận ta a!
.Trần Thạc Chân phá lệ lộ ra nụ cười mê người, bình tĩnh hòa nhã nói;
.- Ta không giận giỗi với ngươi, mà là ta hận ngươi tới tận xương tủy.
.Không cần trực tiếp thế đi! Hàn Nghệ hơi suy nghĩ, cười nói: - Ta cho rằng cô không nên hận ta, ngược lại cô hẳn là nên cảm tạ ta ấy.
.Trần Thạc Chân nói: - Xin lắng tai nghe.
.Hàn Nghệ hỏi: - Cô đã từng nghe nói qua về Trần Thắng, Ngô Quảng chưa?
.Trần Thạc Chân hỏi: - Qua qua rồi thì sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Khi Trần Thắng Ngô Quảng hô lên câu nói “Đâu phải cứ con vua thì lại làm vua” bọn họ là anh hùng, nhưng sau khi bọn họ xưng đế, bọn họ lại thành tội nhân, làm người ta cảm thấy vô liêm sỉ là, Trần Thắng còn đáng ghét hơn cả Tần Nhị Thế, bởi vì ngay từ đầu bọn họ chiến đấu vì quảng đại nô lệ, nhưng về sau cũng là chiến đấu vì chính mình, khác gì là sát thêm nắm muối trên vết thương sẵn có của nô lệ đâu. Có lẽ cô cho rằng cô bị ép nên bất đắc dĩ, là vì dân chúng huyện Thanh Khê. Nhưng lúc ấy Trần Thắng Ngô Quảng cũng đều như thế, là điều gì khiến cho bọn họ thay đổi, là quyền lực, của cải, là cái long ỷ kia, bất kể là ai, chỉ cần ngồi lên long ỷ, bọn họ đều sẽ biến thành một người khác.
.Mà chuyện đúng đắn duy nhất cô làm được, chính là sau khi xưng đế không lâu thì thua ta, như vậy ít nhất khiến cho cô không đến mức bị người người thóa mạ, hơn nữa còn giữ lại được danh vọng của mình trong lòng dân chúng Giang Nam. Cô nói xem cô có nên cảm tạ ta hay không.
.Trần Thạc Chân suy nghĩ nửa ngày, mới nói: - Ngươi lấy hai người đã chết mấy trăm năm ra để khẳng định một chuyện vẫn chưa xảy ra, có phải quá bất công không.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Mỗi loại nghề nghiệp đều có đặc tính riêng của nó. Nghề hoàng đế cũng thế. Tối hôm trước ta không phản bác cô, là vì biết cô làm vậy là bị ép đến bất đắc dĩ, đổi lại người khác có khả năng cũng sẽ làm như vậy. Nhưng ta chung quy vẫn không ủng hộ, bởi vì cô khởi nghĩa khiến cho càng nhiều dân chúng mất đi sinh mạng và gia viên, đám ô hợp thủ hạ của cô, có mấy người có tâm địa thiện lương, cô có thể trông cậy bọn họ sẽ trân trọng dân chúng sao? Nếu cho ta lựa chọn giữa nhà giàu mới nổi và một công tử nhà giàu, ít nhất thì công tử kia từ nhỏ có cuộc sống ưu việt, hưởng thụ nền giáo dục cao đẳng, ít nhất cũng không phải là ngu ngốc, mà nhà giàu mới nổi thì có tham niệm rất mạnh, hơn nữa càng thêm tàn bạo, có một câu nói rất đúng là, lưu manh mà làm hoàng đế, thì dân chúng gặp phải họa lớn.
.Trần Thạc Chân hỏi: - Ngươi nói năng hùng hồn như vậy, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta tuyệt đối sẽ không làm như cô, vì không để cho mấy trăm người phải chịu tội, mà đi làm cho mấy vạn người phải chịu tội, đây không phải là việc trí giả nên làm, đây vốn là một con đường cực kỳ gian nan, cô còn muốn một bước lên trời, ồ không, một bước lên trời, nói cô là người theo chủ nghĩa lý tưởng, chỉ là ta sợ chửi cô sẽ đánh ta thôi.
.Trần Thạc Chân cười lạnh một tiếng: - Ngươi cũng chỉ biết đứng đây nói khoác mà không biết ngượng.
.- Không không không, hiện giờ ta đang đi trên con đường này đấy.
.Hàn Nghệ lắc đầu: - Trần Thạc Chân, nếu có một ngày, cô không được chết già, mà lại không phải do chết bệnh, vậy thì nhất định là chết do hổ thẹn đấy.
.Trần Thạc Chân cười nói:
.- Ta đây thật sự là mỏi mắt mong chờ.
.- Vậy thì quá vinh hạnh!
.Hàn Nghệ cười nói: - Được rồi! Vấn đề này cứ để cho thời gian giải quyết đi, hiện tại chúng ta có thể tâm sự vui vẻ với nhau nha.
.Trần Thạc Chân sửng sốt một chút, ngươi đều mắng ta thế rồi, chúng ta còn có thể tán gẫu khoái trá nữa sao? Nàng nói: - Nhưng ta quả thật không có gì để tán gẫu với ngươi cả.
.- Ta thấy có rất nhiều a!
.Hàn Nghệ hỏi: - Tỷ như cô là một nữ nhân, lại xưng đế trong bối cảnh này, có phải cảm giác rất áp lực không?
.- …. !
.- Nếu không thích, đổi lại một vấn đề thoải mái hơn a, cô thích màu gì?
.- …. !
.- Vấn đề này cũng không thích, vậy cô hỏi ta đi, cô có vấn đề gì muốn hỏi ta không?
.Trần Thạc Chân đột nhiên mở miệng: - Thật ra ta có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi.
.- Vậy cô mau hỏi đi a!
.- Lúc ấy ngươi rốt cuộc có biết sẽ có thiên thạch rơi xuống không?
.- ….. !
.Hàn Nghệ dùng ngón tay niết môi, nhìn Trần Thạc Chân nghiêm trang chững chạc nhìn chính mình, nửa ngày trôi qua, hắn đột nhiên đứng dậy: - Cô nói rất đúng, chúng ta thật sự không có chuyện gì để nói cả. Cáo từ!
.Nói xong, hắn đứng dậy lập tức bước ra ngoài, ra ràng chính là không có chuyện gì đi kiếm chuyện a!
.Nhưng hắn lại quên, ở cổ đại có cách nói là đêm xem thiên tượng, huyền học cũng cực kỳ thịnh hành ở triều Đường, Trần Thạc Chân tuy rằng cũng cho rằng đó chỉ là chuyện bất ngờ, nhưng trong nội tâm chung quy vẫn còn nghi hoặc, nàng không biết rốt cuộc có phải Hàn Nghệ xem thiên tượng vào ban đêm, rồi phát hiện chuyện này hay không.
.Trần Thạc Chân đương nhiên sẽ không đứng dậy đưa tiễn, mà là ngồi trên ghế đá, nhìn chén trà chưa dùng trên bàn, rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận