Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 692: Ngươi lừa ta gạt

.Nhân chi sơ, tính bổn thiện.
.Huống hồ Tiêu Vô Y xuất thân danh môn vọng tộc, thư hương môn đệ, theo lý nàng nên đi theo phong cách tiểu thư khuê các, sao lại đi theo phong cách nữ ma đầu nhỉ?
.Nhất định là có lý do.
.Nguyên Ưng chính là đồng lõa lớn nhất đấy.
.Thậm chí có thể nói ông ta chính là sự phụ của Tiêu Vô Y.
.Vì mối quan hệ với Nguyên Mẫu Đơn, từ nhỏ Tiêu Vô Y và Thôi tiểu thư quá cố đã thích đến Nguyên gia chơi, vì Nguyên gia có lâm viên, còn có rất nhiều động vật.
.Lúc đó Nguyên Ưng chính là nhị thế tổ, suốt ngày không gì làm, thường chọc ba cô bé này chơi, nhưng tính cách của Nguyên Mẫu Đơn vô cùng bình tĩnh, còn Thôi đại tỷ cũng khá yên lặng, chỉ có Tiêu Vô Y là hoạt bát vô cùng, đúng với gu của Nguyên Ưng.
.Bởi vậy Nguyên Ưng thường dẫn nàng ra ngoài chơi, nhưng con người Nguyên Ưng khá đáng giận, là nhị thế tổ lừng danh, những chuyện thất đức ông ta làm không ít, thường xuyên trêu chọc bọn tiểu bối Tiêu Vô Y họ, cũng không có lý do gì, chỉ để vui mà thôi, củi đâu mà chẳng có, nhưng ông ta cứ bảo Tiêu Vô Y trộm lấy cái mõ của Tiêu Nhuệ đem đốt, đây tuyệt đối không phải dùng lẽ thường có thể giải thích.
.Tiêu Vô Y bị ông ta chọc ghẹo nhiều nhất đấy, nhưng tính cách của Tiêu Vô Y lại giống ông nội Tiêu Vũ của nàng, khá cương liệt, đương nhiên là có thù thì phải báo a!
.Từ lúc đó thì dòng máu tà ác đã bắt đầu nảy nở trong con người Tiêu Vô Y, nhưng nàng lại không làm gì được Nguyên Ưng, lòng đề phòng của Nguyên Ưng rất nặng, dù gì chuyện thất đức ông ta làm không ít, cũng sợ bị báo thù, lúc Tiêu Vô Y bảy tám tuổi đã đề phòng nàng đủ điều, có lẽ vì ông ta nhìn thấy tiềm năng của Tiêu Vô Y, cô bé này không phải dạng vừa đâu.
.Tiêu Vô Y không làm được gì ông ta, cũng rất là buồn bực, không báo được thù a. Từ sau khi nàng học thành tài từ ông nội nuôi Lý Tĩnh, thì lập tức hướng ma chưởng vào con trai bảo bối của Nguyên Ưng, Nguyên Liệt Hổ.
.Trong tư tưởng của Tiêu Vô Y, có oán báo oán, có thù báo thù, lúc trước người chơi ta như thế nào thì ta sẽ chơi lại con ngươi như thế ấy.
.Nói cách khác, Nguyên Liệt Hổ lớn lên dưới ân oán của một đời người trước, cũng không dễ dàng chút nào.
.Thậm chí thủ đoạn mà Tiêu Vô Y chơi khăm những công tử ca đó toàn là thừa hưởng từ Nguyên Ưng đấy, còn trò giỏi hơn thầy nữa.
.Danh hiệu nữ ma đầu cũng từ đó mà ra.
.Thôi Bình Trọng hiểu rất rõ ân oán của hai người họ, nếu họ bắt đầu khơi lại chuyện cũ thì nói ba ngày ba đêm cũng nói không xong, đều không phải hạng người lương thiện. Ông ta cũng chả sao cả, ông ta không muốn can thiệp chuyện người khác, thậm chí là con trai minh, ông ta lo sợ nhất chính là hai người này cãi vã rồi lại động tay động chân, vì ông ta biết tên phá của Nguyên Ưng thế nào cũng sẽ nghĩ cách kiếm cớ đập nát bình rượu, ông ta chỉ muốn bảo vệ bình rượu thôi, những thứ khác ông ta không quan tâm rồi.
.Nhưng ông ta vừa mở miệng, Tiêu Vô Y đột nhiên phản ứng lại, hôm nay không phải ngày thích hợp để thanh toán nợ cũ, nói không chừng còn phải cầu xin ông ta, cho nên thừa có xuống thềm,
.- Tam thúc, lời này của thúc là sao, rượu trong tay ta, ai có thể làm vỡ.
.Nói xong, nàng khinh miệt liếc nhìn Nguyên Ưng một cái, sau đó liền đưa rượu qua.
.Thôi Bình Trọng nhận lấy rượu liền lập tức ôm vào lòng, thật sự là hai tên này đều tính tình cực đoan, nói không xong là đánh nhau liền, ông ta tay không chút sắt lực, cũng cảm thấy áp lực lớn vô cùng.
.Nguyên Ưng ngưỡng mộ liếc mắt nhìn qua, hừ bảo:
.- Lão Thôi, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, rượu của Vô Y tiểu thư không dễ uống đâu, ta xem nó chắc là có chuyện nhờ ngươi, nếu ngươi uống rồi, nhưng không có cách giải quyết vấn đề, thì nó nhất định ép ngươi nhổ ra lại.
.- Ông nghĩ ta bỉ ổi vô sỉ như ông sao.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói với Thôi Bình Trọng,
.- Tam thúc, thúc cứ uống, cho dù thúc không giúp được, cháu cũng không khiến thúc nhổ ra đâu.
.Thôi Bình trọng cười ha hả, nói:
.- Cháu cứ nói có chuyện gì trước đã.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Còn có chuyện gì, đương nhiên là chuyện của Vô Nguyệt và Hồng Lăng, tam thúc, dù sao Hồng Lăng là con gái thúc, cháu cũng sốt ruột như vậy, sao thúc cứ như không có việc gì ấy.
.Rất rõ ràng, Độc Cô Vô Nguyệt và Thôi Hồng Lăng đáng thương lại bị Tiêu Vô Y lợi dụng một phen.
.Thật ra Tiêu Vô Y đến tìm Thôi Bình Trọng hiển nhiên là vì chuyện của Hàn Nghệ rồi, vì nàng biết Thôi Bình Trọng túc trí đa mưu, hơn nữa lại có mối quan hệ rất tốt với Nguyên Ưng, thân hơn cả huynh đệ nữa, mà con người Nguyên Ưng luôn một thân một mình, làm theo ý mình, không như Nguyên Mẫu Đơn, đâu đâu cũng gia tộc làm đầu. Hơn nữa khả năng võ lực của Nguyên Ưng sâu không thấy đáy, địa vị ở Nguyên gia là hết sức quan trọng, cho nên nếu Nguyên Ưng chịu giúp Hàn Nghệ thì nguy cơ lần này sẽ được hóa giải.
.Việc liên quan đến tính mạng của Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y suy xét rất cẩn trọng, lòng nghĩ chuyện này chỉ có thể giải quyết từ nội bộ Nguyên gia, mà trong Nguyên gia nàng chỉ thân quen với ba người, Nguyên Mẫu Đơn đã làm những gì cô ta có thể làm, nhưng sức ảnh hưởng của cô ta chỉ nhiêu đó đấy, Nguyên Liệt Hổ thì càng không cần nhắc tới, đột phá duy nhất chỉ có Nguyên Ưng, mấu chốt hơn nữa là, Thôi Bình Trọng biết chuyện nàng và Hàn Nghệ, nên cũng không cần kiên kỵ gì cả.
.Nhưng người tính không bằng trời tính, nàng tuyệt đối không ngờ Nguyên Ưng lại xuất hiện ở chỗ của Thôi Bình Trọng, chỉ có thể lấy chuyện của Độc Cô Vô Nguyệt và Thôi Hồng Lăng ra chống đỡ.
.Thôi Bình Trọng nghe xong khẽ thở dài, nói:
.- Chuyện giữa họ, nếu người ngoài đột nhiên can thiệp cũng chỉ phản tác dụng, cháu xem thằng nhóc Tập Nhận đấy, không phải vì can thiệp quá nhiều sao, dẫn đến ngay cả mặt của Vô Nguyệt và Hồng Lăng cũng không thèm gặp luôn. Lòng tốt của cháu ta nhận rồi, nhưng muốn cởi chuông thì cần người buộc chuông.
.Nguyên Ưng hừ nói:
.- Ta nói này Vô Y, ít nhiều gì cháu cũng là do Lão Thôi trông lớn đấy, sao còn không hiểu gã ta, tư lợi vô cùng, chuyện này cháu đi cầu xin gã. Chẳng phải lãng phí rượu tốt sao, cháu tặng cho ta còn tốt hơn tặng gã ta.
.Đôi mắt Tiêu Vô Y xoay chuyển, cười bảo:
.- Ta nghe nói gần đây Nguyên thúc thúc bận làm chút đại sự kinh thiên động địa, sao còn dám đến làm phiền Nguyên thúc thúc a!
.Nguyên Ưng ngẩn ngơ một lúc, bảo:
.- Lời này nói sao.
.Tiêu Vô Y lại không trả lời, mà hướng Thôi Bình Trọng nói:
.- Tam thúc, thúc không biết đấy thôi, Nguyên gia họ gần đây bị tên tiểu tử Hàn Nghệ chơi khăm đến chết không bằng sống, sắp chết đến nơi, nay Nguyên gia họ giận quá, chuẩn bị dùng sáng không được thì dùng tối, phương diện này là sở trường của Nguyên thúc thúc đấy.
.Thôi Bình Trọng vừa nghe liền hiểu, lòng nghĩ, rượu này yên tâm uống rồi.
.Đôi mắt Nguyên Ưng sáng lên, hưng phấn bảo:
.- Sao ta không biết? Có phải tiểu muội nói với cháu không, để cháu đi thông báo cho Hàn Nghệ?
.Quả nhiên là ông ta đứng sau giở trò, lần này thảm rồi, ta chưa từng được chút lợi nào từ tay ông ta, nhưng sao ông ta lại hưng phấn thế nhỉ? Trong lòng Tiêu Vô Y tràn đầy nghi hoặc, trên miệng thì nói:
.- Mẫu Đơn tỷ quang minh lỗi lạc, sao lại giao chuyện này cho người khác, là ta vô ý nghe được Mẫu Đơn tỷ và Hàn Nghệ nói chuyện, mới biết một hai.
.Nguyên Ưng nghe xong ha hả cười to.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ hỏi:
.- Sao Nguyên thúc thúc lại cười?
.- Ta!
.Đột nhiên Nguyên Ưng sửng sốt, sau đó liền liếc nhìn Tiêu Vô Y.
.Ánh mắt này Tiêu Vô Y quá quen thuộc rồi, lúc nàng bảy tám tuổi đã từng thấy qua rồi, đó là một con tim luôn luôn phòng bị, nhưng lần này, nàng cảm thấy có thể thắng được ánh mắt này, cười hỏi:
.- Nguyên thúc thúc nhìn ta như vậy làm gì?
.Nguyên Ưng nghĩ thầm, nha đầu này tinh quái, mưu kế gian tà còn nhiều hơn ta, hơn nữa lại có quan hệ thân thiết với tiểu muội, lại quen biết Hàn Nghệ. Nếu có được sự giúp đỡ của nàng, vậy thì làm ít hưởng nhiều, mấu chốt là nàng cũng thích lo chuyện bao đồng, chuyện này để nàng giúp không sai tý nào. Nghĩ đến đây, ông ta cười ha hả nói:
.- Vô Y, quan hệ giữa cháu và tiểu muội bây giờ thế nào?
.Tiêu Vô Y thừa biết tên này tâm tư tỉ mỉ, giấu ông ta không phải chuyện dễ, nhất định phải đối đãi thành thật mới có được sự tín nhiệm của ông ta, nói:
.- Thủy hỏa bất dung.
.Thôi Bình Trọng là hạng người thông minh cỡ nào, liếc mắt trái phải là biết dự tính trong lòng của hai người, nhưng quan hệ trong đó phức tạp khiến ông ta có chút mù mờ.
.Nguyên Ưng cười nói:
.- Cháu lớn lên cùng tiểu muội, tình như tỷ muội, tình cảm mười mấy năm này sao nói hết là hết, ta biết các ngươi vì chuyện đó nên mới dẫn đến tình trạng như nước với lửa, nhưng cháu trọng tình trọng nghĩa, sao lại xem tiểu muội ta là kẻ thù được.
.Tiêu Vô Y chỉ hừ một tiếng.
.Nguyên Ưng đột nhiên nói:
.- Vô Y, Nguyên thúc thúc hỏi cháu một câu, cháu hy vọng tiểu muội nàng cả đời cô đơn sao?
.Chẳng lẽ ông ta muốn! Tiêu Vô Y trong lòng chấn động, biểu cảm trên mặt làm rất tốt, ngập ngừng vài lần, nói:
.- Ta hy vọng hay không không quan trọng, cái quan trọng là tính cách của Mẫu Đơn tỷ, e là sẽ không gả cho người khác.
.- Đây chính là mấu chốt vấn đề.
.Nguyên Ưng nói:
.- Với tính cách của tiểu muội, cô đơn cả đời là chắc, này cần có sự giúp đỡ của chúng ta.
.Thôi Bình Trọng ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Nguyên Phi, chuyện này không liên quan đến Vô Y, hơn nữa quan hệ của nàng và Mẫu Đơn đã không tốt rồi, ngươi đừng kéo nàng vào.
.- Chuyện của con gái ngươi còn lo không xong, ta còn có thể trông mong ngươi quản gia sự của ta sao, đi qua một bên uống rượu đi, đừng quấy rầy ta và Vô Y nói chuyện.
.Nguyên Ưng phất phất tay, không cảm kích chút nào.
.Nhưng không thể để tam thúc phá hỏng chuyện tốt của ta. Tiêu Vô Y ra vẻ suy tư nửa ngày, nói:
.- Bất kể thế nào, tiếng Mẫu Đơn tỷ ta đã kêu hết mười mấy năm, nếu có thể giúp thì ta đồng ý góp chút sức, nhưng ta có một điều kiện.
.Nguyên Ưng hỏi:
.- Điều kiện gì?
.- Đó chính là không được để Mẫu Đơn tỷ biết.
.Tiêu Vô Y nói.
.Đây tuyệt đối là Tiêu Vô Y!
.Nguyên Ưng vội vàng nói:
.- Đây là đương nhiên, đừng nói cháu, ta cũng không dám để tiểu muội biết được, nếu không tiểu muội sẽ giết ta cho bằng được.
.Tiêu Vô Y đột nhiên cau mày hỏi:
.- Nhưng chuyện này phải giúp thế nào?
.Nguyên Ưng cười ha hả, nói:
.- Vậy cháu cảm thấy con người Hàn Nghệ thế nào?
.Đông một tiếng!
.Nguyên Ưng nhìn sang Thôi Bình Trọng, buồn bực nói:
.- Ngươi gảy cầm gì chứ?
.Thôi Bình trọng nói:
.- Tay run một chút.
.Đáng tiếc Nguyên Ưng chưa phát hiện hột mồ hôi cực to trong tóc mai của Thôi Bình Trọng.
.Trước mặt người ta mưu đồ cướp đoạt chồng người ta, cái chết người chính là, ngồi đối diện lại là một Tiêu Vô Y, nếu nàng mà nổi đóa lên, ông ta cũng thấy sợ hãi.
.Quả nhiên! Tiêu Vô Y hơi kinh hãi, hỏi:
.- Chẳng lẽ ông muốn gả Mẫu Đơn tỷ cho Hàn Nghệ?
.Nguyên Ưng có chút chờ mong bảo:
.- Chứ cháu tưởng gì?
.Thôi Bình Trọng khẽ di chuyển sang bên kia, ông ta cảm thấy không khí đã ngưng đọng rồi.
.Tiêu Vô Y suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
.- Hàn Nghệ tuy có chút thủ đoạn, dù sao tuổi còn trẻ thì đã là Hoàng gia Đặc phái sứ, nhưng nói về xứng đôi vừa lứa, mười người Hàn Nghệ cũng không xứng với Mẫu Đơn tỷ. Nhưng, Hàn Nghệ từng xả thân cứu mạng, mà Mẫu Đơn tỷ hình như cũng ưu ái Hàn Nghệ, có thể thấy hai người này sớm đã cấu kết nhau rồi.
.Nguyên Ưng rất bất mãn ngắt lời của Tiêu Vô Y:
.- Gì mà cấu kết, là nảy sinh tình cảm với nhau.
.Tiêu Vô Y hừ nói:
.- Ta nói cấu kết thì là cấu kết, thúc không thích nghe đừng nghe.
.Nguyên Ưng lập tức nịnh nọt nói:
.- Cháu hiểu lầm ý của ta rồi, ý ta là, nếu họ sớm đã cấu kết với nhau, vậy ta còn tốn công làm gì, mấu chốt là hai người họ chưa cấu kết nhau, trước mắt chỉ là có tình cảm với nhau thôi.
.- Thúc nói cũng có chút đạo lý.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói:
.- Nhưng nếu Mẫu Đơn tỷ thích thì dù xuất thân Hàn Nghệ ti tiện cũng chẳng sao, thúc biết Tiêu Vô Y ta lâu nay không xem trọng điều này, vậy ta đương nhiện ủng hộ tỷ ấy.
.Thôi Bình Trọng trừng to hai mắt.
.- Nói rất hay!
.Nguyên Ưng cực kỳ hưng phấn, lời của Tiêu Vô Y nói đúng lòng hắn, bảo:
.- Ta cứ nói mà, trong đám tiểu bối thì ta thưởng thất Tiêu Vô Y cháu nhất, đời người vội vàng mấy mươi năm, tại sao lại để lại tiếc nuối cho đời mình. Đáng tiếc tiểu muội không như cháu, nếu tiểu muội mạnh được một nửa như cháu, ta mừng như điên rồi.
.Thật sự ông ta hơi oán thán tính cách của Nguyên Mẫu Đơn, ông ta thưởng thức loại cá tính của Tiêu Vô Y, dũng cảm tiến tới, không sợ hãi.
.Tiêu Vô Y rất thích những lời này, vô cùng khiêm tốn nói:
.- Nguyên thúc thúc đừng nản lòng, chuyện này không thể gượng ép.
.Nguyên Ưng vui vẻ nói:
.- Vậy là cháu chịu giúp ta rồi?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Ta đương nhiên đồng ý, nhưng, Nguyên thúc thúc đừng quên, Hàn Nghệ là đàn ông đã có vợ a!
.Thôi Bình Trọng vừa nghe lời này, trong lòng không khỏi run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận