Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1212.2: Bóng ngừa lão hóa

.Hàn Nghệ cười nói: - Cũng không thể nói như vậy, thứ này cũng phải có bản lĩnh thật. Đối với loại biến thái Nguyên Ưng này, bất kể là thể dục thể thao gì, Nguyên Ưng đều chơi rất tốt, Hàn Nghệ cũng sẽ không cảm thấy có gì kinh ngạc.
.- Bệ hạ!
.Cao Khản đột nhiên phát hiện Lý Trị, lập tức kinh hô.
.Mấy người vội vàng đi tới, thi lễ với Lý Trị một cái.
.Lý Trị cười nói: - Mấy vị ái khanh hưng trí không tệ, trẫm không quấy rầy đến các khanh chứ.
.- Không dám, không dám, bệ hạ nói quá lời!
.Lúc nói, Khế Bật Hà Lực bọn họ mặt đầy xấu hổ.
.Lý Trị bỗng nhiên nghiêng đầu, cười nói với Nguyên Ưng đang chuẩn bị chuồn đi: - Nguyên bảo chủ, đã lâu rồi không gặp.
.Nguyên Ưng lập tức chắp tay nói: - Được bệ hạ còn nhớ thảo dân, thảo dân thật sự cảm thấy rất vinh hạnh.
.- Vậy sao?
.Lý Trị cười, nói:
.- Trẫm đã tới chậm một bước, không nhìn thấy Nguyên bảo chủ thể hiện thân thủ, thật là khiến người ta cảm thấy tiếc nuối. Nếu Nguyên bảo chủ rảnh thì chơi cùng trẫm một lúc đi.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ cảm thấy hơi kinh ngạc, đương nhiên bọn họ từng nghe đến đại danh của Nguyên Ưng, nhị thế tổ2 nổi tiếng, bọn họ không hiểu tại sao Lý Trị lại chủ động mời Nguyên Ưng. (2: hiểu nôm na là playboy, dân ăn chơi trác táng)
.Nguyên Ưng mặt không đổi sắc nói: - Có thể chơi cùng bệ hạ, thật là vinh hạnh của thảo dân, nhưng mà, hôm nay thảo dân còn dẫn theo mấy tiểu chất tôn của thảo dân ra ngoài, lúc nãy đều vẫn còn ở đây, mới có một lúc đã không thấy đâu rồi, thảo dân cảm thấy rất lo lắng.
.Vô liêm sỉ! Hàn Nghệ nghe vậy hận không thể chửi đổng lên, nếu nhà ngươi mà lo lắng, sẽ một mình chạy đến đây kiếm thêm thu nhập?
.Lý Trị cũng không cưỡng ép, khẽ gật đầu nói: - Nếu đã như vậy, trẫm sẽ không cưỡng ép Nguyên bảo chủ nữa, ngươi đi đi.
.- Thảo dân cáo lui! Nguyên Ưng như được đại xá, thậm chí còn tạ ơn, sau đó vội vã rời đi.
.Khế Bật Hà Lực bọn họ có chút chột dạ, trời biết Lý Trị có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ và Nguyên Ưng hay không, thua tiền thì không nói, chỉ riêng bọn họ thua tên nhị thế tổ Nguyên Ưng này đã hết sức mất mặt rồi, tốt xấu gì bọn họ đều là tướng quân của Đại Đường a, vội vàng mượn cớ nhường đường bóng cho đám Lý Trị, sau đó thì cũng cáo lui.
.Lý Trị đương nhiên hiểu rõ trong lòng, cũng biết bọn họ rất xấu hổ, vì vậy cũng để cho bọn họ đi.
.Bọn họ vừa đi, Lý Nghĩa Phủ liền tò mò nói: - Bệ hạ quen biết Nguyên bảo chủ kia?
.Lý Trị sắc mặt hơi thay đổi.- Sao lại không quen biết, hồi nhỏ trẫm cũng thường xuyên đến lâm viên của Nguyên gia chơi.
.Lý Nghĩa Phủ gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y đột nhiên sáp lại gần bên tai Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: - Hồi nhỏ bệ hạ cũng bị tên khốn đó đùa bỡn.
.Bọn họ có thể nói là thái tử đảng đời thứ nhất, thường xuyên chơi đùa với nhau, bởi vì lúc đó lâm viên của Nguyên gia còn đẹp hơn cả lâm viên của hoàng gia, Lý Thế Dân đã tặng hết quốc khố cho Hiệt Lợi rồi, còn Nguyên gia nhà lớn nghiệp lớn, ăn ngon, sống tốt, mọi người đều thích đến Nguyên gia chơi, quen biết cũng là rất bình thường, nếu đã quen biết, vậy thì với tính cách của Nguyên Ưng, không thể nào lại buông tha cho Lý Trị.
.Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh, chẳng trách lúc nãy tên khốn kia có chút chột dạ, hóa ra là như vậy, tại sao hoàng đế không thanh toán nợ cũ với ông ta, có phải là ta nên ở giữa khiêu khích một chút không?
.Lý Trị thấy Lý Nghĩa Phủ bọn họ trên mặt còn có chút nghi hoặc, vì thế lại nói: - Người này bản lĩnh cao, vốn có thể được trọng dụng, nhưng đáng tiếc đức hạnh không tốt.
.Nói đến phần sau lại có một chút tiếc nuối.
.Là tương đối không tốt! Trong lòng Hàn Nghệ lập tức bổ sung một câu.
.Nhưng Lý Trị cũng không gì nhiều về việc này.
.Hoàng đế đến, cái nên nhường thì đương nhiên phải nhường, bởi vậy bọn họ trực tiếp khống chế bốn đường bóng ở trong cùng nhất, vậy thì nơi này đã trở thành khu vực cách ly rồi.
.- Ồ? Bóng này là bằng sứ?
.Lý Trị cầm một quả bóng ở trên kệ bóng lên, phát hiện là bằng sứ, nhưng trơn bóng hơn một chút so với gốm sứ thông thường, hơn nữa còn nặng hơn so với tưởng tượng một chút, bởi vậy y mới cảm thấy tò mò.
.- Hồi bẩm bệ hạ, đây quả thực là bằng sứ, nhưng là định chế3.
.(3: hàng đặt theo yêu cầu).
.- Định chế?
.- Đúng là như thế, loại sứ này là đối phương đặc biệt chế tạo theo yêu cầu của thần, và cả mấy cái lỗ nhỏ dùng để bắt bóng kia nữa, cái này đều cần đến kỹ thuật cực cao, chỉ riêng phí tổn của một quả bóng thôi cũng phải năm quan tiền.
.Không ít người có mặt đều thở ra một hơi khí lạnh, đây còn cũng đều là những đại thần đấy, có thể thấy cái giá này hết sức đắt đỏ.
.- Đắt như vậy?
.Lý Trị cũng cảm thấy không thể tin nổi.
.Hàn Nghệ nói: - Trong phí tổn này cũng bao gồm cả phí nghiên chế, nhưng tương lai sau khi kỹ thuật kiểu này thành thục, có thể sẽ rẻ hơn rất nhiều, còn hiện giờ chế tác một quả bóng, có thể trước đó đã thất bại chín lần rồi.
.- Nếu đã đắt như vậy, trẫm phải thử xem cảm giác của nó.
.Lý Trị cười ha hả, nói:
.- Cách chơi có phải là dùng bóng này làm đổ mấy cái lọ kia là được không?
.- Bệ hạ thánh minh, chính là như thế.
.Hàn Nghệ lại nói quy tắc cho Lý Trị nghe một lượt.
.- Phu quân, ta thấy bọn họ ném bóng hình như là rất có cách thức, sao chàng không thị phạm cho bệ hạ một chút. Tiêu Vô Y đã không kiềm chế nổi nữa, nàng cũng là người hết sức ham chơi.
.Lý Trị liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói: - Là chính con muốn học chứ gì.
.Tiêu Vô Y ngượng ngùng cười.
.Lý Trị nói: - Hàn Nghệ, phu nhân khanh đã mở miệng rồi, khanh còn không mau thị phạm một chút.
.- Vi thần tuân mệnh! Hàn Nghệ xấu hổ cười, cũng không biết là tuân mệnh của ai, cầm một quả bóng lên, bắt đầu giảng giải một số tư thế, kỹ thuật, bí quyết của bowling cho bọn họ, sau khi giảng giải mấy lượt, Hàn Nghệ mới làm một loạt động tác liền mạch, hết sức tao nhã ném bóng bowling đi. Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết, Tiểu Dã, Tiểu Mập đều dõi theo quả bóng đang chuyển động với ánh mắt đầy mong đợi.
.Chỉ nghe bang bang vài tiếng.
.Chỉ thấy vẫn có ba cái dựng đứng.
.Mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng.
.Không thể nào? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng ta nhất định sẽ trúng. Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ, muốn đánh trúng hết, thật ra cũng không có dễ dàng như vậy, thần đây đã coi như là rất không tồi rồi.
.Lý Trị chỉ khẽ gật đầu, hiển nhiên cho rằng Hàn Nghệ đang tự bào chữa, nhưng nghe đã lâu như vậy rồi, y sớm đã có chút nóng lòng muốn thử rồi, hơn nữa y cảm thấy cái này rất đơn giản, chỉ đụng đổ lọ là được rồi, vì thế cầm một quá bóng đi lên, trước tiên trong đầu nhẩm qua một lượt lời Hàn Nghệ dạy, sau đó tiến lên ba bước, ném bóng ra, cũng thật không nói, dáng rất chuẩn, vô cùng nho nhã, chỉ nghe một tiếng bụp trầm đục, bóng trực tiếp lăn lên trên vải bố.
.- !
.Mọi người đồng thời trợn hai mắt, tròng mắt suýt nữa đã rơi xuống, tiếp theo phải làm sao?
.Lý Nghĩa Phủ vắt hết óc nghĩ cách giải thoát giúp Lý Trị, nhưng bất kể ngươi lừa phỉnh thế nào, bóng kia đã dừng trên vải bố rồi, đây còn là mọi người tận mắt nhìn thấy nữa a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận