Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 533: Dọa chết các ngươi

.- Tiểu Vân, ngươi có nhớ rõ ràng không....
.Mộ Dung Châu Hàng tiến lên một bước, vội vàng hỏi.
.Thượng Quan Vân cũng không hiểu, nói:
.- Là thật, ta vừa mới giấu ở nơi đây đấy, làm sao có thể quên được.
.Mộ Dung Châu Hàng dường như không cam lòng, nhìn chung quanh một lần, nhưng cũng không có phát hiện. Lòng lập tức chìm xuống, nhìn Uất Trì Tu Tịch, nói:
.- Tu Tịch, ngươi nói có thể hay không.
.Uất Trì Tu Tịch trong mắt hiện lên một chút bối rối, nhưng ngoài miệng lại hét lên:
.- Cho dù vậy thì như thế nào, lão tử không tin tên nông dân kia có thể làm gì bổn công tử.
.Nhưng lúc nói chuyện, khóe miệng của y cũng co giật.
.Mộ Dung Châu Hàng:
.- Nhưng chúng ta phải nghĩ một đối sách a!
.Uất Trì Tu Tịch vội vàng hỏi:
.- Ngươi có biện pháp nào không?
.Mộ Dung Châu Hàng ngẫm nghĩ một chút, lắc lắc đầu, mấu chốt là y không biết có phải do Hàn Nghệ lấy đi không, hơn nữa cho dù là vậy, y cũng không biết Hàn Nghệ sẽ làm gì.
.Thượng Quan Vân nói:
.- Tu Tịch ca, chúng ta làm sao bây giờ?
.Uất Trì Tu Tịch kéo áo, cam chịu nói:
.- Ngươi sợ cái gì, lão tử ở trong này, ai dám bắt nạt ngươi, đi, quét rác đi.
.- Ách!
.Đến lúc ăn cơm tối, một đôi con ngươi chột dạ của Uất Trì Tu Tịch thường nghiêng mắt nhìn cửa, một hồi lâu, rốt cục thấy Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên bọn họ đi đến, y khẩn trương cúi đầu ăn cơm, ánh mắt lại vụng trộm liếc về phía Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ như thường ngày, cùng Trưởng Tôn Diên bọn họ vừa đi vừa nói, nhìn cũng không nhìn y một cái.
.Chẳng lẽ thật sự không có việc gì. Uất Trì Tu Tịch và Mộ Dung Châu Hàng vụng trộm trao đổi ánh mắt.
.Lớp học buổi tối, Hàn Nghệ đi một vòng trong lớp, sau đó bảo mọi người tự học, rồi hắn bỏ đi, sau đó, sau đó không có trở lại nữa, mãi cho đến tan học đều là bình an vô sự.
.Uất Trì Tu Tịch, Mộ Dung Châu Hàng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
.Canh ba trời đã qua nửa.
.Tiếng ngáy phá vỡ sự yên lặng đêm khuya, lúc này là thời khắc ngủ ngon nhất.
.Rầm rầm rầm!
.Chỉ một thoáng, tiếng trống vang lên.
.Toàn bộ trại huấn luyện lâm vào chấn động.
.Phải biết rằng bây giờ còn là thời đại cấm đi lại trong ban đêm. Nói cách khác lúc này thần kinh ngủ của mọi người rất mẫn cảm đấy, một chút âm thanh cũng có thể đánh thức bọn họ, không giống đời sau Hàn Nghệ. Bất kể là bàn mạt chược bên cạnh, hay là bên trong ktv đều có thể ngủ được như lợn chết.
.Điều này cũng làm cho——!
.- Chuyện gì thế này?
.- Các ngươi mau nhìn, bên sân thể dục giống như có ánh lửa, chớ không phải là hỏa hoạn chứ?
.- Đi lấy nước!
.- Ôi! Đi lấy nước á! Chạy mau mệnh a!
.Này bảo sao hay vậy, không biết người nào rên một tiếng kêu. Lập tức khiến tất cả mọi người tưởng là cháy rồi, vội vàng chạy ra ký túc xá, ai cũng tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh, sợ muốn chết.
.Nhưng khi bọn họ chạy đến sân thể dục, lại phát hiện nơi này đèn đuốc sáng trưng, đám binh lính giơ cây đuốc, bốn phía đề phòng nghiêm khắc, đao sáng như tuyết, mà ở trước cửa chính Nha thự còn đứng không ít người. Là Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt cùng một đám huấn luyện viên.
.Bọn họ vội vàng chạy lên trước.
.- Phó Đốc sát, đây là chuyện gì?
.- Xảy ra chuyện gì?
.Mọi người vây quanh Hàn Nghệ mồm năm miệng mười hỏi.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn giữ im lặng, hai đầu lông mày lộ ra một chút buồn bực.
.- Tập hợp!
.Chợt nghe một tiếng hô to.
.Bởi vì gần đây huấn luyện nhiều, khiến những học viên này theo bản năng khẩn trương đi vào hàng.
.Sau khi cả đội xếp xong, Hàn Nghệ mới đi ra phía trước, sắc mặt dị thường nghiêm túc nói:
.- Thật xin lỗi, muộn như vậy đánh thức mọi người, nhưng đột nhiên có chuyện, ta cũng không có cách nào, mới vừa rồi, ta nhận được một tin tức khiến người nghe khiếp sợ, tuy nhiên trước khi ta nói ra, ta hy vọng các ngươi đã chuẩn bị tâm lý.
.Còn phải chuẩn bị tâm lý?
.Cuối cùng là xảy ra chuyện gì chứ?
.Một đám học viên mặt lộ vẻ sợ hãi, mấu chốt là không khí hôm nay quái dị. Nói không sợ hãi, đó là giả dối.
.Trôi qua một lát, Hàn Nghệ mới nói:
.- Theo tin tức tin cậy, trong trại huấn luyện chúng ta có người đã lén vận chuyển hơn mười con rắn độc vào trại huấn luyện.
.- Ôi trời!
.- Rắn độc?
.Một trận ồ vang lên.
.Không ít người đều thất kinh sợ hãi.
.Mà Uất Trì Tu Tịch, Mộ Dung Châu Hàng bỗng dưng khẽ run rẩy, chột dạ muốn chết.
.Bùi Thiếu Phong cau mày nói:
.- Phó Đốc sát, không phải là ngươi cố ý dọa chúng ta chứ?
.- Ta cũng muốn.
.Hàn Nghệ mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
.- Tuy nhiên đáng tiếc chính là. Tin tức này đã được chứng thật, bên ta mới thông báo cho bên Hoàng cung đề phòng, mặt khác, ta đã phái người đi điều tra ký túc xá các ngươi.
.Kinh động đến hoàng cung rồi?
.Vậy khẳng định không phải giả dối a!
.Uất Trì Tu Tịch nghe được thiếu chút nữa hộc máu, trong lòng vừa giận lại ủy khuất, càng cảm thấy oan uổng, cái gì rắn độc, răng nanh cũng không có, còn độc cái rắm nha, hơn nữa cũng không có hơn mười con, tầm mười con à, rõ ràng vu oan giá họa nha, cái này tốt lắm, đều náo đến hoàng cung luôn, mang theo hơn mười con rắn độc đi vào trong phạm vi hoàng cung, tội danh này thật sự là lớn nha. Cũng không thể để bọn họ tùy ý sàn bậy, đang muốn mở miệng phản bác Hàn Nghệ, Mộ Dung Châu Hàng bên cạnh y khẩn trương kéo ống tay áo của y.
.Uất Trì Tu Tịch giật mình tỉnh lại, y mà mở miệng, không phải là không đánh đã khai rồi, thầm mắng kẻ trộm Hàn Nghệ này, nơi nào cũng có bẫy.
.Ngàn vạn lần không nhận sai nha! Các ngươi một khi nhận sai, thì ta đây sẽ không được chơi tiếp. Hàn Nghệ âm thầm nói một câu, ánh mắt hơi đảo qua, nói:
.- Hiện tại chung quanh đã giới nghiêm, rắn độc nhiều như vậy là giấu không được bao lâu đấy, ta hy vọng người đó có thể chủ động giao rắn độc ra, giải thích rõ ràng sự việc, chỉ cần không mang lòng xấu, ta có thể hứa cho các ngươi một cơ hội, nhưng cơ hội chỉ có một lần, nếu người đó không muốn chủ động thừa nhận sai lầm, một khi bị ta tra ra được, ta sẽ không lượng thứ đâu đấy.
.Con ngươi Uất Trì Tu Tịch quay một vòng, lại liếc nhìn Mộ Dung Châu Hàng, nhưng người sau vẻ mặt rối rắm, đã kinh động đến hoàng cung, nếu còn kinh động Hoàng đế, việc này ai có thể đắn đo đủ chuẩn.
.Bọn họ trước kia thường xuyên dùng rắn, côn trùng, chuột, kiến để chọc phá thầy giáo, nhưng chỉ là dọa dọa mà thôi, bất quá là dọa xong rồi thôi, nhưng tình huống lúc này, vượt xa dự tính của bọn họ, đến nông nỗi bọn họ không thể tưởng tượng. Không khỏi hoảng loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ.
.Bởi vậy, bọn họ thật đúng là đâm lao phải theo lao, buồn bực chỉ muốn hộc máu.
.Lại nghe Hàn Nghệ nói:
.- Ta chỉ nói đến đây. Nên làm như thế nào, chính các ngươi suy nghĩ đi.
.Dừng một chút, hắn lại nói:
.- Ồ, tuy rằng việc tối nay là có nguyên nhân, nhưng coi như là một lần huấn luyện tập hợp khẩn cấp. Chỉ tập hợp khẩn cấp. Ta rất hài lòng với biểu hiện của các ngươi, các ngươi đều chạy tới nơi này tập hợp trong thời gian quy định, tốt lắm, ta thật sự rất mừng.
.Nói xong ánh mắt của hắn liếc nhìn nén nhang bên cạnh.
.Thật ra đây chính là chỗ hắn buồn bực nhất, hắn vốn cho là nhất định sẽ có người bị trễ, thì có thể trừng phạt bọn họ một phen, nhưng hắn vạn lần không ngờ, bọn người kia tưởng cháy rồi, khiến tốc độ họ tăng lên, dù sao cũng là chạy thoát chết nha. Bởi vậy chẳng những không có muộn, còn đến sớm, nhang mới vừa đốt xong.
.Tập hợp khẩn cấp?
.Hàn Nghệ không nói, bọn họ đúng là quên luôn, bởi vì giữa trưa khi Hàn Nghệ nói đến tập hợp khẩn cấp, chỉ tùy tiện nói hai câu, bọn họ cũng không để trong lòng, không phải là tập hợp trong thời gian quy định sao, không ai để ở trong lòng cả, hơn nữa ban nãy đang ngủ bị người đánh thức đấy. Căn bản không có nghĩ đến việc tập hợp khẩn cấp này, tưởng cháy rồi.
.Bùi Thiếu Phong đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, nhíu mày hỏi:
.- Phó Đốc sát, chẳng lẽ buổi tối cũng muốn luyện tập tập hợp khẩn cấp?
.Cuối cùng là kịp phản ứng. Hàn Nghệ cười nói:
.- Đương nhiên. Ta không phải đã nói rồi sao, bất cứ lúc nào, bất kể chỗ nào.-
.Lời này vừa nói ra, mặt một đám đệ tử đều bị dọa đến tái mết, nếu mỗi ngày hơn nửa đêm làm như vậy, ai chịu nổi a!
.Vi Phương vội la lên:
.- Rõ ràng ngươi cố ý chơi chúng ta. Cho dù là trong quân doanh cũng sẽ không làm như vậy.
.- Ngươi nói rất đúng, nhưng vấn đề là, nơi này cũng không phải quân doanh a!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói:
.- Ta hỏi các ngươi, các ngươi tới nơi này là vì cái gì?
.- Còn không phải là vì làm cảnh sát Hoàng gia.
.- Vậy chức trách của cảnh sát Hoàng gia là cái gì?
.- Giữ gìn trị an.
.- Tốt lắm!
.Hàn Nghệ gật đầu cười, nói:
.- Nếu các ngươi có thể cam đoan tội phạm không phạm tội vào buổi tối, ta sẽ không gõ vang mặt trống này vào buổi tối.
.Một câu nói kia khiến Vi Phương bọn họ câm nín, có khổ không nói nên lời.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Nhưng ta muốn nói rõ ràng một chút, tập hợp khẩn cấp, không chỉ yêu cầu tập hợp đúng lúc, ít nhất các ngươi còn phải nhìn giống như là một cảnh sát hoàng gia, ngươi xem bộ dáng bây giờ, làm sao giống như cảnh sát Hoàng gia, như một đám lưu manh đi từ thanh lâu ra, nếu như thật sự đang thi hành nhiệm vụ, các ngươi cứ như vậy đi ra ngoài, dân chúng sẽ cho rằng các ngươi có thể trợ giúp cho bọn họ, ta không chỉ một lần đề cập tới, hình tượng là cơ bản nhất của cảnh sát Hoàng gia, các ngươi đại biểu cho Hoàng thượng. Tuy nhiên là lần đầu tiên, quên đi, nếu tái phạm lời, vậy các ngươi đừng mặc áo nữa, trực tiếp cởi trần là được.
.Mụ nội nó, mùa đông đấy, lại là nửa đêm, cởi hết quần áo, chẳng phải sẽ lạnh chết a!
.Thật sự là quá độc ác.
.Không ít đệ tử theo bản năng kéo y phục của mình lại, giống như sợ người khác cướp mất.
.Đang lúc này, một tên lính bước nhanh tới, ôm quyền nói:
.- Khởi bẩm phó Đốc sát, chúng ta đã kiểm tra toàn bộ ký túc xá, nhưng vẫn chưa có phát hiện.
.Mộ Dung Châu Hàng nghe được thì rất là hoang mang, lúc trước y còn nghĩ Hàn Nghệ nhân cơ hội này đem rắn độc bỏ vào ký túc xá bọn họ, thật không ngờ kết quả lại như vậy, như vậy đến tột cùng tại sao Hàn Nghệ phải làm như vậy?
.Đoán không ra!
.Thật tâm đoán không ra!
.- Xem ra người này còn có chút thủ đoạn.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, đúng kiểu nhìn ra có chuyện lạ, lại nói với mọi người:
.- Các vị, việc này hoàn toàn có thật, buổi tối lúc các ngươi ngủ nhất định phải cẩn thận, rắn độc này cực độc, cắn một cái, khả năng mệnh cũng mất luôn. Tuy nhiên các ngươi cũng yên tâm, chúng ta cũng sẽ gia tăng điều tra, tranh thủ sớm tìm ra ngươi này, đồng thời, ta hy vọng người nọ có thể chủ động đem rắn độc giao ra đây, bằng không, tự gánh lấy hậu quả. Giải tán đi.
.Nói xong hắn liền xoay người hướng Nha thự mà đi.
.Đi vào trong thính đường, Độc Cô Vô Nguyệt hơi có vẻ hiếu kỳ nói:
.- Nếu ngươi không đề cập tới đến hoàng cung, đối phương còn có khả năng sẽ chủ động đến thừa nhận, nhưng bây giờ, bọn họ cho dù muốn chủ động nhận sai, cũng không dám.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Ta chính là muốn bọn họ đâm lao phải theo lao, nếu bọn họ sớm như vậy đã chủ động tới thừa nhận sai lầm, vậy thì không còn chơi tiếp được nữa.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi sững sờ, lập tức gật gật đầu.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, nói:
.- Độc Cô công tử, có vài lời nếu ta nói sai, kính xin ngươi thứ lỗi.
.Độc Cô Vô Nguyệt sửng sốt, nói:
.- Chỉ cần ngươi không phải ác ý làm nhục Độc Cô gia ta, còn lại ta đều không sao cả.
.- Đó là đương nhiên, ta cũng không có can đảm này.
.Hàn Nghệ cười, lại nói:
.- Ta chỉ là muốn nói, muốn thành đại sự, đầu tiên phải hiểu được nhờ người khác giúp đỡ, Thái Tông Thánh Thượng lợi hại biết mấy, nhưng ông ta cũng cần Vệ Quốc Công, Lư Quốc Công, Quốc Cữu Công những người đại thần này phụ trợ, mới có Trinh Quán thịnh thế. Người không ai hoàn mỹ, mỗi người đều có khuyết điểm của mình, nếu so đo với khuyết điểm của mình, không phải cử chỉ sáng suốt, có chút khó khăn một mình ngươi không bao giờ giải quyết được, nếu ngươi chịu nhờ người khác trợ giúp, nói không chừng một hai ngày thì giải quyết xong.
.Nói tới đây, hắn cười nói:
.- Dù sao chúng ta là cùng công tác dưới mái hiên, nếu Độc Cô công tử có ngưỡng nào bước không qua, ta rất nguyện ý tận lấy chút sức lực. Ha hả, ta cũng không có bản lĩnh gì, nhưng rất hiểu về lòng người, tin rằng Độc Cô công tử đã nghe qua tâm lý học của ta.
.Độc Cô Vô Nguyệt trầm mặc một lát, nói:
.- Bất kể thế nào, ta rất cảm kích lòng tốt của ngươi.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Đâu có, đâu có, ta chỉ muốn nói, bất cứ lúc nào ta đều hoan nghênh Độc Cô công tử tới tìm ta.
.- Ta —— ta không có đi sai chỗ?
.Dương Mông Hạo đứng trước cửa ký túc xá, mượn ánh nến hơi yếu, đôi mắt trông mong nhìn bên trong, chỉ thấy ký túc xá của y lung tung lộn xộn, một mảnh hỗn độn.
.Đừng nói là y, gần như mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt hù sợ choáng váng.
.- Hắn Hàn Nghệ thật sự là khinh người quá đáng, ta tìm hắn tính sổ đi!
.Bùi Thiếu Phong giận quát một tiếng, xoay người phóng ra cửa.
.Thôi Hữu Du vội vàng tiến lên ngăn bọn họ lại, nói:
.- Bây giờ ngươi đi tìm hắn, có ích lợi gì. Mặc kệ ngươi nói như thế nào, hắn cũng sẽ lấy chuyện rắn độc ra nói, nếu quả thật có chuyện này, càng làm càng lớn, càng bất lợi với chúng ta, nếu như đến tai bệ hạ, đừng nói chỉ đem chăn đệm của ngươi ném xuống dưới, dù là đào sâu ba thước, cũng không đủ.
.Bùi Thiếu Phong vừa nghe, nói:
.- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy để hắn tùy ý ức hiếp?
.Thôi Hữu Du nói:
.- Đương nhiên không phải, nhưng hiện tại rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta cũng không biết, sao có thể tìm ra đối sách.
.Vương Côn nói:
.- Nếu việc này là thật, các ngươi nói sẽ là ai làm?
.Bùi Thiếu Phong hơi hơi nhíu mày, đột nhiên nói:
.- Còn có thể là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận