Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 934: Mặt đối mặt

.Ở mạn đông Khúc Giang Trì, từng ngọn đồi nhỏ nhấp nhô, lúc này trời vẫn có vẻ hơi tối, sương phủ dày đặc, mang theo một cái lạnh đến thấu sương.
.Trên một ngọn đồi nhỏ trong số đó, chỉ thấy một người thân khoác áo choàng bằng da, ngồi ở giữa hai tấm bia đá, trên tay cầm một vò rượu, còn dưới chân ông ta đã đặt bốn cái vò rượu trống rỗng rồi.
.Người này chính là Thôi Bình Trọng, nơi này chôn cất hai nữ nhân ông ta yêu nhất, một người là thê tử của ông ta, người kia chính là con gái lớn của ông ta.
.- Ai da! Lại bị ngươi đoạt trước một bước rồi!
.Nghe thấy một giọng nói uể oải, trong màn sương, một bóng người cao lớn từ từ đi đến.
.Thôi Bình Trọng cười, nói: - Ngươi cũng tới sớm quá.
.Người đến chính là Nguyên Ưng, chỉ thấy tay ông ta cầm một bó hoa lan và một bó hoa mai, Nguyên gia là vua của lâm viên, trong nhà chắc chắn có phòng ấm trồng hoa, chỉ là giá thành hết sức cao.- Ta chỉ hy vọng có thể sớm hơn ngươi một lần, không ngờ là Oa! Đã uống bốn vò rồi, ngươi đến lúc nào?
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Tối hôm qua ngủ không được, nên tới đây ngồi một chút.
.- Trời giá rét đi lên núi ngồi, đúng là một tên điên!
.Nguyên Ưng lắc lắc đầu, đi thẳng lên phía trước, đặt bó hoa lan trước bia mộ bên phải, ngồi xổm xuống, hướng về bia mộ nói: - Chỉ Nhi, Phi thúc thúc đến thăm con rồi, con nha đầu này cũng thật là, một người lạc quan, cởi mở như Phi thúc thúc mà mỗi khi đến ngày này, trong lòng cũng rất buồn, cứ nghĩ nếu như con còn sống thì tốt biết bao a! Haiz! Ồ, có một tin tốt cho con biết, chắc chắn là cha con chưa nói với con. Tiểu muội và Vô Y đều đã tìm được lang quân như ý rồi, he he, mặc dù con thông minh, nhưng nhất định là không đoán được, lang quân như ý của họ lại là cùng một người. Ha ha!
.Thôi Bình Trọng nghe vậy trợn trắng mắt.
.Nguyên Ưng lẩm bẩm một lúc lâu mới đứng dậy, đi đến trước tấm bia mộ bên cạnh, nụ cười trên mặt dần dần tan đi, ông ta đặt bó hoa mai xuống, cười nói với giọng hơi chút tự giễu: - Tâm Mai, cuối cùng ta cũng biết tại sao trước đây ta lại thua tên điên lão Thôi này rồi, bởi vì từ đầu đến cuối ta đều chậm hơn gã một bước a!
.Thôi Bình Trọng hừ một tiếng, nói: - Người đừng có ở đây giả vờ làm người tốt, ta đã nói, tình cảm đó của ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không thừa nhận. Nếu Tâm Mai đi theo tên lăng nhăng ngươi, chắc chắn sẽ không hạnh phúc.
.Nguyên Ưng khẽ nhếch miệng, khinh thường nói: - Đi theo ngươi hạnh phúc, nằm ở đây.
.Thôi Bình Trọng bị một câu nói này làm nghẹn họng, vội bưng vò nhấp một ngụm rượu.
.- Muốn uống thì sang bên kia uống, đừng quấy rầy ta nói chuyện với Tâm Mai!
.Nguyên Ưng trừng mắt nhìn Thôi Bình Trọng một cái, lại quay sang bia mộ nói: - Tâm Mai, nói thầm cho muội biết, gần đây ta rất ngưỡng mộ một người, muội biết ta rồi đấy, cực ít ngưỡng mộ người khác, thông thường đều là người khác ngưỡng mộ ta, duy chỉ có người này là ngoại lệ, người này tên là Hàn Nghệ. Tiểu tử này cực có diễm phúc a, tiểu muội ta và Vô Y đều thích hắn, làm ta ngưỡng mộ chết đi được. Ta nói nếu như lão Thôi là một nữ nhân thì tốt biết bao a! Hai nữ một nam, chuyện gì cũng dễ nói. Nhưng chúng ta cứ phải là hai nam một nữ, người bị tổn thương lại cứ phải là ta, muội nói ta có nên ngưỡng mộ tên khốn Hàn Nghệ đó hay không.
.Thôi Bình Trọng nghe ông ta nói hươu nói vượn, thật sự không nhịn nổi, liền đứng dậy đi về hướng chân núi.
.Nguyên Ưng liếc mắt một cái, cười trộm nói: - Tâm Mai đừng trách, ta nói như vậy, chỉ là muốn đuổi lão Thôi đi, hai chúng ta yên tĩnh nói chuyện.
.Tiếng không lớn, nhưng cũng đủ để cho Thôi Bình Trọng nghe thấy, ông ta thoáng dừng lại, sau đó bất đắc dĩ cười khổ một tiếng rồi đi xuống núi.
.Trời dần dần sáng rõ, Nguyên Ưng vừa mới đi không lâu, ngọn đồi nhỏ này lại nghênh đón một nhóm khách, chính là Thôi Tập Nhận, Thôi Hồng Lăng, Độc Cô Vô Nguyệt, Thôi Oánh Oánh.
.Hoá ra hôm nay chính là ngày giỗ của Thôi đại tỷ.
.Thôi Hồng Lăng và Thôi Oánh Oánh vào mỗi dịp này, đều khó tránh khỏi khóc lóc một phen.
.Còn Thôi Tập Nhận thì ngồi ở chỗ trước đó Thôi Bình Trọng ngồi, trầm mặc không nói, trước nay y vẫn cảm thấy cái chết của đại tỷ là do y thúc đẩy, đây cũng là vết thương vĩnh viễn không thể lành lại của y.
.Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ, Trưởng Tôn Diên mấy người ở phía sau cũng đã tới, mấy người lại cùng nhau dọn sạch hai ngôi mộ, sau đó cùng nhau xuống núi.
.Đến lúc xế chiều, một thiếu phụ trẻ tuổi đi lên ngọn đồi, hoa lan và hoa mai trong tay nàng lần lượt đặt trước hai tấm bia mộ, sau đó ngồi xuống trước bia mộ bên phải, thần sắc đau thương, khẽ nói: - Đại tỷ, tiểu muội đến thăm tỷ, tỷ và Vạn Nhị ca đều vẫn khỏe chứ, hy vọng ở đó không có ai còn ức hiếp hai người nữa.
.Nữ này chính là Tiêu Vô Y.
.Nàng vừa nói vừa đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ bị gió đông thổi qua lạnh ngắt, nhớ lại quãng thời gian vô ưu vô lự năm đó, hoài niệm nhiều lại càng không nỡ, một cảm giác giác hối hận đau thương vô tận dâng lên trong lòng, hốc mắt dần dần đỏ lên, một giọt nước mắt bỗng nhiên thuận theo làn da mịn màng trắng trẻo chảy xuống, trôi qua hồi lâu, chỉ nghe nàng nức nở nói: - Đại tỷ! Xin lỗi! Tuy trước mắt Mẫu Đơn tỷ tiểu muội vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng thật ra nếu cho muội một cơ hội nữa, cho dù liều mạng, muội cũng nhất định sẽ ngăn cản tỷ và Vạn Nhị ca ở bên nhau, nếu như vậy, ít nhất tỷ sẽ không bỏ muội mà đi. Đều tại muội quá bồng bột, là muội đã hại tỷ.
.Nói đến phần sau, nàng lại càng khó tự kiềm chế được, khát khao vô hạn của nàng là Thôi đại tỷ có thể sống lại, bàn tay trắng nõn vịn trên bia mộ nắm chặt, hai đầu gối khuỵu xuống giống như quỳ, nước mắt như mưa, toàn thân run lên kịch liệt.
.Không có gì khiến người ta bi thương hơn sự mất mát vĩnh viễn.
.Một lát sau, chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân chậm rãi và nặng nề, Tiêu Vô Y đứng vụt dậy, không thèm lấy khăn lụa, trực tiếp dùng ống tay áo lau khô nước mắt trên mặt, liếc mắt lần tìm theo hướng âm thanh, chỉ thấy một nữ nhân cực kỳ cao gầy đã đi lên, cũng như vậy, trong tay nàng ta cũng đang cầm hai bó hoa, một bó hoa lan, một bó hoa mai.
.Chính là Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy Tiêu Vô Y, thoáng dừng bước chân, ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Tiêu Vô Y, cụp mắt cúi đầu, giống như đang tránh né gì đó, chậm rãi bước lên, lần lượt đặt hai bó hoa trước hai tấm bia mộ.
.Tiêu Vô Y đứng bên cạnh liếc mắt nhìn, cười nói: - Nhớ mỗi lần tỷ đến cúng bái đại tỷ, đều phải ném hoa của ta sang một bên, tại sao năm nay không ném.
.Nguyên Mẫu Đơn đứng yên nhìn mộ bia, trầm mặc không nói.
.Tiêu Vô Y lại cười dài nói: - Cũng chẳng biết là tỷ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hay là trong lòng có mưu mô.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày, xoay người qua, nhìn Tiêu Vô Y nói: - Tại sao mấy ngày trước ta đến tìm muội, muội đều tránh không gặp. Đại tỷ đã đi lâu như vậy rồi, chúng ta vốn không nên tới quấy rầy tỷ ấy.
.- Thật ra tỷ có rất nhiều cơ hội gặp ta, nhưng tỷ đều không xuất hiện, tại sao cứ phải vội gặp ta trong mấy ngày này? Tiêu Vô Y khẽ cười, lại nói: - Hơn nữa tiểu muội vẫn luôn cho rằng ba tỷ muội chúng ta không có gì là không thể nói, nếu như đại tỷ còn sống, nhất định chúng ta cũng sẽ đến tìm tỷ ấy chủ trì công đạo, không phải sao?
.Nguyên Mẫu Đơn ngập ngừng vài lần mới nói: - Việc này không cần đến đại tỷ làm chủ trì công đạo, là ta có lỗi với muội.
.- Nếu tỷ đã thừa nhận rồi, vậy tỷ nói xem có phải là ta nên trả lại tỷ cái bạt tai đó hay không.
.Khóe miệng Tiêu Vô Y giương lên, lộ ra một nụ cười tà ác.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu cặp lông mày kẻ đen, không lên tiếng.
.Tiêu Vô Y đột nhiên vung tay lên, khua về phía mặt của Nguyên Mẫu Đơn.
.Nguyên Mẫu Đơn không tránh không né, chỉ khép hờ hai mắt, nhưng trên mặt lại không có cảm giác đau nóng rát, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh sượt qua dưới cằm.
.- Khuôn mặt xinh đẹp biết bao nhiêu, chẳng trách Hàn Nghệ lại mê muội như vậy. Ngón tay trỏ của Tiêu Vô Y nhẹ nhàng móc dưới cằm Nguyên Mẫu Đơn, hết sức ngả ngớn, khổ nỗi nàng lại thấp hơn Nguyên Mẫu Đơn một chút, nhìn lại có vẻ có chút chẳng ra sao cả.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu chặt cặp lông mày kẻ đen, sĩ khả sát bất khả nhục1 a, giận nói: - Muội đừng có được đằng chân lân đằng đầu. (1: sĩ tử thà chết chứ không chịu bị nhục)
.Thật sự là thẹn trong lòng, bằng không đã sớm đấu võ rồi, nàng cũng không phải là một nữ nhân hiền lành.
.- Muốn đánh nhau sao?
.Tiêu Vô Y cười khẽ, bước đi nhẹ nhàng, đến phía sau bia mộ, cánh tay nhẹ nhàng gác lên bia mộ, cười nói: - Cứ việc động thủ thoải mái, ta chưa bao giờ sợ tỷ.
.Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng lườm Tiêu Vô Y, nhếch môi mấy lần, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
.- Thế nào? Không dám sao? Xem ra tỷ vẫn nhát gan giống như trước đây. Tiêu Vô Y khẽ lắc đầu, lại ngẩng mặt lên nói: - Hay chúng ta hãy nói chuyện của tỷ và phu quân ta đi.
.Nguyên Mẫu Đơn toàn thân khẽ run lên, ánh mắt né tránh, thần sắc lộ vẻ hết sức căng thẳng.
.- Đại tỷ, tỷ xem Mẫu Đơn tỷ có giống một phạm nhân bị thẩm vấn không?
.Tiêu Vô Y hướng tới mộ bia cười nói, nhưng lập tức lại quay sang Nguyên Mẫu Đơn nghiêm mặt nói: - Nếu tỷ muốn có được sự chấp thuận của ta, ta có thể nói rõ ràng cho tỷ biết, đây là chuyện không thể nào.
.Lời này vừa nói ra, Nguyên Mẫu Đơn chỉ cảm thấy giống như được giải thoát, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng ra, chỉ thời gian một lúc trước đó, nàng thật sự đã trải qua thời khắc dằn vặt nhất trong cuộc đời, nàng đã từng muốn chạy trốn khỏi nơi này, thậm chí nàng đã xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào tấm bia mộ kia.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Mẫu Đơn tỷ, không phải tỷ thường hay nói là ta đã hại chết đại tỷ sao, tại sao hôm nay tỷ lại muốn ta cổ vũ tỷ và Hàn Nghệ ở bên nhau, lẽ nào không sợ ta sẽ hại chết tỷ sao? Thật ra ta cũng sợ mình hảo tâm làm lỡ việc, hại Mẫu Đơn tỷ. Ngoài ra, ta cảm thấy hạnh phúc của mình thì nên là mình đi tranh thủ, đại tỷ như thế, ta cũng như thế. Đương nhiên, ta và đại tỷ đều là người ngốc, chỉ toàn cơ bắp, không biết suy nghĩ, đâu có giống như Mẫu Đơn tỷ, thông minh lanh lợi, luôn muốn ngồi mát ăn bát vàng thì thôi, còn phải biến pháp để người khác cầu xin tỷ, để cho tỷ tiếp nhận. Mẫu Đơn tỷ thật không hổ là thương nhân a! Tiểu muội thật sự vô cùng khâm phục.
.Nguyên Mẫu Đơn vẫn trầm mặc không nói, đột nhiên hướng tới mộ bia nói: - Đại tỷ, tiểu muội cáo từ trước, hôm khác lại đến thăm tỷ.
.Nói xong, nàng liền xoay người đi về hướng chân núi.
.Tiêu Vô Y hô lên:
.- Thế nào ? Đã muốn từ bỏ rồi sao? Nếu đúng là vậy, ta dám khẳng định, sau này tỷ nhất định sẽ hối hận, nhớ đấy, tỷ nhất định sẽ hối hận.
.Nguyên Mẫu Đơn không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng xuống dưới núi.
.Đợi khi nàng biến mất trên đỉnh núi, Tiêu Vô Y mới thu lại ánh mắt, thần sắc lộ ra một chút áy náy, ánh mắt dừng trên bia mộ, nói: - Đại tỷ, tỷ đừng trách muội, muội cũng không muốn làm như vậy, nhưng ngoài việc này ra, muội thật không biết làm sao để có thể gạt bỏ áy náy trong lòng Mẫu Đơn tỷ, chuyện này đều trách tên khốn khiếp Hàn Nghệ đó, nhưng muội cũng chẳng làm gì tên khốn khiếp đó được, tỷ ở trên trời nếu có linh, thì thác mấy trăm cơn ác mộng cho Hàn Nghệ, dọa hắn vài ba năm, báo thù rửa hận cho tỷ muội chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận